“ Cô còn biết quay về sao ? ” Mẹ Chồng lạnh lùng nói,“ Tôi đã nhìn thấy xe của Chủ tịch Cố,Hải Thành luôn có tin đồn về cô và Cố Minh Thành tôi luôn không dám tin,hiện nay,cuối cùng tôi cũng tin rồi,Chí Khiêm vẫn còn đang ở Thượng Hải,đang bị bắt giam vì tội cưởng bức trong hôn nhân,nghĩ lại chắc là do thủ đoạn của Cố Tổng này rồi ! Mục đích của anh ta là gì ? ”
Ánh mắt của mẹ chồng quay sang Khương Thục Đồng người đang đứng giữa phòng khách。
Khương Thục Đồng chỉ cảm thấy trố mắt đẫn đờ,cô ta cảm thấy hấu xổ như bị mẹ chồng bắt được vậy。
Tuy nhiên chỉ là chuyện bình thường cấp trên nam đưa cấp dưới nữ về nhà thôi,cũng có gì đâu,nhưng vốn dĩ cô ta và Cố Minh Thành lại không trong sạch,hơn nữa lại từng có đứa con — Khương Thục Đồng cảm thấy có tật giật mình。
Đối phương là mẹ chồng của cô ta,dù cho Lục Chí Khiêm có lỗi như thế nào đi nữa,nhưng bản thân mẹ chồng không có điểm nào có lỗi cả,hơn nữa lần trước Ngôn Hy đến tận nhà gây chuyện,mẹ chồng vẫn luôn đứng trên lập trường của Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng cúi đầu。
“ Cô dựa vào quyền thế của Cố Minh Thành,lại ăn hiếp Chí Khiêm như vậy sao ? ” Mẹ chồng trách vấn Khương Thục Đồng。
Chuyện Khương Thục Đồng bị sảy thai,Lục Chí Khiêm chắc chắn không có nói sự thật với ba mẹ chồng,Lục Chí Khiêm rất sợ mất mặt,anh ta thà cho người ta biết chuyện anh ta ra ngoài tìm phụ nữ,tuyệt đối sẽ không cho người khác biết vợ anh ta đi ngoại tình。
Hơn nữa,đứa con mà Khương Thục Đồng mang trong bụng lại là con của Cố Minh Thành,dù thế nào cô ta cũng không thể mở miệng được。
Hiên nay Khương Thục Đồng cảm thấy,hôn nhân như một lồng sắt,đã mang lại cho cô ta rất nhiều gánh nặng về tâm lý。
“ Nếu như cô không sống nổi với Chí Khiêm nữa,cũng được,tôi có một số điều kiện : Đồn cảnh sát đã gọi cho chúng tôi,Chí Khiêm bị phạt tám tháng tù,trong tám tháng này cô không thể ly hôn,không được có bất cứ dính líu với Cố Minh Thành ; Không được ra ngoài nói ra sự thật mà Chí Khiêm bị bắt,nếu có nói cũng chỉ nên nói là do gặp vấn đề trên kinh tế,còn nữa,nếu như cô muốn đi,cũng phải sinh cho Lục gia một đứa con,đến khi đó,căn biệt thự này sẽ thuộc về cô ! Đương nhiên,Cố Minh Thành giàu có lại có quyền thế,biệt thự như thế này anh ta rõ ràng không để trong mắt,nhưng mà,nếu như hiện nay cô muốn ly hôn,cái gì cô cũng không có được,điều quan trọng là,cô cũng không thể thành công ly hôn ! Tôi sẽ liên hệ rất nhiều người,tạo áp lực với Niếp gia。 ”
Nói xong,mẹ chông liền từ ghế sofa đứng lên,bước ngang qua người Khương Thục đồng,còn đụng vào vai Khương Thục Đồng một cái。
Khương Thục Đồng luôn sửng sờ đứng đó。
Khương Thục Đồng quả nhiên không biết mẹ chồng lại quen biết với Niếp gia,cũng không hiểu được tạo áp lực với Niếp gia là ý gì,nhưng chắc chắn là bất lợi với Cố Minh Thành,cô ta cũng không hề biết,ly hôn lại khó khăn như thế này,cô ta ly hôn không phải vì muốn đi theo Cố Minh Thành,thật tình là vì đã sống không nổi với Lục Chí Khiêm,quả nhiên lại gặp nhiều trở ngại như vậy,vì sao lại không có loại tự do “ Tìm một người bản thân yêu thích ” như Từ Mậu Thận nói vậy。
Tay Khương Thục Đồng úp lên trên mặt。
Đứng ngay vị trí của mẹ chồng,cách làm của bà ta ,Khương Thục Đồng có thể hiểu được,nhưng thời gian tám tháng,thật sự rất dài。
Sáng mai,Khương Thục Đồng đang ngồi và làm việc trên bàn của mình,Mạc đại sự vừa bước vào,liền nói ,“ Hôm nay Cố Tổng không có đi làm。”
Không phải câu hỏi,mà là câu khẳng định 。
Trong lòng Khương Thục Đồng nghĩ,anh ta là Chủ tịch,thường hay không đến làm việc mà,cô ta không trả lời ,tiếp tục vẽ bản thảo。
“ Cố Tổng kiếm cô。” Mạc đại sư nói。
“ Ừm。”
“ Cố Tổng đang đợi cô,ở Hồ Cẩm đó。Mau đi đi。Tâm trạng Cố Tổng hôm nay không được tốt 。” Mạc đại sư ngẩng đầu nhìn Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng cảm thấy kỳ lạ,Cố Tổng kiếm cô ta,sẽ trực tiếp gọi cho cô ta,hoặc là trực tiếp gửi tin nhắn wechat,vì sao lại nhờ Mạc đại sư truyền lời chứ ? Chẳng lẽ sợ cô ta không đi,khả năng truyền lời của Mạc đại sư sẽ bị khấu trừ đáng kể。
Hơn nữa,tâm trạng Cố Tổng hôm nay không tốt,có liên quan gì đến cô ta chứ ?
Khương Thục Đồng không nói gì,liền đón xe đến Hồ Cẩm。
Hồ Cẩm là ở ngoại thành,nơi đó rất lớn,cũng rất đẹp,là nơi chưa được nghành du lịch khai thác,cho nên,bình thường rất ít người đến,chỉ có một con đường làm bằng gỗ lát ván rất dài rất dài,sẽ thông đến một ngôi đình rất nhỏ rất nhỏ,nhưng mà ngôi đình đó rất đẹp。
Từ từ bước qua,khi còn năm bước chân sẽ đến phía sau anh ta,giọng nói của anh ta truyền lại, “ Khương tiểu thư còn nhớ nợ đồ của tôi không,còn nhớ chứ ? ”
Bước chân của Khương Thục Đồng dừng lại,nợ anh ta thứ gì ?
Ba trăm ngàn của ba,Lục Chí Khiêm đã trả cho anh ta rồi ,đúng là còn nợ anh ta rất nhiều ân tình,nhưng cụ thể là món nào,Khương Thục Đồng lại nói không ra。
“ Cái gì ? ” Khương Thục Đồng hỏi。
Nửa cái đầu của Cố Minh Thành quay lại,anh ta nói ,“ Thiếu tôi một đứa con ! ”
Thấp thoáng,máu của Khương Thục Đồng đã dồn lên não,mặt liền đỏ lên, thật lòng mà nói,đối với đứa con đã mất đi,cô ta cũng không có suy nghĩ về cảm xúc,trái lại là anh ta,hôm nay tâm trạng không tốt không biết có phải vì chuyện này không ? Hay là do hôm qua anh ta tức cảnh sinh tình。
Nhưng vấn đề con cái,Khương Thục Đồng cũng không có ý giúp anh ta sinh con nữa。
Đầu của Cố Minh Thành quay lại,đang nhìn Khương Thục Đồng ngớ ngớ đứng đó,“ Qua đây。”
Khẩu khí rất ôn hoà,nhưng lại mang theo khẩu khí một mệnh lệnh không thể từ chối。
Nơi này rất vắng vẽ xung quanh không người,gió thổi bay những lá khô héo,khương Thục Đồng từng bước từng bước bước sang hướng người đó。
Vừa đến bên cạnh anh ta,người đó liền ôm Khương Thục Đồng vào trong lòng anh ta,Khương Thục Đồng ngồi trên đùi anh ta không cử động được。
Tiếp đó,đôi tay của anh ta ôm lại Khương Thục Đồng。
Gió thổi đến,Khương Thục Đồng rung lên một cái。
Anh ta nhìn thấy trên da mặt Khương Thục Đồng đã bất ngờ nhô lên,anh ta nhỏ nhẹ nói?“ Cảm thấy lạnh sao ? ”
“ Có chút ít。”
Khương Thục Đồng không hiểu những cử chỉ ám muội như thế này có thể được xem là quan hệ như thế nào,chẳng lẽ chỉ do bạn gái không có ở đây,cho nên Khương Thục Đồng đã trở thành vật thay thế của anh ta sao?
Đúng lý mà nói,Khương Thục Đồng sẽ né anh ta ra,nhưng một lần đến một lần,cô ta không thể khống chế bản thân,tình cảm không biết từ đâu mà có。
Cố Minh Thành càng ôm chặt lại Khương Thục Đồng,anh ta ôm thân thể của Khương Thục Đồng sát vào mặt anh ta。
Đôi môi của anh ta có chút không thể kiềm chế,đang hôn bừa bãi trên cổ của Khương Thục Đồng。
Khiến khương Thục Đồng cảm thấy có chút nhột。
“ Nhột quá!” Đôi vai của Khương Thục Đồng rung một cái。
Cố Minh Thành nhẹ nhàng cười,anh ta cười một cách vô tư,cảm thấy người phụ nữ bé nhỏ trước mắt này cũng rất đáng yêu,“ Chỗ nào nhột?”
“ Ở cổ đó。” Khương Thục Đồng nói đúng lý lẽ 。
Nhưng cô ta liền nhớ đến những từ ngầm trong câu nói của Cố Minh Thành,điều này khiến trong lòng Khương Thục Đồng giật một cái,cô ta liền từ trên người Cố Minh Thành nhảy xuống,“ Cố Tổng,trong văn phòng tôi còn một bản thảo chưa vẽ xong,tôi phải về rồi!”
Cố Minh Thành nhìn Khương Thục Đồng,cô ta tưởng rằng tâm tư của cô ta anh ta không nhận ra sao?
Nhưng anh ta không có cản lại Khương Thục Đồng,Khương Thục Đồng quay về。
Khi đang đón xe,Khương Thục Đồng vẫn còn nhìn thấy Cố Minh Thành còn đang nằm trên ghế gỗ,vô cớ vắng tanh,dù cho có giàu có hơn đi nữa,có một số đồ không phải muốn mua là mua được,ví dụ - - Đứa con。
Chỉ là Khương Thục Đồng không hiểu,chỉ là một đứa con riêng của anh thôi,hơn nữa,xem ra hôm đó,anh ta cũng không phải là một người rất thích trẻ con đâu。
Rõ ràng đang ở cự ly rất xa với anh ta,nhưng Khương Thục Đồng giống như vẫn còn nhìn thấy mái tóc của anh ta có chút động đậy。
Anh ta đang rất cô đơn。
Trong lòng Khương Thục Đồng tự nhiên cảm thấy như đang bị kim đâm vây,cảm thấy đau。
Hiện nay,cô ta cũng bắt đầu thương cho người đàn ông đó rồi sao?
Tháng một,trong thành phố đang ban hành một văn bản,nhắc nhở các đơn vị học tập,loại như bảo vệ môi trường,phải làm đúng với trách nhiệm của các doanh nghiệp vậy,còn ra lệnh cho các doanh nghiệp phải tổ chức học tập,đặc biệt là doanh nghiệp lớn như “ Tập Đoàn Minh Thành。”
Mọi bộ phận đều sẽ cử người tham gia, phải học tập trong phòng hội nghị,chỉ là những công việc làm cho có thôi,mọi người ai cũng muốn tham gia。
Mạc đại sư thuộc trong nhóm người cần tham gia học tập,nhưng xưa nay anh ta rất phản cảm với những loại việc làm này,anh ta liền cử Khương Thục Đồng đi tham gia。
Khương Thục Đồng như bị ép buộc vậy,ngồi trong phòng hội nghị,cảm thấy vô cùng nhàm chán,nhưng mà,trong phòng hội nghị những người đó đang ngồi một hàng đến một hàng,cô ta ngồi ngay hàng phía sau cùng。
Tay cô ta đang xoay bút,như có như không vậy đang ghi chép。
“ Nhìn bộ dạng của cô cũng không giống là người đến đây học tập。” Bên cạnh truyền đến một giọng nói,Khương Thục Đồng liền run lẫy,giật cả mình。
Giờ mới phát hiện Cố Minh Thành đang ngồi bên cạnh cô ta。
Loại hội nghị này,theo đúng lý thân phận như Cố Minh Thành sẽ không đến đây tham gia đâu,Khương Thục Đồng cũng không biết vì sao anh ta lại đến đây。
“ Anh--sao anh lại đến đây?” Khương Thục Đồng nhéch mép môi,lại nhớ đến chuyện tại Hồ Cẩm,những cử chỉ trêu ghẹo của anh ta。
Đó là một sự trêu ghẹo rõ ràng và dễ hiểu。
“ Đến đây xem。” Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành ngồi vào hàng cuối,giọng nói của hai người rất nhỏ nhẹ。
Chuông điện thoại của Cố Minh Thành reo lên,việc này trong phòng hội nghị cảm thấy rất đột ngột。
“ Tôi ra ngoài nghe điện thoại。” Anh ta nói với Khương Thục Đồng。
Phía sau lưng Khương Thục Đồng là cửa sau,Cố Minh Thành bước ra từ cửa sau。
Khương Thục Đồng đang muốn đem toàn bộ tâm tư tập trung vào hội nghị,liền nghe thấy phía cửa sau truyền lại một giọng nói lập lờ,“ Doanh Doanh。”
Trái tim của Khương Thục Đồng trong thấp thoáng đã giật lên,đôi tai của cô ta đã dựng đứng lên,đang lắng nghe những động tĩnh bên ngoài,rất tiết,Cố Minh Thành càng đi càng xa,cô ta đã không nghe được gì nữa。
Cô ta bắt đầu ghi chép trong sổ tay,những âm thanh của máy chiếu phía trước rất lớn,nhưng cô ta vẫn nghe được chuông điện thoại của bản thân reo lên。
Là do Cố Minh Thành gửi đến: Cô ra đây một tí。
Không phải vừa mới ra ngoài sao?Chẳng lẽ lúc nãy anh ta kiếm mình có chuyện gì sao?
Khương Thục Đồng thu dọn lại sổ tay,liền lén lén chạy ra ngoài,đang đúng lúc ngay khúc quẹo cua gặp đúng ngay anh ta。
“ Chiều nay tôi có một bưu phẩm,cô nhận giúp tôi,là loại phải ký tên đó。” Cố Minh Thành nói。
“ Vì sao lại là tôi?Anh không phải có trợ lý hay sao?Hơn nữa?Tôi với anh cũng không cùng chung một tầng,thấy không tiện cho lắm。” Khương Thục Đồng nhăn mày nói。
Trước đây chắc chắn Cố Minh Thành cũng có nhận qua bưu phẩm,nhưng điều này có liên quan gì với Khương Thục Đồng chứ?
“ Trên bưu phẩm tôi đã ghi số điện thoại của cô。” Cố Minh Thành y như rất vội, đang muốn xuống lầu。
Nhưng anh ta vẫn không có trả lời câu hỏi của Khương Thục Đồng,Khương Thục Đồng ngay thẳng hỏi,“ Tôi là người gì của anh chứ?”
Vì sao bưu phẩm phải do cô ta nhận chứ?
Cố Minh Thành đang bước nhanh xuống lầu,giống như đang có chuyện gấp,nghe được câu nói của Khương Thục Đồng,anh ta ngước mặt lên,nhìn sang tầng Khương Thục Đồng đang đứng,“ Cô muốn tôi xem cô là người gì?”
“ Tôi--” Bị anh ta hỏi lại như vậy,mặt của Khương Thục Đồng liền đỏ lên,cũng không dám hỏi nữa。