Lần này, tại phòng họp…
Đúng là tự tìm phiền toái mà!
Kiều Duyệt Nhiên tới trước cửa phòng họp, gõ cửa, lén lút nhìn vào phía trong, nhiều người quá.
Thật sự rất đáng sợ.
Nhưng anh vẫn cần tài liệu.
Cô đi tới chỗ Miêu Doanh Đông, nói, “Ethan, tài liệu của anh nè.”
Rồi đưa cho anh.
Miêu Doanh Đông tạm ngừng họp, cầm tài liệu, dựa vào ghế xem.
Hứa Thế An vẫn đang họp, địa vị hiện giờ của anh không còn thuộc cấp thấp nữa, đó chỉ là quá trình quá độ, với lại ở công ty tư bản, ai tự quyết cũng thường là đầu óc rất linh hoạt, nên hiện giờ anh phải đi họp.
Hứa Thế An vẫn ngó Kiều Duyệt Nhiên, nhưng Kiều Duyệt Nhiên cứ như không nhớ anh, gần như quên mất anh làm việc ở AIO.
Cô có vẻ rất khẩn trương.
Miêu Doanh Đông đọc rất kĩ, rồi như tiện thể nói, “Mẹ đang ở nhà làm gì ấy?”
Câu hỏi này…
Câu hỏi này…
Thấy Kiều Duyệt Nhiên không nói gì, anh ngẩng đầu nhìn cô, lại hỏi, “Mẹ đang ở nhà làm gì?”
Kiều Duyệt Nhiên nhanh chóng nói, “Không làm gì cả, đang xem tài liệu, dạy em xem.”
“Tốt lắm, về đi.” Miêu Doanh Đông tiếp tục họp.
Tâm tư anh quá sâu xa, Kiều Duyệt Nhiên thực sự không nắm bắt nổi.
Lúc đi trên lan can, Kiều Duyệt Nhiên gặp một người, cô không quen, đó là người Mỹ.
Lúc cô tính đi ngang qua, người ấy nói với cô, “Kiều tiểu thư?”
“Vâng.”
“Tới tìm Ethan hả?”
“Ừ, anh ấy quên mang tài liệu nên em mang tới cho!”
“An là trợ lý của Ethan.”
Kiều Duyệt Nhiên bỗng nhớ lại, “À, việc trước kia, Ethan có nói với tôi rồi, cám ơn anh giúp tôi giải vây.”
“Ờ, việc đó tôi viết xong gửi cho Ethan xem, anh ấy rất hài lòng! Liền gửi đi! Dù gì trước giờ Ethan rất kín đáo, chuyện của anh ấy, tôi đều biết hết.” Trợ lý nói.
“Cám ơn anh nhé!” Kiều Duyệt Nhiên nói.
Tuy Miêu Doanh Đông bảo mình không biết, nhưng anh đã đồng ý, còn rất hài lòng.
Kiều Duyệt Nhiên lại vui trở lại.
Những đứa trẻ khi đang yêu đều có thể vì những việc nhỏ nhặt mà mừng rỡ không thôi.
Nhớ tới cái dĩa anh vứt bỏ, Kiều Duyệt Nhiên muốn tặng lại cho anh.
Dù gì hai người giờ cũng đã xác định rồi, chưa kể cái dĩa anh cô tính tặng anh mà.
Trưa hôm đó, Kiều Duyệt Nhiên tính về trường, hôm sau mang dĩa về, ngày mai là thứ bảy cũng không đi học.
Cô rửa sạch chiếc dĩa như mới.
Kiều Duyệt Nhiên có nói với Từ Thiến tối nay sẽ về trường.
Từ Thiến hỏi, “Sao vậy? Nó lại khiến cháu khó xử à? Nó vậy đó, võ mồm lắm!”
“Không có ạ, anh ấy đối xử với cháu rất tốt, cháu tới công ty anh ấy mới nhớ cháu có một chiếc dĩa mua ở Hải Thành, tính tặng anh ấy, để cháu về đó lấy đưa cho anh ấy, trưa mai cháu sẽ về ạ!” Cô nói.
“Ừ, kêu tài xế chở cháu đi.” Từ Thiến dặn.
“Cám ơn…” Kiều Duyệt Nhiên cám ơn xong lại thấy lâng lâng.
Những lời Miêu Doanh Đông nói hôm nay rõ ràng nhấn mạnh cô và anh đều có cùng một người mẹ!
Nên cám ơn xong, cô rất muốn gọi bà là mẹ.
Đã rất lâu rồi cô chưa gọi chữ ấy!
Kiều Duyệt Nhiên rất, rất vui.
Đến trường, tìm thấy chiếc dĩa, cô bỏ vào túi và ngủ ở trường một đêm.
5 giờ sáng hôm sau, điện thoại cô vang lên.
Từ Thiến tìm cô bảo có việc rất gấp muốn cô về ngay.
Từ Thiến không nói là chuyện gì.
“Giờ còn sớm, chưa có xe bus, Doanh Đông ở gần trường cháu, để bác kêu nó đón cháu.” Từ Thiến nói.
“Vâng.” Kiều Duyệt Nhiên đồng ý, mơ màng đi rửa mặt, đeo ba lô rồi tới trước cổng trường đợi Miêu Doanh Đông.
Từ Thiến gọi cho cô hoài, hỏi Miều Doanh Đông tới chưa, có vẻ việc rất gấp.
Từ Thiến hối thúc cô, cô hối thúc Miêu Doanh Đông.
“Anh tới đâu rồi?” Cô hỏi.
“Vừa ra cửa!”
Vừa mới ra cửa thì còn nửa tiếng nữa lận.
10 phút sau, cô lại hỏi, “Đến đâu rồi? Anh nhanh đi!”
“Chờ đèn đỏ!”
Từ Thiến gọi điện rất nhiều lần, Kiều Duyệt Nhiên sắp khóc tới nơi.
Lần cuối cùng, Kiều Duyệt Nhiên gửi bằng tiếng ghi âm, rất gấp rút và có tiếng sụt sùi, “Anh tới đâu rồi, anh lên nào, nhanh nhanh lên…”
“Anh tới liền!” Miêu Doanh Đông cũng dùng ghi âm đáp lại.
Kiều Duyệt Nhiên vẫn đang hối, vẻ tự ti trước kia đi đâu mất cả, “Tới chưa vậy?”
“Tới- ngay!” Miêu Doanh Đông nói như hạ lệnh.
Tiểu Kiều không hối nữa, cô đâu thể khiến chiếc xe bay lên được! Sớm như vậy mà anh đã thực dậy cũng dã rất kì tích rồi.
Sau khi Miêu Doanh Đông tới, Tiểu Kiều lên xe.
“Không ngờ em cũng có tiềm năng thúc giục quá nhỉ!” Khi cô lên xe rồi Miêu Doanh Đông liền giễu cô.
Cô còn tưởng anh sẽ nổi giận với mình chứ.
Kiều Duyệt Nhiên lôi chiếc dĩa trong túi ra, đặt trong hộp giấy, mới nãy vì quá gấp nên cô vẫn còn chút bàng hoàng.
Miêu Doanh Đông lái xe, không biết bên trong chứa gì, bèn hỏi, “Gì đó?”
“Vật định tình!” Kiều Duyệt Nhiên nói, ngoảnh đầu nhìn phía cửa xe.
Miêu Doanh Đông lặng người một lúc, hỏi, “Chúng ta định tình từ khi nào vậy?”