Gương mặt Cố Tam Nhi đầy vẻ tức giận đứng trong văn phòng của Hà Đỉnh.
Cô có một thói quen, chính là trong khi đứng hai tay thường đặt sau lưng.
Hà Đỉnh ngồi đó với dáng vẻ âm mưu đã đạt được mà nhìn Cố Niệm Đồng, hôm nay anh ta muốn khiến cho Nam Lịch Viễn mất hết thể diện.
“Bài tập là chồng em làm giúp em sao?” Hà Đỉnh nói một cách oán hận , lúc nói chuyện với Cố Tam Nhi anh ta vẫn rất tùy ý như lúc hai người còn ở Harvard, hơn nữa hôm nay Hà Đỉnh còn rất tức giận nên ngữ khí càng không tốt.
“Em nói lỡ lời, nói sai rồi!” Cố Tam Nhi nghiêng đầu nói, cô đến trường Đại học Giang Thành liền xem như đã rơi vào tay Hà Đỉnh rồi, cô biết là Hà Đỉnh cố ý muốn làm khó cô, không muốn cô được thoải mái mà.
“Nói sai câu nào chứ? Là nói ‘anh ta là chồng của em’ nói sai rồi, hay là ‘anh ta làm bài tập cho em’ đã nói sai?” Hà Đỉnh chất vấn.
Nghĩ như vậy thì hình như cũng đúng, Cố Tam Nhi hình như không nói sai chỗ nào, nhưng cô lại cảm thấy rất là kỳ lạ.
Bốn giờ.
Nam Lịch Viễn nhanh chóng chạy từ công ty đến, anh mặc một cái áo sơ mi đen, áo khoác ngoài bằng lông dê màu xám sẫm đang được vắt trên cánh tay anh.
Cố Tam Nhi quay lưng về phía anh nên không nhìn thấy.
Lúc anh đi ngang qua cạnh cô liền vươn tay xoa xoa đầu cô, “Lại gây phiền phức cho chồng em rồi?”
Lúc này Cố Tam Nhi mới biết anh đã đến.
Hà Đỉnh trông thấy Nam Lịch Viễn liền tức giận không kiềm chế được.
Anh ta nói với Nam Lịch Viễn, nội dung bài tập Cố Tam Nhi, anh ta căn bản chưa từng giảng qua, với lại bài tập cô làm lại rất lung tung rối loạn.
Nam Lịch Viễn ngồi trên chiếc ghế đặt ở trước mặt Cố Tam Nhi, Cố Tam Nhi đứng nghiêng sau lưng anh.
Nam Lịch Viễn ngẩng đầu nhìn Cố Tam Nhi, Tam Nhi liền nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, không thèm để ý đến anh.
Hà Đỉnh nói với Nam Lịch Viễn rất nhiều việc cả về công lẫn về tư, anh ta đứng trên lập trường của một giáo viên để nói những việc này, bảo Nam Lịch Viễn về sau phải quản giáo Cố Tam Nhi cho tốt.
Nam Lịch Viễn thỉnh thoảng gật gật đầu, đôi lúc lại ngước đầu lên nhìn Cố Tam Nhi.
Do lúc này sự chú ý của Nam Lịch Viễn không đặt trên người Hà Đỉnh, chứ nếu không với tính cách của anh, tuyệt đối sẽ không cho phép Hà Đình ngạo mạn như vậy.
Họp phụ huynh kết thúc, Cố Tam Nhi liền xoay người chuẩn bị đi xuống lầu.
Nam Lịch Viễn suy cho cùng cũng đi nhanh hơn cô, nên hai người đã đụng mặt ở trong thang máy.
Hai người cùng vào chung một thang máy nhưng lại không nói với nhau câu nào.
Sau khi xuống lầu, Cố Tam Nhi nói với Nam Lịch Viễn, “Mang cái ly của anh đi đi!”
Hôm nay là Thứ Ba, ký túc xá nữ mở cửa, con trai cũng có thể đi vào.
Thế có nghĩa là, có lẽ cô đã biết cái ly này là ly tình nhân rồi.
Cố Tam Nhi vốn dĩ đang đi phía trước, nhưng không hiểu sao, lại đổi thành Nam Lịch Viễn đi phía trước, còn Cố Tam Nhi lại đi theo sau anh, đầu cúi thấp mà chầm chậm bước đi.
Anh biết rõ cô đang tức giận vì chuyện xảy ra vào ba hôm trước.
Cố Tam Nhi đặt hai tay sau lưng, cô đi bộ dưới dàn liễu đã rụng trơ trong vườn trường, tầm nhìn ở đây rất tốt, vì vừa có tuyết rơi nên trắng xóa cả một khoảng trời, ngồi trong đình nghỉ chân có thể nhìn thấy được cảnh tuyết cách xa ngoài trăm mét, quả thật đẹp đến mức rung động lòng người.
Bên cạnh đình nghỉ chân có một cái hồ nhân tạo rất đẹp, tuyết rơi trên mặt hồ đã đóng băng cũng là một phong cảnh rất xinh đẹp.
Đây là đợt tuyết đầu tiên trong năm nay.
Cố Tam Nhi và Nam Lịch Viễn cùng nhau đi trong màn tuyết rơi lao xao.
Nam Lịch Viễn nghiêng mắt ngắm nhìn cảnh đẹp này, nhưng thật ra khóe mắt đã nói cho anh biết Cố Tam Nhi ở phía sau anh đang cúi đầu bước đi.
Anh bỗng ngừng lại bước chân, xoay người lại.
Cố Tam Nhi “phịch” một tiếng, đụng đầu vào trước ngực anh, đau đến mức hoa mày chóng mặt.
Cô nhăn nhíu cả mặt mà xoa xoa đầu mình.
“Đụng đau rồi sao?” Nam Lịch Viễn kéo cô vào lòng và xoa đầu cho cô.
Anh vươn một tay ra nắm lấy cánh tay cô, thân hình anh cao lớn nên rất dễ dàng xoa đầu cô, mái tóc của cô rất mềm và suôn mượt.
Nam Lịch Viễn tiện thể hôn nhẹ lên trán cô.
Cố Tam Nhi cắn răng nghiến lợi nhìn anh.
Nam Lịch Viễn nở nụ cười, bộ dáng cô xù lông nhím lên như vậy trông rất đáng yêu.
Anh kéo lấy tay Cố Tam Nhi, đi đến phòng ký túc xá của cô giống như cuối tuần trước.
Cố Tam Nhi biết cô có cố vùng vẫy cũng không có tác dụng gì, vì trước đây cô đã từng giãy giụa một lần, nhưng không những không được mà còn bị anh nắm tay chặt hơn.
Cho nên, lần này cô không muốn lãng phí sức lực nữa.
Bởi vì sau khi tan tiết Toán thì chiều nay không còn tiết học nào khác nữa, Hà Đỉnh tìm Cố Tam Nhi, còn tìm “chồng” của người ta nữa, cho nên Kiều Kiều và Bối Vy hai người đã cùng nhau đi dạo phố.
Đây là lần thứ hai Nam Lịch Viễn bước vào ký túc xá của Cố Tam Nhi.
Vừa bước vào cửa thì cánh cửa đã bị gió thổi đóng lại.
Căn phòng rất rộng lớn, giường của Cố Tam Nhi là tầng dưới nằm ở phía trong cùng, bàn học đặt ở một bên giường.
Cố Tam Nhi đưa cái ly cho Nam Lịch Viễn.
Nam Lịch Viễn ngồi lên giường cô, ngoài ban công còn đang treo áo lót cùng quần lót của Cố Tam Nhi, chính là bộ đồ lót màu tím mà lần trước lúc anh đi cùng cô đến khu mới phát triển đã mua, là mẫu mã của nước ngoài nên rất dễ để nhận ra.
Nam Lịch Viễn thừa nhận, đồ lót của phụ nữ rất có sức hấp dẫn với đàn ông, càng huống hồ chi, thân thể của Cố Tam Nhi anh mong nhớ đã rất lâu rồi, cũng đã làm anh mất đi khả năng kiềm chế rất lâu rồi.
Cố Tam Nhi đưa cái ly cho anh nhưng anh không nhận.
“Trả anh đấy.” Cố Tam Nhi lại đẩy cái ly đến trước mặt anh.
Nam Lịch Viễn bất chợt ôm choàng lấy mông Cố Tam Nhi, khiến cô bất ngờ mất thăng bằng ngã ngồi lên chân anh.
Vì ký túc xá cách âm không tốt, nên cho dù Cố Tam Nhi rất kinh ngạc nhưng cũng không dám phát ra âm thanh nào.
“Anh làm gì đấy?” Cố Tam Nhi muốn đứng dậy khỏi đùi anh nhưng anh không cho, còn dùng tay cách lớp áo mà sờ lên bộ ngực cup 75D của Cố Tam Nhi.
Cảm giác co rúm sợ hãi khi lần đầu bị người khác sờ soạng, cực kỳ xa lạ làm cho cô muốn trốn tránh, nhưng cảm giác tê dại lan tỏa toàn thân lại khiến cho mặt cô phút chốc đỏ rực, tay cô đẩy đẩy tay anh ra, cảm giác này thật khiến cô muốn bật khóc!
Giống như cô đang bị Nam Lịch Viễn xúc phạm vậy.
Loại cảm xúc mềm mại, no tròn và gắng gượng chịu đựng này khiến cho toàn thân Nam Lịch Viễn nóng rần lên.
Anh đã mong muốn có được thân thể cô từ rất lâu rồi.
Cô càng giãy giụa thì anh lại càng không chịu đựng nổi.
Hô hấp của Nam Lịch Viễn dần dần có chút gấp gáp, anh đè chặt Cố Tam Nhi trên giường và bắt đầu hôn cô.
Anh chìm đắm trong hơi thở ngọt ngào của cô, không cách nào tự thoát ra được, tay anh bắt đầu đưa xuống cởi quần cô ra.
Cố Tam Nhi bị anh hôn không nói ra lời, cô hung hăng cắn vào lưỡi anh.
Đây là nụ hôn đầu của cô, nên cô không hề có kỹ xảo gì và cực kỳ trúc trắc, hành động lỗ mãng của Nam Lịch Viễn khiến cô trừng trừng mắt nhìn anh.
Nhưng Nam Lịch Viễn không thể tiến vào được ---
Vì để cô có thể thả lỏng, anh bắt đầu chuyển qua hôn dái tai và ốc tai của cô.
Anh không ngờ được rằng Cố Tam Nhi lại tệ như vậy, cho dù trong lòng cô có không tình nguyện như thế nào, nhưng cơ thể cô thì lại rất thành thật.
Cũng đã mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Anh quá lớn còn cô lại quá nhỏ, kích thước này căn bản không thể nào hợp lại được.
“Nam Lịch Viễn, em đau ----” Ánh mắt của Cố Tam Nhi tan rã, hô hấp gấp gáp, sắc mặt cô trắng bệch.
Nhưng Nam Lịch Viễn chỉ mới tiến vào được một phần ba ---
Bàn tay cô đặt trên lưng Nam Lịch Viễn đã hung hăng đâm sâu vào và để lại vài vết máu trên người anh.
Cố Tam Nhi bây giờ đã hoàn toàn hiểu rõ được, người đàn ông đang ở trên người cô lúc này đã không còn là chú Nam nữa, mà là Nam Lịch Viễn.
Là một người đàn ông chân chính!
Trông thấy bộ dạng khó chịu của Cố Tam Nhi, Nam Lịch Viễn liền ngừng lại.
Anh biết, Cố Tam Nhi đã cực kỳ căm hận anh rồi!
Anh ôm Cố Tam Nhi lên, đặt cô nằm trên ngực mình, lúc này anh mới nhìn thấy khắp cả giường đều là máu.
Tim anh phút chốc thắt lại, giống như bị người nào đó khoét đi mất một góc.
Cả người Cố Tam Nhi đang run cầm cập, không nói nên lời, Nam Lịch Viễn ôm chặt lấy cô và hôn lên tóc cô.
Suy cho cùng cũng là do anh quá gấp gáp rồi!
Cố Tam Nhi non dại đến mức khiến cho anh phải kinh ngạc, thật trơn bóng nõn nà.
Cố Tam Nhi thật sự rất rất hận người đàn ông này, nhưng cả người cô không còn tí sức lực nào cả vì cô vừa mới đi một vòng tới cửa địa ngục.
Cô cũng nhìn thấy vết máu ở trên giường, nó khiến cô nhìn mà giật mình, cảm thấy thật kinh khủng.
Cô nghĩ rằng cô đã ra máu vì đến tháng, chứ không phải máu của đêm đầu tiên.
Nam Lịch Viễn ôm lấy cô, khản giọng nói, “Về nhà với anh.”
“Tôi không về! Không chỉ hôm nay không về, mà sau này tôi cũng sẽ không về nhà cùng anh.” Sắc mặt Cố Tam Nhi trắng bệch, thanh âm vô lực nhưng lại cực kỳ bình tĩnh dứt khoát.
Nam Lịch Viễn chỉnh sửa lại quần áo giúp cô, và muốn ôm cô đi xuống lầu để lên xe, “Nam Lịch Viễn, nếu như anh dám ôm tôi về nhà anh thì tôi sẽ chết cho anh xem!”
Môi Cố Tam Nhi trắng bệch, căm hận trừng mắt nhìn Nam Lịch Viễn.
Bây giờ cô không gọi anh là chú nữa, bắt đầu từ giờ sẽ không bao giờ gọi anh là chú nữa.
Nam Lịch Viễn là một con sói khoác lên mình chiếc áo giả làm chú cô, anh là con sói muốn làm thịt Cố Tam Nhi.
Cố Tam Nhi hiện tại mới nhận ra bộ mặt thật của anh!
Nam Lịch Viễn không nghe theo cô, anh biết điều kiện ở trường không tốt, anh không thể tùy theo ý cô mà để cô ở lại trường như vậy được.
Anh ôm ngang Cố Tam Nhi lên, cũng tiện tay kéo lên chiếc ra giường vươn đầy vết máu kia lên.
Không phải lần đầu tiên quan hệ nào của người con gái đều là tốt đẹp, ít nhất đối với Cố Tam Nhi thì không phải như vậy.
Anh không quan tâm được nhiều như vậy, anh ôm Cố Tam Nhi lên liền đi ra ngoài, tiện tay đóng ầm cửa phòng lại.
“Là tại anh không tốt.” Anh nói với Cố Tam Nhi.
Cố Tam Nhi nhắm mắt lại, ngất đi.
Ở dưới lầu anh gặp được hai người Kiều Kiều và Bối Vi vừa đi dạo phố về, Nam Lịch Viễn nói với Kiều Kiều, “Thân thể cô ấy không thoải mái, tôi mang cô ấy về nhà, ngày mai sẽ xin nghỉ phép cho cô ấy!”
Kiều Kiều sững sờ, rõ ràng lúc Cố Tam Nhi học tiết Toán vẫn còn rất khỏe mạnh mà.
Cô ấy không hiểu!
Cố Tam Nhi ngồi vào ghế phụ, cô vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, cho tới lúc gần đến nhà Nam Lịch Viễn thì cô tỉnh lại.
Nhưng cô lại không khóc cũng không ầm ĩ, ánh mắt vẫn một mực nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quãng thời gian đẹp nhất của một người con gái đã không còn nữa rồi, nụ hôn đầu và đêm đầu đều đã mất rồi, nhưng lại không hề tốt đẹp chút nào.
Tất cả đều do người đàn ông bên cạnh này ban tặng.
Nam Lịch Viễn lái xe về đến nhà, anh đi sang phía bên kia xe để mở cửa và ôm Cố Tam Nhi ra ngoài.
Cố Tam Nhi muốn giữ khoảng cách với anh, nhưng nửa người dưới của cô cực kỳ đau đớn.
Cô một mực dùng ánh mắt căm hận nhìn Nam Lịch Viễn, Nam Lịch Viễn không nói gì cả.
Suy cho cùng thì chuyện này cũng là do anh có lỗi với cô.
Tay cô đặt sau lưng anh nắm chặt lại, móng tay bấu chặt lấy anh nhưng anh cũng không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Vẫn một đường ôm cô lên lầu, đưa cô vào phòng!
Cô đã từng nói muốn tìm đến cái chết, Nam Lịch Viễn biết cô nhất định nói được làm được!
Sau khi đắp chăn lên cho cô, thấy trên trán Cố Tam Nhi vẫn cứ ra mồ hôi, Nam Lịch đi xuống nhà bếp nấu nước gừng đường đỏ cho cô, anh bưng chén đến đưa cho cô, Cô Tam Nhi lại quay đầu đi, “Tôi không uống!”
“Phải để anh quỳ xuống tạ lỗi sao?”Nam Lịch Viễn cũng tức giận.
Anh đã sớm biết bản thân cần phải cho Cố Tam Nhi thời gian để cô có thể đón nhận anh, cô từ nhỏ đã được sống trong sung sướng, tùy tính, nói được thì sẽ làm được.
Cố Tam Nhi yêu kiều, non nớt của anh!
Vào lúc anh chưa hoàn toàn có được cô thì anh cũng đã mất đi chính mình, ở trước mặt cô anh đã không còn là Nam Lịch Viễn của trước đây nữa rồi.
Có lẽ từ nay về sau, anh cũng sẽ giống như Cố Minh Thành, nếu cô nói cô muốn hái sao thì anh sẽ không dám hái mặt trăng đến đưa cho cô!