Khương Vũ Vi đến Thượng Hải nhưng không hề thông báo cho Khương Thục Đồng biết, đối với đứa em gái này, trong lòng Khương Thục Đồng sớm đã có cách nhìn khác.
Nhưng Khương Thục Đồng không biểu hiện ra bên ngoài, mặc dù tính tình cô đơn giản nhưng ít nhất vẫn biết cách đối nhân xử thế.
Hai cô gái đi ở phía trước, Cố Minh Thành và Từ Mậu Thận đi theo phía sau, ánh mắt của Cố Minh Thành từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi cô gái phía trước, thế nên lúc bước xuống bậc thang anh vấp chân suýt chút té ngã, Cố Minh Thành mắng một câu.
Từ Mậu Thận cười nói, “Minh Thành à thân thể cậu không ổn rồi?”
“Có ổn hay không cậu nói là được à?” giọng nói từ tính, trầm thấp quen thuộc lại mang theo một chút đắc ý.
Chính là giọng nói này đã làm cho Khương Thục Đồng rung động khó quên.
Mặc dù đã nghe qua vô số lần nhưng vẫn làm cho cô rung động như lần đầu.
Ba chữ mắng người thông thường, nếu do một người khác nói ra chắc chắn sẽ có cảm giác cực kỳ thô tục, nhưng với thân phận của Cố Minh Thành, anh rất hiếm khi nói ra những lời mắng người như vậy, lại thêm giọng nói từ tính của anh, Khương Thục Đồng trong lòng nghĩ, Cố Minh Thành thế mà lại quyến rũ hơn rất nhiều nhừng người đàn ông xấu xa khác, thấp thoáng sự xấu xa, sự bá đạo muốn chiếm lấy cô.
Khương Thục Đồng và Khương Vũ Vi trò chuyện với nhau vài câu, cũng chỉ là hỏi Khương Vũ Vi vì sao lại trùng hợp cũng đến Thượng Hải, Khương Vũ Vi cũng rất khéo léo trả lời là do vừa đúng dịp cô ấy đến đây công tác, buổi vũ hội này cũng là tiệc công khai nên cô ấy cứ thế đến tham gia.
Sau khi chia tay, Từ Mậu Thận đi đến khách sạn, Khương Vũ Vi cũng đi đến một khách sạn khác.
Khương Thục Đồng đi bộ một mình trên đường, bước chân nhẹ nhàng, lưng đeo túi xách dang vẻ như không nơi nương tựa.
Cố Minh Thành không nói chuyện, vẫn luôn đi theo phía sau cô.
Dưới ánh đèn đường, bóng của hai người lúc thì chồng lên nhau lúc thì tách rời ra.
Khương Thục Đồng vẫn không ngừng bước chân, làm cho Cố Minh Thành đi ở phía sau cô cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
“Vẫn chưa muốn ngừng lại sao?” Cố Minh Thành nghiến răng nghiến lợi nói ở sau lưng cô.
Từng gặp qua người biết trêu chọc người khác, nhưng trêu chọc tới mức giống như cô thì chưa gặp qua.
“Em đang muốn về nhà.”Khương Thục Đồng xoay nửa người lại, dáng vẻ vô tội nói với Cố Minh Thành đang đi phía sau cô.
Cố Minh Thành bước dài đi đến trước mặt Khương Thục Đồng, nửa ôm cô vào lòng, “Về nhà nào chứ? Hả? Khiêu khích anh như vậy mà em còn muốn về nhà sao?”
Nơi đây gần chi nhánh công ty của Cố Minh Thành cũng có nghĩa là cách nhà anh không xa, chỉ ở cạnh bên.
Cố Minh Thành bồng cô lên đi về hướng bên cạnh, Khương Thục Đồng rất nhẹ nên anh không thấy nặng chút nào, một đường ôm cô vào nhà mới buông cô xuống.
“Đi tắm!” Cố Minh Thành chống đỡ Khương Thục Đồng sát vào cửa, trầm giọng nói.
Thoáng chốc đã cởi hết quần áo của Khương Thục Đồng, ôm cô vào nhà tắm.
Vào thời khắc hai người thành khẩn đối diện nhau cũng là lúc khoảng cách trái tim hai người gần nhau nhất.
Trong phòng tắm, anh hôn cô, yêu cô.
Anh yêu người con gái vì anh mà phấn đấu quên mình này, anh yêu người con gái mỗi lần đều mang niềm vui bất ngờ đến cho anh này.
Lúc mới bắt đầu, anh quả thật bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp và dáng vẻ tao nhã của cô, cảm thấy không thể rời đi được, bị sự quyến rũ của cô vây chặt lấy làm thế nào cũng không thể thoát ra được, nhưng hiện tại anh yêu con người của cô, yêu cô gái mong manh nhưng trong lòng có anh này.
Cô khác biệt với những cô gái bình thường khác, ở bên cạnh anh không phải vì tiền, càng không phải bởi vì vẻ ngoài đẹp trai của anh mà do trong lòng cô thật sự có anh.
“Buổi tối, được không? Hử?” Môi Cố Minh Thành áp sát cạnh môi Khương Thục Đồng chần chừ nói, hơi nước trong phòng tắm cùng hơi thở nóng hổi của anh khiến cho gương mặt Khương Thục Đồng ửng đỏ.
“Bác sỹ nói rồi, trong vòng một tháng không thể-----“ Hai mắt Khương Thục Đồng nheo lại, Cố Minh Thành nói anh không chịu được sự khiêu khích của cô thì làm sao mà Khương Thục Đồng lại chịu nổi sự trêu chọc của anh đây.
“Không muốn em, anh không thể nhịn nổi!” Thanh âm của Cố Mình Thành trầm thấp đến mức không thể nghe thấy, run rẩy đến mức nếu như không muốn Khương Thục Đồng ngay lúc này anh sẽ chết mất.
Khương Thục Đồng suy nghĩ cô đã uống thuốc nhiều ngày rồi, cảm giác áp lực tích tụ trong người cũng đã được loại bỏ nên có lẽ là không vấn đề gì.
Những bọt nước từ vòi sen bắn lên cơ thể cô, tóc cô bị ướt dán chặt lên vai, nước chảy dọc theo bả vai làm lộ cả ngực cô, cô bám chặt lấy cổ Cố Minh Thành, cúi đầu nhìn xuống khuôn ngực đang phập phồng của mình, “Có lẽ, có lẽ được.”
Hơi thở Cố Minh Thành dồn dập, khiến cô có dự cảm bão tố có thể kéo đến bất cứ lúc nào.
Quả nhiên ----
Đúng như vậy!
Cố Minh Thành đã không thể nhịn được trước không khí mập mờ cực độ này, không kềm chế được khoái cảm trước sự nhấp nhô khiêu khích của Khương Thục Đồng, anh bồng Khương Thục Đồng lên giường.
Trong cơn mây mưa, anh gặm cắn tai Khương Thục Đồng ở bên tai cô nói, “Có đem theo thuốc không?”
“ Có.” Khương Thục Đồng mắt nửa khép, người con gái đang hãm sâu trong dục vọng là thời khắc mê hoặc chết người nhất, thanh âm khản đặc, trầm thấp.
“Đem theo bao lâu rồi?” Môi Cố Mình Thành dời đến trên mặt, trên quai hàm Khương Thục Đồng, phát huy hết bản lĩnh dụ dỗ, khiêu khích cô.
“Một tuần!”
Cố Minh Thành không tiếp tục nói chuyện nữa, anh phải dồn hết tinh lực vào cuộc chiến này.
Anh đã rất lâu không được gặp cô rồi.
Rất lâu không muốn cô rồi.
Khương Thục Đồng ngủ thiếp đi trong nhiệm vụ nặng nề này, sáng sớm hôm sau lúc tỉnh dậy, anh đã không còn ở cạnh cô nữa.
Khương Thục Đồng tiện tay lấy bộ quần áo bên cạnh và mặc vào.
Đây không phải nhà cô, nên căn bản không có quần áo của cô.
Nghe thấy thanh âm máy hút khói phát ra từ nhà bếp, cô bước xuống giường, để chân trần đi lần theo hướng phát ra âm thanh.
Vẫn chưa đi vào cô đã ngửi thấy một mùi thuốc Đông y nồng nặc.
Mùi hơi tanh lại mang theo hương thơm của cỏ, mùi hương này cô rất quen thuộc, dù sao cũng đã ngửi không chỉ một lần, nhưng ngửi thấy ở một nơi khác như vậy lại là lần đầu tiên.
Người đó quay lưng về phía Khương Thục Đồng, đang sắc thuốc cho cô, khó trách tối qua lại hỏi cô có đem theo thuốc không.
Khương Thục Đồng đảo mắt nhìn xung quanh, nhà của Cố Minh Thành quả nhiên rất khác biệt, lớn đến mức làm cô phải líu lưỡi, nền nhà lát bằng đá hoa cương mát lạnh, tivi trên tường làm nổi bật lên họa tiết sang trọng, mang theo một loại phong cách sang trọng quý phái, mà căn nhà đơn giản một phòng ngủ, một phòng khách của cô thật không thể nào so sánh được.
Khương Thục Đồng đi chân trần, lặng lẽ bước đến sau lưng Cố Minh Thành, ôm chặt lấy eo anh.
Đã rất lâu rồi, cô vẫn luôn muốn được ôm một người như thế, từ sau khi mẹ mất cô đã không còn mong ước xa vời, cuộc hôn nhân với Lục Chi Khiêm khiến cho cô cảm giác như bước vào một ngôi mộ lạnh lẽo, không còn bất cứ hy vọng nào đối với cuộc sống này nữa.
Vậy nên lúc đó gương mặt Khương Thục Đồng lúc nào cũng lạnh như băng, nhưng hiện tại thì đã tràn đầy sắc xuân.
Cô đã tìm được người cô sẽ yêu hết kiếp này.
Cố Minh Thành hơi nghiêng đầu ra sau, biết được Khương Thục Đồng đã thức dậy.
Giống như lần trước ở nhà cô, anh dùng khuỷu tay chạm huých nhẹ vào ngực cô.
Sau đó anh quay đầu lại, dùng một ánh mắt như đã đạt được ý đồ để nhìn Khương Thục Đồng, khóe môi vẫn mang theo nụ cười như có như không, loại quyến rũ và đắc ý đó của người đàn ông Khương Thục Đồng cô hiểu rất rõ.
Thân hình của Khương Thục Đồng so với phụ nữ thì cũng được xem như khá cao, nhưng bởi vì mang chân trần, còn thân hình Cố Minh Thành thì lại cao, vì vậy làm cho cô nhìn vào có vẻ thấp, Khương Thục Đồng ngửa đầu lên nhìn thẳng vào anh, ánh mắt rất vô tội lại mang theo trách cứ, sau đó lại chuyển sang bên cạnh không tiếp tục nhìn anh nữa.
Cố Minh Thành nghiêng đầu qua, kỳ thực dù không nhìn rõ biểu cảm của Khương Thục Đồng nhưng anh cũng biết được dáng vẻ của cô khi bị trêu ghẹo, bộ dạng quay đầu không biết phải làm gì.
“Anh nói xem em mỗi ngày đều phải uống thuốc, ngày nào anh cũng đối với em như vậy, bệnh của em nếu như không khỏi được thì sao đây?” Khương Thục Đồng dựa sát vào lưng Cố Minh Thành nói.
Sự rung động của lồng ngực khiến cho Cố Minh Thành cảm thấy lời nói này dường như từ trong lòng phát ra anh.
Anh và Khương Thục Đồng vốn dĩ là hai người, nhưng trải qua từng sự việc, sự ngăn cách của người khác, họ không những không chia tay mà ngược lại còn ngày càng thân thiết, anh bắt đầu hiểu rõ về con người của Khương Thục Đồng, từ thân thể đến trong nội tâm cô tỉ mỉ từng chút một.
“Anh mỗi ngày đều đối với em như thế nào?” Cố Minh Thành chế nhạo cười Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng nhắm mắt lại, người này rất thích chọc ghẹo trêu đùa người khác.
Thuốc đã sắc xong, Cố Minh Thành đổ thuốc nóng hôi hổi vào chén, để cho Khương Thục Đồng uống.
Khương Thục Đồng uống một ngụm, nhíu chặt lại chân mày, “Cũng không cho thêm đường vào giúp em!”
Nghe thấy câu nói này, Cố Minh Thành phá lên cười, đây là lần đầu tiên Khương Thục Đồng có biểu hiện ra bộ dáng trẻ con như vậy trước mặt anh.
Anh có thể yêu thương, chiều chuộng cô như đối với một cô gái nhỏ.
Hai người trở lại Hải Thành là chuyện của hai ngày sau đó.
Những ngày này, Khương Thục Đồng vẫn sống ở trong căn hộ của Cố Minh Thành, Cố Minh Thành không tiếp tục ép cô nữa, vì dù sao cô vẫn đang bị bệnh, thỉnh thoảng vẫn còn ho khan nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.
Khương Thục Đồng khoát tay Cố Minh Thành đi đến văn phòng làm việc của Từ Mậu Thận.
Cố Minh Thành chỉ muốn thể hiện sự rộng lượng của mình một chút trước mặt Từ Mậu Thận.
Chỉ là “thể hiện” sự rộng lượng mà thôi.
“Khoảng thời gian này, tôi giao Thục Đồng cho anh đó.”
Trong văn phòng của Từ Mậu Thận, vẫn còn một người đang ngồi ----- chính là Khương Vũ Vi.
Nhưng Cố Minh Thành từ đầu đến cuối đều không nhìn cô ta, khiến cho lòng tự trọng của Khương Vũ Vi chịu đả kích lớn.
Loại người như Khương Vũ Vi, từ nhỏ đã có thành tích học tập xuất sắc, công việc luôn thuận buồm xuôi gió, gần như chưa từng gặp thất bại, vậy nên một khi gặp phải sự “coi thường” của Cố Minh Thành, cô ta sẽ tự phóng đại nó lên, sẽ tự hạ thấp chính mình không đáng một xu.
Người con gái vì yêu mà sinh hận là đáng sợ nhất, người con gái tự kiêu biến thành tự ti lại càng đáng sợ hơn.
Bởi vì hạng mục của Thiên Nhất là do Amon phụ trách tiến hành, Khương Vũ Vi lại là Giám đốc đối ngoại của Thiên Nhất nên cô ấy có mặt là rất bình thường.
Nghe nói Khương Thục Đồng đã đi Thượng Hải hai ngày, Từ Mậu Thận ngày thứ hai đã trở lại, bởi vì công ty không thể vắng anh ta được.
Từ Mậu Thận sớm đã đoán được Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng ở cùng nhau, bản thân anh sẽ rất không vui, nhưng anh lại không biết được miễn cưỡng vui cười lại đau khổ như vậy.
Đặc biệt là lúc nhìn thấy hình ảnh Khương Thục Đồng khoát tay cùng Cố Minh Thành.
Từ Mậu Thận nói, “Chăm sóc cho Thục Đồng là việc đương nhiên.”
Khương Vũ Vi cũng đứng dậy, nhưng cả quá trình Cố Minh Thành đều không nhìn thấy cô ta.
Sau khi Cố Minh Thành trở về công ty, Khương Thục Đồng liền bắt đầu công việc.
Khương Vũ Vi suy nghĩ rất lâu mới lên tiếng, “Thục Đồng, em thấy chị và Cố Tổng đã làm hòa rồi, nếu hai người đã làm hòa vậy thì em sẽ rút lui, dù sao hai chị em cùng theo đuổi một người đàn ông cũng không tốt lắm, nhưng mà cũng may mắn là em vẫn chưa bắt đầu theo đuổi.”
Khương Thục Đồng nghĩ trong lòng: Chưa bắt đầu theo đuổi, vậy tại sao cô ta lại xuất hiện trong buổi vũ hội ở Thượng Hải?
Nhưng hai người suy cho cùng cũng là chị em, với lại dù sao thì Khương Thục Đồng cũng từng nói với Khương Vũ Vi là có thể theo đuổi Cố Minh Thành, hiện tại cô cảm thấy hối hận chỉ có thể nói, “Vũ Vi, thật lòng xin lỗi em!”
Khương Vũ Vi nở nụ cười vô tội.