Cố Tam Nhi không muốn để Nam Lịch Viễn biết, là có lí do cả.
Vì Giáo sư Edward vừa mới tìm cô, nói gần đây ông có một viên kim cương gọi là “celestial” muốn triển lãm cả Châu Âu, phiên dịch ra tên tiếng Trung chắc gọi là “Thiên Lại”, đây cũng là tác phẩm cuối cùng của Giáo sư Edward, cũng giống như Tam Nhi là đệ tử cuối cùng của ông vậy.
Edward hy vọng Tam Nhi đi theo diễn giải cả quá trình, gần như phải đi mười mấy quốc gia.
Trong phòng thực hành của Edward, Cố Tam Nhi từng nhìn thấy viên kim cương này, 58 mặt cắt, cực kì lấp lánh, ánh sáng của cả thế giới đều hội tụ trong viên kim cương này, Giáo sư Edward tổng cộng đã dành 5 năm thời gian để thực hiện, là vô giá trị.
Cố Tam Nhi vừa nhìn đã biết giá trị của viên kim cương ở đâu, cộng thêm giải thích của Giáo sư Edward, Cố Tam Nhi càng nhìn viên kim cương với ánh mắt ngưỡng mộ, so với “Trái tim đại dương” của cô thì đẳng cấp còn cao hơn rất nhiều lần, đối với hoạt động lần này, Tam Nhi cực kì coi trọng.
Giáo sư Edward sợ Tam Nhi thể lực không đủ, dù sao diễn giải viên lúc diễn giải về viên kim cương này, phải mất cả 4-5 tiếng đồng hồ, còn phải trả lời các câu hỏi của phóng viên, hơn nữa là đi vòng quanh liên tiếp mười mấy quốc gia.
“Giáo sư, thầy cũng không có vấn đề, con dĩ nhiên không thành vấn đề rồi!” Tam Nhi lễ phép trả lời.
“Con không hiểu. Thầy là người được mời, được ngồi ghế, hơn nữa, thầy nói chuyện ít, con là người diễn giải, cả quá trình đều là một mình con giải thích, hơn nữa phải đứng trên giày cao gót! Người thể lực yếu vốn không làm được. Ngoài ra, thầy muốn dẫn con theo, còn có một nguyên nhân.” Giáo sư Edward đã bảy mươi mấy tuổi rồi, tuy ông rất khỏe mạnh, nhưng mà đôi mắt vẫn có vấn đề, đã không đủ thị lực để làm kim cương nữa.
“Là gì ạ?”
“Thầy muốn cả Châu Âu đều biết con là đệ tử của thầy, đệ tử cuối cùng của thầy! Sau này con phải kế nghiệp của thầy rồi.”
Cố Tam Nhi trầm ngâm, đây là một buổi đề cử, cô đề cử viên kim cương của Giáo sư Edward, Giáo sư Edward đề cử cô.
Cô biết điều này đối với cô mà nói, là niềm vinh dự cao nhất, sau này, cô sẽ bớt được rất nhiều rất nhiều đường vòng, có thể nói, cấp bậc của cô đã cao hơn rất nhiều so với rất nhiều nhà thiết kế rồi.
Có người chính là ngậm chìa khóa vàng ra đời, không phục cũng không được.
Sinh ra ở Cố gia, từ nhỏ đã thấy qua kim cương, đặc biệt nhạy bén với kim cương , bây giờ cô phải từ một học sinh không tên tuổi trên quốc tế một bước trở thành ngôi sao thiết kế mới khiến ai nấy đều phải ngước nhìn rồi.
Cố Tam Nhi nói cô phải bàn bạc với người nhà, nhưng cô nghĩ chắc không vấn đề gì.
Cô gọi cho Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng trước, ý của họ là: Nếu như mệt quá thì đừng đi, đến lúc đó, không ai thay Tam Nhi, họ đau lòng, trong nhà không thiếu tiền, không cần Tam Nhi lo lắng về tiền bạc.
Gọi cho anh hai và chị dâu, ý của Cố Hành Cương là, xem chí hướng của bản thân Tam Nhi ở đâu.
Câu trả lời của Đỗ Nhược hoàn toàn trái ngược với họ: “Tam Nhi, em phải tranh thủ còn trẻ, đi đây đó tìm hiểu, cơ hội trời cho hiếm có như vậy sau này không có nữa đâu, chị bây giờ đang mang thai, ở trong nhà, đi đâu cũng không được, hằng ngày chỉ có thể nhìn thấy anh hai của em, quả thật rất chán!”
Cố Tam Nhi nghe được bên cạnh vọng lại một câu, “Cả ngày nhìn thấy anh chán lắm sao?”
Đỗ Nhược vội vàng gác máy.
Cuối cùng là gọi điện cho Nam Lịch Viễn, dù sao lúc điền thông tin, anh mới là người nhà của bản thân, ý kiến của anh cực kì quan trọng.
Nam Lịch Viễn đang họp, dự án công ty rất bận, các cuộc họp lớn nhỏ không ngừng, nhìn thấy là cuộc gọi đường dài từ Mỹ, anh để Phó Tổng thay anh chủ trì cuộc họp, anh về phòng làm việc của mình.
Lúc đang đi ở hành lang, Cố Tam Nhi đã kể cho anh nghe toàn bộ câu chuyện, ý kiến của cha mẹ và anh hai đều đã nói với Nam Lịch Viễn.
“Em nghĩ thế nào?” Nam Lịch Viễn hỏi.
“Cơ hội như vậy, em dĩ nhiên muốn đi, hơn nữa còn rất muốn đi. Giáo sư Edward và cha mẹ sợ em không đủ sức.” Cố Tam Nhi nói.
“Thể lực của em, anh biết, nếu đã muốn đi, thì hãy đi! Tuyệt đối chú ý, không được quá mệt. Cuộc đời này đi được xa bao nhiêu, thì đi xa bấy nhiêu!” Nam Lịch Viễn nói, anh lúc này, đứng trước cửa sổ, một tay đút túi quần.
Anh sớm đã biết, Tam Nhi của anh không phải con chim nhỏ, anh cũng luôn biết, sớm muộn gì có ngày sẽ dang cánh bay cao, anh sẽ không ngăn cản cô, vì dây diều nằm trong tay anh.
Cố Tam Nhi nghe Nam Lịch Viễn nói như vậy, có chút khó hiểu, thế nào gọi là thể lực của cô, anh biết chứ!
Vốn cứ tưởng anh cũng giống như cha mẹ, sợ bản thân yếu ớt, chịu không nổi.
“Anh đồng ý thật sao?” Cố Tam Nhi lại hỏi, “Em vốn dĩ lo lắng nhất là anh!”
“Sợ anh không đồng ý à? Chồng em là người hẹp hòi vậy sao?” Nam Lịch Viễn cười nói.
Cố Tam Nhi cũng cười.
Cô đã nói với Giáo sư Edward, lần này cô sẽ tham gia toàn bộ quá trình, quần áo và trang sức đều đã chuẩn bị xong rồi, Trái tim hải dương mà trước giờ cô cất chưa đeo, lần này cô sẽ đeo, vì người khác che con nhỏ tuổi, còn cố ý mua những bộ quần áo trông chững chạc hơn.
Buổi diễn giải vòng quanh Châu Âu là 10 ngày sau.
Vào ngày thứ hai sau khi cô nói với Giáo sư Edward mình sẽ đi, Cố Tam Nhi đến bệnh viện, mới biết bản thân – đã có thai!
Đã được một tháng rồi.
Cô không dám nói, không dám nói với cha mẹ, càng không dám nói với Nam Lịch Viễn.
Vì đứa con này, Nam Lịch Viễn chắc chắn sẽ giữ, vì anh đã từng nói, 5 năm sau, anh đã 36 tuổi rồi.
Không phải Cố Tam Nhi không muốn giữ, một là, có con rồi, cô cảm thấy rất hoang mang, dù sao chỉ vừa 20 tuổi, hai là, hôm qua Nam Lịch Viễn vừa mới đồng ý cho cô đi buổi triển lãm Châu Âu. Nếu như biết cô có thai, chắc chắn anh không để cô đi, Cố Tam Nhi cũng đã tra rất nhiều tài liệu về mang thai, biết được 3 tháng đầu mang thai là gian đoạn rất dễ sẩy thai, đứng cả ngày, giày cao gót, dù cho thể lực có tốt đến mấy, cũng không chịu nổi!
Cố Tam Nhi không dám nói với Nam Lịch Viễn tin cô đã có thai, sợ anh hối hận, cô càng không dám thăm dò để nói với anh.
Hơn nữa, cô sợ bản thân có thai rồi, sau này cũng giống như Đỗ Nhược, cả thế giới bỗng chốc thu nhỏ lại còn hai người.
Như vậy, cuộc đời của Cố Tam Nhi cũng không có gì khác so với người bình thường.
Vì vậy, Cố Tam Nhi đến Trung tâm Nguyệt Tử, bỏ đứa con đi!
Trước khi lên bàn mổ, cô cũng khóc, dù sao loại phẫu thuật này, xấu hổ biết mấy, cũng chỉ có mình cô, cả nhà không ai biết, đây không thể xem là một việc nhỏ.
Trong lòng cô cũng từng rối bời, cảm thấy đặc biệt có lỗi với Nam Lịch Viễn, trong lòng tự trách mình.
Anh có thật sự phải chờ đến lúc 36 tuổi mới có con không?
Hình như anh rất muốn có con.
Cố Tam Nhi trước giờ không tiết kiệm tiền, cô nghỉ ngơi rất tốt, nhưng sau khi ngủ một giấc, từ đây sẽ vĩnh biệt đứa con này rồi.
Trong lòng không phải là không lạc lõng.
Lúc cơn đau trong bụng dồn đến, cô mới biết bản thân đã đánh mất cái gì.
Đứa con của Nam Lịch Viễn --
Tuy hai người luôn tránh thai, nhưng khả năng 1/10000 đã để cô dính.
Cô cũng biết cô đã mất cái gì, cô có thể tưởng tượng nếu như Nam Lịch Viễn biết cô ích kỉ bỏ đi đứa con, sẽ trách cô như thế nào.
Suy cho cùng còn trẻ, đứa con này, cô không muốn giữ!
Nam Lịch Viễn nói Cố Tam Nhi gửi cho anh bảng kế hoạch chuyến đi, sau đó anh nhờ Thái Thái đối chiếu với danh mục công ty con của mình, xem công ty nào cần họp, mang những lịch trình này lên, tranh thủ Cố Tam Nhi ở thành phố nào, anh cũng ở thành phố đó.
Nhất cử lưỡng tiện.
Những điều này anh đều không để Cố Tam Nhi biết.
Sau khi Cố Tam Nhi phá thai, giống như chưa bị gì, chỉ có bản thân cô biết, một vài chỗ, đã khác rồi.
Ngẫu nhiên lúc nửa đêm yên ắng, Cố Tam Nhi sẽ nghĩ đến đứa con chưa bao giờ gặp đó, cũng sẽ khóc.
Vốn dĩ lúc ích kỉ phá bỏ đứa con, không cảm thấy thế nào, nhưng mà một khi đã bỏ đi, trong mơ luôn xuất hiện hình ảnh của đứa bé đó, gọi cô “Mẹ” “Mẹ”, nhưng không gọi Nam Lịch Viễn “Cha”, vì Nam Lịch Viễn vốn không ở trong giấc mơ của cô, anh cũng không biết có đứa con này.
Là sau khi phá bỏ, Cố Tam Nhi mới cảm thấy hối hận, hối hận đến nỗi không chịu được.
Cô càng cảm thấy có lỗi với Nam Lịch Viễn.
Có thể là vì lí do còn trẻ, lúc Cố Tam Nhi tham gia buổi triển lãm, lại không bị ảnh hưởng quá lớn.
Trạm đầu tiên là ở Áo, phòng triển lãm kim cương.
Giáo sư Edward đã giới thiệu thân phận của Cố Niệm Đồng, đệ tử cuối cùng của thầy, sau này sẽ kế nghiệp của thấy, toàn bộ quá trình lần diễn giải này do cô giới thiệu.
Chính là câu nói này, làm cho tất cả ánh đèn chụp ảnh đều hướng về phía Cố Niệm Đồng.
Chiếc đầm lễ phục màu trắng của Cố Niệm Đồng, một đôi cao gót màu bạc, tóc bới phía sau, trang điểm nhẹ, chiều cao 172 quả thực có thể lấn áp cả hội trường, sắc mặt cô trắng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh, là “người đẹp phương Đông” điển hình.
Cố Niệm Đồng bắt đầu trình bày rành mạch về lai lịch của viên kim cương, đá nguyên thủy được tìm thấy ở Nam Mỹ, qua sự chế tạo 5 năm của Giáo sư Edward, mới có “Thiên Lại” của ngày hôm nay.
Hơn nữa, vừa xong một buổi triển lãm, cô cảm thấy thật sự rất mệt.
Cố Niệm Đồng dường như sắp chịu không nổi, không chỉ phải diễn thuyết, còn phải trả lời phóng viên.
Mặc dù Cố Niệm Đồng không ngại trước đám đông, nhưng mang cao gót cô vẫn cảm thấy rất mệt, thế chất cô vốn dĩ đã không tốt.
Giáo sư Edward nhìn thấy Cố Tam Nhi mệt như vậy, hỏi, “Có chịu được không? Chúng ta bây giờ chỉ mới đi được một bước!”
“Được ạ!” Cố Tam Nhi cắn răng mà nói.
Trước khi Cố Tam Nhi đi, đã để lại chìa khóa nhà cho Miêu Doanh Cửu, để Miêu Doanh Cửu định kì về kiểm tra, nếu không thời gian cô đi quá dài, cô không yên tâm, để tránh có đồ gì bị mốc hay gì đó.
Miêu Doanh Cửu lúc này đang dọn dẹp vệ sinh cho Cố Tam Nhi.
Lúc này xe của Nam Lịch Viễn dừng ở trước cửa đại sảnh diễn thuyết của Cố Tam Nhi, đang chờ Cố Tam Nhi ra.
Anh không muốn vào đại sảnh, sợ cô nhìn thấy anh, làm cô bối rối, dừng ở ngoài cửa chỉ là muốn cho cô một bất ngờ.
Miêu Doanh Cửu dọn dẹp khá vui vẻ, lúc sắp xếp đồ của Cố Tam Nhi, nhìn thấy bên trong có rất nhiều hộp bao cao su.
“Anh mình cũng thật lợi hại, nhiều như vậy!” Miêu Doanh Cửu đóng hộc tủ này lại.
Trong lúc sắp xếp sách vở trên bàn học, Miêu Doanh Cửu nhìn thấy “pregnancy” từ đơn này.
“Có thai rồi?” Miêu Doanh Cửu lấy tờ giấy ra, là bệnh án của niantonggu, trên đó ghi là: terminationofpregnancy (chấm dứt thai kì).
Phản ứng đầu tiên của Miêu Doanh Cửu là: Tam Nhi sẩy thai rồi? Anh có biết không? Nếu như anh biết, không lí nào anh không đến Mỹ, hơn nữa, cũng không lí nào không nói cô chăm sóc Cố Tam Nhi.
Lúc Tam Nhi hành kinh, anh đã lo lắng như vậy rồi.
Miêu Doanh Cửu chụp lại bệnh án, gửi cho anh trai.
“Anh, Tam Nhi hình như sẩy thai rồi, anh biết không? Miêu Doanh Cửu còn ở phía dưới hỏi một câu.
Nam Lịch Viễn ngồi phía sau xe, trên người mặc bộ vest màu đen, ánh mắt nhìn theo hướng đại sảnh qua cửa kính, còn chưa có ai ra.
Vô tình vang lên âm thanh wechat, anh lấy ra, thế là liền nhìn thấy tin nhắn Miêu Doanh Cửu gửi cho anh.