Lệ Truyền Anh đẩy Minh Nguyên, ánh mắt oán hận nhìn anh.
Lúc vừa nãy cô bỏ kẹp tóc tháo xuống, đặt bên cạnh giường, bây giờ cô lập tức vứt kẹp tóc đi, kẹp tóc va vào chiếc bàn ở đối diện.
Đá quý là tương đối có cảm nhận, phát ra âm thanh vừa êm tai lại trong trẻo, âm thanh rơi xuống đất, âm thanh lăn lốc trên nền đá hoa đại lý.
“ Cậu vì sao khiến tôi làm dâm phụ?” Lệ Truyền Anh oán hận nói.
Minh Nguyên hai tay để trong túi, đứng ở đó, chưa kịp nói chuyện, Tạ Bạch liền tiến vào.
Bà từ bên ngoài nghe thấy tiếng động mới đi vào.
“ Sao vậy? Sao vậy?” Bà hỏi.
Vào phòng liền nhìn thấy trên miệng Lệ Truyền Anh đều là máu, quan tâm hỏi, “ Sao vậy?”
“ Không có gì, vừa nãy ăn bưởi, cắn rách miệng!” Môi dưới của Lệ Truyền Anh đau đến không dám nói sao
“ vậy sao, mẹ xem xem” Tạ Bạch đi qua, lấy một miếng giấy sạch, để Lệ Truyền Anh cẩn thận lau chùi.
Nhưng, máu lau sạch lại ra, lau vô ích.
Lúc Tạ Bạch đưa giấy cho Lệ Truyền Anh lau máu, Lệ Truyền Anh vẫn luôn oán hận nhìn trằm trằm Minh Nguyên, thỉnh thoảng sẽ lạnh lùng “ hí” một tiếng, rất đau.
Cô đối với cậu oán hận sâu sắc.
“ Con đây là ăn thế nào? Cắn nát một miếng vỏ!cắn triệt để.” Tạ Bạch nói.
Lệ Truyền Anh “ ừm” nói một tiếng, bị Tạ Bạch làm cho hơi ngẩng đầu lên.
Minh Nguyên vẫn luôn ở bên cạnh nhìn cô.
Cuối cùng cũng lau sạch cho Lệ Truyền Anh, Tạ Bạch nói “ Các con tiếp tục nói chuyện, mẹ đi ra bên ngoài trước!”
Quay người, nhìn thấy kẹp tóc đá quý ở đối diện rơi trên mặt đất, nói : “ Đồ quý như vậy,nói vứt liền vứt, Truyền Anh, tính cách của con đến lúc nào mới có thể sửa đổi?”
Nói xong, Tạ Bạch cầm lấy kẹp tóc đá quý đi ra bên ngoài, đại khái là muốn đi chữa lại.
“ Chích xác, nóng giận quá!” Minh Nguyên trả lời Tạ Bạch, mà lại là nói với Lệ Truyền Anh.
Lệ Truyền Anh hai tay ôm đầu gối, đầu đặt lên đầu gối, hơi nghiêng một bên, không nhìn Minh Nguyên.
“ Tôi đi đây?” Minh Nguyên thử dò thám hỏi.
“ Đi đi” Lệ Truyền Anh một chút cũng không lưu tình nói.
Minh Nguyên nghĩ nghĩ, thật là tự mình đa tình, sớm biết cô trả lời như thế, anh một bước đi khuất tốt bao nhiêu?
Qua vài hôm, Lệ Truyền Anh đi làm, có điều vừa nhìn liền biết là người có tâm sự.
Việc ở công ty Đường Tiềm, nếu như không phải Đường Tiềm gọi, cô sẽ không đến, dù sao sở nghiên cứu mới là công việc chính của cô.
Cô đã quyết định, cần phải cả đời hiến dâng cho sự nghiệp hàng không vũ trụ.
Hôm đó, Đường Tiềm nhận được một tin tức gửi đến, nói Minh Thị tập đoàn chính thức chuyển tổng bộ từ Venezuela đến Mỹ rồi.
Đường Tiềm nhìn thấy vô cùng lo sợ.
Tin tức này, Lệ Truyền Anh nhìn thấy rồi, có điều cô không cảm thấy gì.
Cô vẫn không tự mình đa tình cho rằng, Minh Nguyên là bởi vì cô.
Tin tức này xem qua cũng liền quên mất, không biết tin tức này thu hút chấn động ra sao, không biết Minh Nguyên muốn chuyển tổng bộ đến nước Mỹ, mất bao nhiêu là công sức.
Có điều, công ty Đường Tiềm có việc, cô sau khi tan ca, thường thường đi công ty nghiên cứu sản phẩm.
Có lúc, Kim Manh cũng đến cùng.
Chiều hôm đó, cô đang làm thực nghiệm, buồn ngủ không chịu nổi, nằm bò trên bàn ngủ quên mất.
Tỉnh lại mới phát hiện trên người mình đắp áo khoác của Đường Tiềm.
" Tỉnh rồi?" Đường Tiềm hỏi cô.
" ừm" Lệ Truyền Anh ngày ngày đều ngủ không ngon.
Kim Manh vừa đi xuống mua thức ăn.
Lúc đi lên, mang theo 3 phần cơm hộp
Sau đó, cô mới phát hiện thiếu một đôi đũa.
" Hai người cậu dùng một đôi đũa không phải là được rồi sao?" Kim Manh nói.
" Vậy mất vệ sinh lắm" Lệ Truyền Anh tuỳ tiện trả lời.
Đường Tiềm cũng nói " Tôi ra bên ngoài xem đồng nghiệp có thừa đôi nào không?"
Kim Manh chỉ có thể xem như không nhìn thấy gì " Coi như tôi chưa nói gì, có điều lão đường nhà các cậu có một loại khiến người khác--"
" Có thể đừng nói lão đường nhà chúng tôi được không?"
" Lẽ nào anh ấy không phải?"
" Tạm thời không phải"
Đường Tiềm quả nhiên mượn đũa từ bên ngoài đi vào nói" Có rồi, như vậy không phải được rồi sao? Em đưa ra cái biện pháp tồi ? Hai người dùng một đôi đũa, là cô ấy ăn trước hay anh ăn trước"
Kim Manh lại trắng mắt, trong lòng nghĩ: cùng ăn với nhau không được sao? Em một miếng, anh một miếng, em nồng nàn anh nồng đậm , ấm áp như thế.
Lệ Truyền Anh thực không cảm giác như thế nào, vừa ăn cơm, đầu vừa nghĩ kết quả thực nghiệm của bản thân.
Trên đường quay về, cô đi cùng Kim Manh.
Cha mẹ cô mấy ngày hôm nay lại trở về Trung Quốc rồi. Bởi vì ở Trung Quốc có con gái của bạn kết hôn, đợi đám cưới xong, bọn họ sẽ ở lại đó khoảng một tuần rồi lại đến. Bây giờ bố mẹ đã nghỉ hưu rồi, người vẫn còn trẻ, chạy qua lại Mỹ và Trung Quốc, coi như du lịch.
Kim Manh lần này về để ngủ cùng Lệ Truyền Anh, cô sợ Lệ Truyền Anh buổi tối ngủ không ngon.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên đi qua một toà nhà, bên ngoài toà nhà cảnh sắc cầu vồng ráng chiều lấp lánh, trên đỉnh toà nhà, viết cái tên rất lớn.
Xe của Lệ Truyền Anh bỗng nhiên im bặt, dừng ở bên đường.
" Sao dừng lại?" Kim Manh hỏi.
" Ở đây là cái gì? Trước đây ở đây không phải là cái gì cũng không có sao?" Lệ Truyền Anh hỏi, dáng vẻ rất sốt ruột.
" Ở đây? Kiến thức nông cạn rồi sao? Đây là tổng bộ mới của tập đoàn Minh Thị, nói ra vị giáo sư Minh đó thật sự là nhân tài, anh ta không phải đang theo đuổi cậu sao?Quay đầu lại hỏi Lệ Truyền Anh.
Lệ Truyền Anh khởi động lại xe, lái trên đường đèn đuốc sáng trưng, ‘Cậu ta? Cậu ta sao có thể theo đuổi tôi? Cậu ta với tôi khoảng cách quá lớn, khoảng cách tuổi tác cũng quá lớn, các phương diện đều không thích hợp, cậu ta dù gì cũng là người có thể lôi kéo nước Mỹ .
" Nhưng cậu cũng là người có thể ảnh hưởng kế hoạch lên mặt trăng của nhân loại, nói ra cống hiến của cậu so với cậu ta nhiều hơn nhiều, thương nhân có thể thay thế, cậu không thể?" Kim Manh nghiêm túc nói.
" vậy sao?" Lệ Truyền Anh cười, ai biết?
Quỷ biết vì cái gì? Trong lòng cô trước nay không để cô và Mình Nguyên nghĩ cùng với nhau.
Rốt cuộc là cái gì, một lá che mắt khiến cô không nhìn thấy Thái Sơn?
" Đường Tiềm đối với mình không tồi, hai người chúng mình tương đương nhau, đều hiểu ý nghĩa của sự phấn đấu , hơn nữa tớ nghĩ thương nhân cũng không có thể thay thế , Mình Nguyên có thể làm được , người khác không nhất định có thể làm được" Trong đầu của Lệ Truyền Anh lại nghĩ đến Mình Nguyên đã từng nói " Nghi ngờ thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ" và câu nói" Ai đi làm mà vì lãng phí mà đến" , cô cảm thấy Minh Nguyên là một người rất có trí tuệ.
Đây là cùng với sự tiếp xúc dần dần mới phát hiện.
Nếu như trước đây, cô khẳng định vẫn cho rằng, anh chính là một đứa trẻ, đạt được tất cả thành tựu đều là bởi vì đứng trên vai người có thế lực" Thiếu gia nhà giàu mà.
" Hơn nữa, Đường Tiềm đối với cô cũng rất tốt " Lệ Truyền Anh lại nói.
" Cậu có biết đàn ông đối với phụ nữ như thế nào mới gọi là tốt không? kim Manh đặc biệt kinh ngạc hỏi, dường như muốn mở cho Lệ Truyền Anh một khung trời.
" là sao" Lệ Truyền Anh thật sự không biết.
" Tặng nhà, tặng xe, tặng túi xách hàng hiệu, các loại quan tâm chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, ở nhà làm thiếu phu nhân" Kim Manh nhìn xuống đất nói.
" Vậy phụ nữ làm cái gì, như vậy không phải rất không có tôn nghiêm sao? Tất cả đều là người khác tặng cho bạn, cậu chính là phụ trách ở nhà sinh con sao?tất cả của mình là do mình tự kiếm ra ! Văn Điện Thanh vẫn chưa bao gửi tặng đồ mình, Đường Tiềm, Lệ Truyền Anh ngừng lại
“ Thế nào”
“ Cũng không có.” Lệ Truyền Anh nói.
Đến Minh Nguyên, tặng cho cô, một chút cũng một bàn tay, chính là thấp hơn thu nhập của người bình thường vài năm.
Chỉ là cô trước nay chưa nghĩ đến phương diện này.
“ Bi ai, bi ai! Cậu đời này, đáng đời là mệnh lao vất vả, cậu chưa nghĩ như thế, đương nhiên không biết yêu cầu người khác như thế, người khác đương nhiên sẽ không biết làm như thế, cậu cũng không biết tâm lý không cân bằng, mình thì không như thế, chồng tương lai của mình, khẳng định phải tặng quà. “ Kim Manh hơi ngẩng đầu, hướng về cô nói “ Nếu như không tặng quà, tâm lý của mình sẽ đặc biệt không cân bằng!”
Kim Manh và Lệ Truyền Anh bằng tuổi nhau, có điều tâm lý tuổi tác không giốn nhau, Kim Manh dường như mãi mãi dừng ở tâm lý 18 tuổi, rất ấu trĩ, rất lạc quan.
Chủ đề này, Lệ Truyền Anh không nhắc lại nữa.
Nghĩ xem, dường như bản thân thật sự như Kiim Manh đã từng nói như thế---cô không biết đàn ông đối với phụ nữ tốt nên làm cái gì.
Tất cả của cha và mẹ đều là là hai người họ cùng nhau vất vả phấn đấu mà ra, cùng nhau mua nhà, cùng nhau mua xe.
Không có ai tặng cho ai, đương nhiên chính là cùng chung tất cả.
Cho nên, cô trước nay chưa có khái niệm bạn trai tặng quà cho bạn gái.
Không nghĩ nữa, về đến nhà. Lệ Truyền Anh và Kim Manh liền đi ngủ.
Ngày hôm sau
Ngày hôm sau, sáng sớm Lệ Truyền Anh đưa Kim Manh đến bệnh viện.
Hôm nay là thứ sáu, trường đại học sắp đến nghỉ cuối tuần rồi, cô hôm nay cũng không cần đi dạy thêm, cho nên cô đi công ty Đường Tiềm., tiếp tục đánh hạ cửa ải khó khăn lần trước.
Vốn dĩ từ bệnh viện đi ra, không cần đi con đường tối hôm qua nhưng cô lại nhớ nhung lại đi đến con đường tối hôm qua.
Xe dưới toà nhà đó dừng một chút, từ trong xe nghiêng đấu nhìn tập đoàn Minh Thị.
Buổi sáng nhìn tập đoàn Minh Thị dường như so với buổi tối càng thêm khí thế huy hoàng, người ở bên trong ra ra vào vào giống ở venezuela ngăn nắp trật tự.
Lệ Truyền Anh nhìn thấy, xe của Minh Nguyên từ một bên lái qua, lúc sắp chạy tới cổng lớn có một cô bé gái từ bên cạnh lao ra, cô bé là bóng lưng, Lệ Truyền Anh vừa rồi không chú ý có một người như thế, một lòng hướng sự chú ý vào Minh Nguyên.
Bây giờ xem ra, bóng lưng cô bé gái này rất cao gầy, đang nói chuyện với Minh Nguyên, Minh Nguyên cũng đang cười.
Minh Nguyên cười lên, rất ấm áp, rất ấm áp.
Khoé môi Lệ Truyền Anh lộ ra một tia cười nhẹ, liền đi.
Thật là trên thế giới này vốn dĩ không có việc gì khó mà chỉ có mình tự chuốc lấy phiền toái.
Lúc Lệ Truyền Anh đi qua cậu, vốn dĩ muốn chào hỏi một câu với cậu, nhưng xem cậu không có tâm tình nên trực tiếp đi thẳng đến văn phòng của mình.
Buổi trưa, Lệ Truyền Anh đi ăn cơm, có một chuyển phát nhanh gửi đến.
Lệ Truyền Anh không ở đó, là Đường Tiềm ký nhận.
Nhìn đóng gói, Đường Tiềm biết là do Minh Nguyên gửi đến cho nên sau khi nhân viên chuyển phát nhanh đi, anh ta mang đồ chuyển phát nhanh vào văn phòng của mình, bóc đồ ra, là một chiếc đồng hồ đặc biệt quý giá...patekphilipe dường như vẫn là loại rất đắt đó, mặt đồng hồ rất thích hợp với khí chất của Lệ Truyền Anh, cổ tay nhỏ bé của cô, đeo lên chắc rất đẹp.
Đường Tiềm cười lạnh, quả nhiên là thiếu gia đời thứ hai, theo đuổi người khác trước nay đều là tặng quà, nói trắng ra là thông tục vô cùng.
Anh nhét chiếc đồng hồ này vào ngăn kéo của mình.