Mục lục
Truyện không tên số 18
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

23221

Cố Minh Thành từ trên lầu bước xuống,Khương Thục Đồng mở to mắt ra nhìn anh ta bước ra ngoài,lái xe đi,với tốc độ tuyệt tích lái ra cửa lớn。

Khương Thục Đồng không nói chuyện,nói với người bên kia,hôm nay cô ta có việc,tạm thời không đến công ty được。

Đã hơn một tháng Cố Minh Thành không đến công ty rồi。

Tuy rằng có trợ lý ngày ngày quét dọn,nhưng anh ta vẫn cảm thấy có sự lạnh lẽo trong phòng làm việc。

Những hồ sơ trên bàn chồng chất như núi,bản thân anh ta đã xem qua,những chữ nên ký đã ký,nên tìm người phụ trách cũng đã tìm。

Bên trong có một đơn xin của phòng nhân sự “Phúc lợi đặc biệt của nhân viên”,nhờ anh ta ký tên,là của Tiết Lan đó。

Anh ta mới biết được thì ra Tiết Lan đang mang thay lần hai,không tin nổi cô ta。

Ký tên đã hơn hai tiếng đồng hồ,buổi chiều,anh ta họp với phòng kế hoạnh và phòng kinh doanh,phân tích tình hình kinh doanh và tình hình nửa năm sau của công ty。

Chuyện của Cố Thanh Nguyên dù sao cũng ảnh hưởng đến cổ phiếu của tập đoàn Minh Thành,nhưng cũng may không liên qua đến nội bộ trong tập đoàn,hơn nữa chuyện đã qua đi một tháng rồi,mọi người cũng đang cố gắng từ từ quên đi。

Thêm vào đó Cố Minh Thành đã có chính sách kịp thời,cho nên,để quay về thời kỳ đỉnh cao chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi。

Khi Cố Minh Thành đang họp với phòng nhân sự,đã ho ra mấy tiếng,vốn dĩ chỉ ho có một tiếng,nhưng một khi ho lên,cơn ho giống như có phản ứng liên hoàn vậy,ho một cái đã không thể ngưng được,cứ ho không xong。

Tiết Lan hiện nay là người phụ trách bên phòng thiết kế,hầu như đã làm đến vị trí của Mạc đại sư,cũng không uổng công sức bao năm nay。

Cô ta cúi đầu xuống,gửi một tin wechat cho Khương Thục Đồng:Cố Tổng nhà cô đang ho đó,chăm sóc tốt cho anh ta。

Có thể người đang hạnh phúc không thể hiểu nổi lời không đúng với lòng của Khương Thục Đồng,cho nên,những lời mà Tiết Lan nói nghe vào cũng có chút mùi vị đùa giỡn。

Sau khi Khương Thục Đồng nhìn thấy,chân mày nhăn lại một cái,anh ta vẫn còn ho sao?


Do cô ta không chăm sóc tốt,bị cảm rồi còn để lại di chứng。

Cô ta gọi điện thoại cho Chúc Vân,hỏi sau khi sốt cao còn kèm theo triệu chứng ho nên dùng thuốc gì,thuốc bắc đó。

Khương Thục Đồng cảm thấy tuy rằng thuốc bắc hơi chậm,nhưng mà hiệu quả rất tốt,không có tác dụng phụ,có thể trị dứt điểm。

“Minh Thành bệnh rồi sao?” Chúc Vân hỏi Khương Thục Đồng。

Lúc nãy Khương Thục Đồng chỉ là hỏi thôi,không nói giúp anh ta lấy thuốc。

Chuyện như Cố Minh Thành nằm trên giường một tháng,Chúc Vân là biết chuyện đó,sau đó nghe nói Khương Thục Đồng đã đến Cố gia rồi,bà ta không có đi hỏi thăm,sợ rằng bản thân sẽ trở thành một cái bóng đèn cản đường,hơn nữa,trong một tháng nay,cổng lớn biệt thử của Cố gia,luôn khóa lại,ngoại trừ có chuyện gì đó,Khương Thục Đồng mới mở cửa ra,khi ra ngoài,có tâm tư như cách xa với đời vậy。

Chúc Vân nghĩ lại mấy năm nay Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành dây dưa với nhau,không biết vì sao đã lắc đầu。

Bà ta đã gọi cho Cố Minh Thành。

“Minh Thành bị ho sao?” Chúc Vân hỏi。

Cố Minh Thành cười,“Tin tức của bà cũng nhanh thật,mới họ chưa đến một tiếng đồng hồ,thì bà đã biết rồi,ai nói cho bà biết vậy。”

“Lúc nãy Thục Đồng hỏi tôi,bị ho nên uống thuốc gì,tôi đã kê cho cô ta một toa thuốc bắc。Cô ta không nói là anh ho,tôi chỉ đoán thôi。”

Ánh mắt của Cố Minh Thành định lại,“Là vậy sao?”

“Ừ。”

Trái tim của Cố Minh Thành bổng dưng trở nên vô cùng dịu dàng。

Hôm nay công ty đặc biệt bận rộn,anh ta đã tăng ca đến hơn tám giờ tối。

Anh ta từ trong bận rộn ngẩng đầu lên,nhìn vào điện thoại,vốn dĩ muốn gọi điện thoại đó,lấy lên xem,đã bấm số,cuối cùng cũng không có gọi。

Nhưng mà từ khi đã có suy nghĩ gọi điện thoại,tâm tư đã không còn đặt trên công việc nữa,ít nhiều cũng có chút không tập trung,nhưng mà công việc đối với anh ta mà nói,là một chuyện dù cho anh ta có nhắm mắt lại cũng có thể hoàn thành mục tiêu không sai sót một chút nào cả,không ảnh hưởng quá lớn。

Điện thoại cứ im lặng nằm đó。

Một lát sau,điện thoại reo lên,là cô ta。

“Minh Thành,đêm nay anh có về không?” Khương Thục Đồng hỏi,vì lúc nãy đã ăn xong cơm tối。vẫn chưa thấy anh ta về。

“Không biết nữa,Hôm nay công việc hơi nhiều,không biết mấy giờ mới có thể về được,có thể một giờ sáng,có thể sẽ trễ hơn。” Cố Minh Thành đặt cây bút trong tay xuống。

Dưới ánh đèn bàn trong phòng làm việc,trái tim bổng dưng rất yên tĩnh。

Lúc nãy,khi điện thoại chưa reo lên,trái tim của anh ta không yên cho lắm。

“Vậy đêm nay có thể không về rồi sao?” Giọng nói của Khương Thục Đồng đột nhiên trở nên nghiêm túc。

“Có thể。”

Khương Thục Đồng “Ờ” một tiếng,y như vẫn chưa nói xong,cô ta muốn nói,cô ta và đứa con ở trong căn nhà lớn như vậy,rất sợ hãi đó,nhưng nếu như anh ta phải làm việc thì thôi đi。

“Sao vậy?” Cố Minh Thành hỏi。

“Em và con ở nhà,thấy sợ hãi đó。” Khương Thục Đồng nói。

Khoé môi của Cố Minh Thành,nở ra một nụ cười,“Anh sẽ nhanh chóng quay về!”

Khương Thục Đồng “Ừ” một tiếng。

Lời nói lúc nãy của Khương Thục Đồng đã vô tình tăng thêm lòng tự tôn của người đàn ông cho Cố Minh Thành。

Dù cho là đàn ông bảy tám chục tuổi hay là cậu bé nhỏ đang học trường mầm non,đều sẽ cảm thấy có một cảm giác uy nghiêm khi người khác cần đến。

Anh ta lấy ra một bộ hồ sơ quan trọng,ký tên vào đó,chuẩn bị đi về。

Nhưng bên Nam Mỹ lại có một báo cáo kinh doanh mới,anh ta đã mở video trên vi tính,giúp đối phương phân tích thị trường bên Nam Mỹ,chính sách đúng đắn với kinh doanh,phân chia ra nhóm người kinh doanh,khi mới bắt đầu làm việc,anh ta vẫn luôn nhìn vào đồng hồ,như càng đi sâu vào trong cuộc họp,chủ đề càng đi sâu vào trong và càng kỹ càng,bên Nam Mỹ là một thị trường rất tốt,anh ta đã quên xem thời gian。



Khi cuộc họp kết thúc,bên phương đông đã có ánh sáng nổi lên。

Cố Minh Thành đưa tay lên xem đồng hồ,chắc có thể giờ này,mẹ con họ đã ngủ say rồi,nếu như giờ này quay về,có thể sẽ đánh thức giấc mơ đẹp của họ,cho nên,anh ta không có quay về,nằm trên bàn làm việc híp mắt một hồi,khi tỉnh dậy,đã gần chín giờ sáng rồi。

Công việc trong công ty hôm qua anh ta đã xử lý gần xong rồi,anh ta muốn đi gặp cha。

Lái xe đi đến Hải Giam。

Cha biết anh ta đang bệnh,hỏi thăm anh ta。

Anh ta nói,“Có thể bị sao chứ? Chưa chết được!”

Đã nói rất nhiều chuyện về công ty,thực sự,những lời này cũng không phải lời nói trong lòng của Cố Minh Thành,câu nói cuối cùng,anh ta đã suy nghĩ rất lâu mới nói ra,“Cha,con muốn cho cô ta một danh phận!”

Ánh mắt của Cố Thanh Nguyên chăm chút nhìn Cố Minh Thành,ánh mắt sắc bén,bước tiếp theo có thể giết người đó。

“Muốn cưới cô ta?Nếu như ngày mai con muốn từ trong trại giam truyền ra tin tức Cố Thanh Nguyên bị đột tử,vậy thì con cứ cưới cô ta đi!”

Nói xong,ông ta đã cúp máy, bước đi theo hướng trong trại giam 。

Cố Minh Thành ngồi trên ghế ngồi bên ngoài,rất lâu cũng không chịu quay về。

Từ khi nào đã trở thành chuyện hôn nhân đại sự của anh ta phải chịu sự uy hiếp của cha mẹ vậy。

Anh ta từ khi nào đã bắt đầu phải nghe lời của cha vậy?

Chỉ vì hiện nay tình trạng của cha vô cùng tồi tệ,cho nên,anh ta không dám nghịch ý của cha sao?

Nếu như bình thường,anh ta sẽ không quan tâm cha có đồng ý hay không,sớm đã cưới rồi。

Cố Minh Thành dựa lưng vào phía sau ghế,anh ta biết được còn có rất nhiều người đến gặp cha,chuyện Khương Thục Đồng chăm sóc anh ta,cha chắc chắn đã biết được,chỉ là,ông ta không có lên tiếng,điều duy nhất có thể làm là xua đi ý nghĩ muốn cưới Khương Thục Đồng của Cố Minh Thành。

Khi Cố Minh Thành về đến nhà,đã là buổi trưa。


Trong nhà không có động tĩnh gì,anh ta bước lên lầu,nhìn thấy ngoài cửa phòng bếp có dán một tờ giấy nhỏ,cách nấu và liều lượng của thuốc bắc,trước tiên bỏ địa hoàng,một phần ba gói,sau đó bỏ thêm xuyên bối mẫu một gói - -

Rất chi tiết。

Thuốc bắc phải tự nấu,rất phức tạp đó,khác với thuốc tây,cách nấu phải có trình tự trước sau,không thôi sẽ không được hiểu quả。

Cố Minh Thành quay về phòng của mình,cô ta không có ở đây。

Lại đi đến phòng của con,cửa không đóng sát lại,cô ta đang ôm con ngủ trưa。

Mặc trên người áo hai giây màu trắng,mái tóc xoã trên giường,đang ngủ rất say。

Cố Minh Thành đã im lặng nhìn vào con,có tiếng thở ngủ ngáy của trẻ nhỏ,Khương Thục Đồng nằm ngửa,đối mặt với con。

Ánh mắt của anh ta lại quay sang cô ta,lông mi của cô ta rất dài,rất mềm dịu,trên cổ đeo một sợ dây chuyền vàng,không phải của anh ta mua đâu,chắc chắn do bản thân cô ta tự mua,anh ta đã từng tặng cho cô ta một miếng ngọc,ba trăm năm chục ngàn,đây là đồ quý giá nhất tính đến hiện nay anh ta tặng cho cô ta,những đồ vật ngoài thân như xe nhà không thể tính được,anh ta đang nói là đồ vật trong người。

Đêm hôm qua,cuối cùng anh ta cũng không có quay về,cũng không nghĩ đến phải gọi điện thoại cho cô ta。

Nhìn kỹ lại,dưới thân của Khương Thục Đồng giống như đang đè thứ gì đó,anh ta nhẹ nhàng rút ra,không có đánh thức cô ta。

Là một bộ ảnh,không phải trong nhà của Cố Minh Thành,mà là bộ ảnh hồi xưa của cô ta。

Là những hình ảnh trước đây,khi còn đang đi học,thanh xuân đơn giản,khi học đại học,gương mặt quyến rũ,dưới đáy mắt lại là một khoảng trời thuần khiết,phía sau là hình cưới của cô ta và Lục Chí Khiêm。

Cô ta mặc trên người bộ váy cưới màu trắng,không có sự vui tươi của kết hôn,Lục Chí Khiêm lại cười không nhắm mắt,giống như cưới được một báu vật vậy。

Nếu như đã cưới được báu vật,vì sao sau đó lại đối xử với cô ta như vậy chứ?

Chắc chắn là đã biết được cô ta đã ngủ với Cố Minh Thành。


Người của Khương Thục Đồng có chút cử động nhẹ,nhưng là không có tỉnh lại。

Cố Minh Thành đêm bộ ảnh đó lại để bên cạnh cô ta,xem như không nhìn thấy。

Bộ ảnh này cô ta đem qua từ khi nào vậy?

Anh ta bước ra ngoài,trong lòng cố nén một cơn giận。

Cô ta có lỗi gì sao?

Cô ta rốt cuộc có lỗi gì chứ?Khiến cho cô ta trước mặt bản thân lại nhẹ tiếng như vậy,cũng không dám thở lớn một hơi。

Thực sự như lời Từ Mậu Thận nói,lùi vê mười vạn bước mà nói,Cố Thanh Nguyên không phải bị người khác vu oan。

Cũng có thể nói,khi Cố Thanh Nguyên làm những chuyện đó,thì phải nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay。

Tuy rằng không phải Khương Lịch Niên,cũng sẽ có một số nguyên nhân khác để lộ chuyện của Cố Thanh Nguyên ra,dù sao,giết người không phải là một chuyện nhỏ,bắt giam hai mươi năm cũng không phải là chuyện nhỏ。

Tuy là Cố Minh Thành dùng sức che giấu đi,cũng không che giấu được trân tướng của sự việc。

Trong lòng Cố Minh Thành vô cùng mâu thuẫn。

Anh ta muốn cưới cô ta,nhưng vì ngại với lời nói tự sát của Cố Thanh Nguyên,và cả ngăn cách trong lòng anh ta đối với Khương Lịch Niên,khiến cho anh ta không thể tốt với Khương Thục Đồng。

Nhưng anh ta lại không thể khống chế được tình cảm đối với cô ta。

Đã hình thành một cuộc diện ngại ngùng:Cô ta ở lại trong nhà anh ta,chỉ là mẹ của con trai anh ta,ngoài ra không là người gì của anh ta。

Anh ta có khi suy nghĩ ích kỹ,không kết hôn,cứ để cô ta suốt đời này ở lại bên cạnh anh ta。

Nghĩ là,cô ta sẽ oán hận anh ta,so với cuộc hôn nhân với Lục Chí Khiêm,càng hạnh phúc hơn。

Toàn bộ tình cảm đều giấu lại trong lòng,càng ngày càng mãnh liệt,càng ngày càng biến thái!

Cố Minh Thành xuống dưới lầu,ngồi trên ghế sofa。

Khi yên tĩnh suy nghĩ,thì nghe được trên lầu có tiếng động truyền đến,là bộ dạng vội vàng của cô ta,“Minh Thành,anh về rồi sao?”

Đôi mắt của anh ta rũ xuống,nhìn thấy cô ta không có mang dép,và nói câu,“Mang dép vào。”

Khương Thục Đồng chậm nữa bước nhìn xuống chân của mình,sau đó bước xuống lầu,nói với Cố Minh Thành, “Minh Thành,em phải ra nước ngoài đó!”

Ánh mắt của Cố Minh Thành chiếm lấy cô ta,y như không quen biết cô ta vậy。

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK