Mục lục
Truyện không tên số 18
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

2338

Mạc đại sư và Khương Thục Đồng hiện đang đứng trên bậc thềm bằng gỗ ở cửa sau,điện thoại reo lên,tuy rằng âm thanh không lớn lắm,nhưng vẫn có thể nghe được。

Khương Thục Đồng quay đầu nhìn。

Mạc đại sư liền từ túi quần móc ra xâu chìa khoá,“ Đi mở cửa,nghe điện thoại。”

Khương Thục Đồng nhăn mày,“ Vì sao anh lại có chìa khoá của chủ nhà?”

“ Là Cố Tổng cho tôi!Anh ta đưa cho tôi đó。”

Mắt của Khương Thục Đồng mở to ra,cũng tại cô ta đầu óc ngu đần,sớm đã phải suy nghĩ ra,Mạc đại sư đã nhận qua biết bao nhiêu dự án lớn,cũng chưa từng thấy anh ta vui như ngày hôm nay,hơn nữa nhìn căn biệt thự,đã có thể biết được thực lực của chủ nhà không thể khi dể được,người như thế này,toàn Hải Thành cũng không có bao nhiêu người。

Mạc đại sư đã chọn chìa cửa kính từ trong một loạt chìa khoá,“ Chắc là chìa này,nhà anh ta cửa phòng nhiều quá,chìa khoá cũng nhiều。”

Khương Thục Đồng hiểu rồi,chuông điện thoại đã reo rất lâu,cô ta chạy chậm vào nhà。

Bên kia một giọng nữ nhỏ nhẹn truyền lại,“ Minh Thành sao?”

Khương Thục Đồng sửng sờ một lát,nói,“ Tôi không phải là Cố Tổng!Xin hỏi cô là--”

Bên kia nhanh nhẹn truyền lại âm thanh,“ Tôi là bạn gái của anh ta,cô là ai?”

Cô ta hỏi một cách đúng lý lẽ。

Trong tít tắt trong lòng Khương Thục Đồng đã biến thành một thảm cỏ hoan dã,cô ta là ai?

Cô ta là một người tự yêu,nhưng nhìn lại hiện nay,Cố Tổng sở dĩ tìm đến cô ta,chẳng qua chỉ vì thân phận đã kết hôn của cô ta -- Rất an toàn,với một người phụ nữ đã kết hôn xảy ra quan hệ ám muội,còn hơn nhiều phụ nữ lấy tiền của anh ta,bắt buộc anh ta phải cho danh phận。

Khương Thục Đồng im lặng mấy giây。

“Alo--” Bên kia đang hối thúc。

“À,tôi là nhân viên phụ trách đến nhà Cố Tổng thiết kế sân vườn,Cố Tổng không có ở nhà。” Khương Thục Đồng nói。

“ Không có ở nhà?Thất vọng quá!Tôi gọi di động của anh ta cũng không có nghe máy!” Bên kia truyền lại một giọng nói nũng nịu,nghe vào như là một cô gái vô tâm,có cá tính, ngây thơ đáng yêu。


Khương Thục Đồng từ từ để xuống điện thoại,những cảm xúc không tốt của cô ta vẫn còn đang vọng lại trong lòng cô ta。

Cô ta muốn bước ra từ cửa sau,đúng lúc đi ngang qua một căn phòng,cửa đang mở,ánh mắt của Khương Thục Đồng chịu không nổi đã bước vào trong phòng tham quan,quả nhiên là một căn phòng ngủ,một số người sống trong biệt thự,phòng ngủ thường được thiết kế trên lầu,Khương Thục Đồng không ngờ,lại là ở dưới lầu,quả nhiên anh ta còn có một phòng ngủ riêng。

Một chiếc giường rất lớn,chắc lớn khoản hai mét hai,giường của bản thân Khương Thục Đồng là một mét tám,sự khác biệt khoản bốn mươi phân rất dễ nhận ra,cảm giác như lớn rất nhiều cỡ,tấm ga giường màu nhạt vẫn còn đang phủ lên,rất gọn gàng được xếp chồng lại,có thể nhìn ra được,người năm trên đó,chắc chắn là một người có sở thích riêng thích sạch sẽ。

Sở thích riêng thích sạch sẽ--

Giống với Lục Chí Khiêm。

Khương Thục Đồng nghiêng đầu nhìn vào căn phòng đó,tâm tư đang lang thang。

Cô ta không nhìn thấy Cố Minh Thành đang từng bước từng bước bước và trong,thuận theo ánh mắt của Khương Thục Đồng nhìn sang phía bên kia—

Vì Mạc đại sư đã lấy đi chìa khoá nhà của anh ta,cho nên anh ta cũng không có chìa khoá vào cửa,chỉ có thể vào từ cửa sau。

Khương Thục Đồng đã đứng rất lâu,mới chú ý đến Cố Minh Thành đang nhìn cô ta。

“ Nghiện rồi sao?” Cố Minh Thành hỏi。

Khương Thục Đồng không hiểu nghiện là ý gì,đang chỉ là thứ gì,bình thường những lời nói của Cố Minh Thành,cô ta luôn nghe không hiểu。

“ Cái gì?”

“ Lên giường nhiều sẽ thành thói quen。” Cố Minh Thành cuối cùng cũng nói ra hết。

Khương Thục Đồng đang muốn trốn đi,ra ngoài thương lượng với Mạc Đại Sư về việc kích cỡ nữa。

Cô ta không biết vì sao Cố Minh Thành lại đột xuất về nhà,cũng kỳ lạ thật,còn có cuộc gọi của phụ nữ kia,ít nhiều cũng khiến cô ta có chút không tập trung。


Mạc đại sư quan sát xong hiện trường,đã vẽ xong bản thảo,liền đến phòng của Cố Minh Thành đánh cờ tướng với anh ta,vốn dĩ Khương Thục Đồng muốn một mình quay về trước,khổ nổi biệt thự của Cố Minh Thành là nơi không có xe là không đi đâu được。

Mạc đại sư ở lại chơi,cô ta chỉ có thể đứng sang một bên。

Cờ mà Cố Minh Thành và Mạc đại sư đang chơi là cờ vây,Khương Thục Đồng lười lười ngồi trên ghế sofa tinh thần sửng sờ。

Nên nói là,ngoại trừ tướng mạo,Khương Vũ Vi trên mọi mặt đều giỏi hơn cô ta,sở dĩ anh ta triệt để từ chối như vậy,chắc là sợ sau này phải chịu trách nhiệm。

Cô ta đang tập trung suy nghĩ,nghe được Cố Tổng hỏi:“ Cô biết chơi cờ vây không?”

“ Không biết。” Khương Thục Đồng mới ý thức được。

“ Còn đánh bài poker?”

“ Không biết。 ”

“ Còn mạt chược?”

“ Cũng không biết。”

Cố Minh Thành không nói gì,chỉ chăm chút nhìn Khương Thục Đồng thôi,Khương Thục Đồng quan sát xung quanh,mới nhìn thấy Mạc đại sư đang ở ngoài nghe điện thoại,chắc cũng nghe thời gian lâu rồi,Cố Minh Thành cũng có chút không kiên nhẫn rồi,cho nên mới nghĩ đến để Khương Thục Đồng thay thế lên。

“ Nhìn không ra,cô là học sinh tốt như vậy,năm xưa chỉ biết đến học thôi sao?” Cố Minh Thành dang cầm trên tay một con cờ đen,đang suy nghĩ không biết để vào đâu。

“ Không giống anh,rất biết chơi。” Khương Thục Đồng trả lời。

Từ ngầm trong câu nói này,chỉ mình cô ta mới biết là ý gì thôi。

Cố Minh Thành chỉ cười,biểu hiện được là anh ta chưa biết Khương Thục Đồng đã nghe điện thoại đó,một lát sau,cuối cùng Mạc đại sư cũng đã quay vào,nhìn Cố Minh Thành nói,“ Cố Tổng xin lỗi xin lỗi,vợ tôi biết được hôm nay tôi không có ở công ty,đã gọi cho tôi hơn bốn mươi mấy phút rồi,chỉ là để kiểm tra tôi đang ở đâu。”

“ Phụ nữ mà,cũng đều như nhau,cũng sợ chồng mình ra ngoài lăng nhăng。Tôi đang nghĩ nếu như anh còn không quay vào,tôi sẽ nhờ tiểu Khương thay thế đó。” Cố Minh Thành đem con cờ cầm trên tay đặt vào trong bàn cờ。

Tiểu Khương,xưng hô này nghe vào thấy khách sào quá。

“ Tôi nghĩ cũng sắp đến lượt anh rồi,Niếp tiểu thư chắc cũng sắp quay về rồi?” Mạc đại sư hỏi。

“ Cũng nhanh thôi。”

Khương Thục Đồng đang ngồi trên ghế sofa,chặt chẽ cắn môi dưới một cái,xém tí có máu thấm ra。

Khương Thục Đồng muốn đem hoang tưởng trước đây toàn bộ đè xuống,chôn sâu trong lòng,xem cơ thể bản thân,xem trái tim của bản thân,và người như Cố Minh Thành Chưa từng xuất hiện。

Buổi chiều cùng Mạc đại sư quay về,Mạc đại sư nói,bạn gái của Cố Tổng Niếp Doanh Doanh,là một bác sĩ ngoại khoa,là bác sĩ của Đại Học Y Khoa Hải Thành,gần đây cô ta được cử đi mỹ bồi dưỡng。

Mạc đại sư nói,“ Chuyện chủ tịch có bạn gái,trong công ty rất ít người biết được,vì chủ tịch cảm thấy càng ít người biết,sẽ càng ít người đến quấy nhiễu đến Niếp tiểu thư,người sẽ càng an toàn。

Vậy sao?

Khương Thục Đồng nhịn không nổi cười lạnh lùng một cái,suy nghĩ rất chu đáo,cô ta cũng muốn gặp mặt cô Niếp Doanh Doanh tiểu thư này để xem cô ta yếu đuối như thế nào,Cố Minh Thành lại chiều chuộng cô ta như thế này。

Không như cô ta,chuyện cô ta giữa Cố Minh Thành,hiện nay Lục Chí Khiêm đã biết chuyện,chắc chắn sớm muộn gì ba cũng sẽ biết được,sắp tới sẽ lập tức triển khai một số tin tức đào hoa rồi đây。

Khương Thục Đồng nhìn ra ngoài hướng cửa sổ bỉu môi một cái,cảm thấy bản thân còn rất trẻ con。

Từ đó,Khương Thục Đồng chưa từng lên lầu chăm sóc cho hoa cỏ,cũng chưa từng uống lại canh gà dầu mè của anh ta nữa。

Nếu như anh ta cũng đã tha cho ba,còn chuyện của Lục Chí Khiêm,cô ta hoàn toàn có thể không quan tâm。

Rất nhanh,là đến sinh nhật của Khương Thục Đồng,ngày mười sáu tháng mười hai。

Những năm sinh nhật trước kia,cô ta cũng xem như ngày bình thường,chỉ có là ăn thêm một tô mì,thêm một trứng ốp la,ngoài mẹ ra,cũng không ai thật sự nhớ đến sinh nhật của cô ta。
Nhưng hôm đó,Khương Thục Đồng đã nhận được một bó bông hồng bó hoa đó rất lớn,khoảng chín mươi chín đoá。

Đến nổi trên mặt anh chàng giao hoa cũng nỡ ra một nụ cười tràn trề,chắc có thể tâm trạng anh ta cũng đang rất tốt。

Người trong bộ phận thiết kế nhìn Khương Thục Đồng với một ánh mắt ngưỡng mộ,Khương Thục Đồng không thể hiểu nổi,cũng muốn xem hoa là do ai tặng,không cẩn thận,lại từ bên trong rơi ra một chiếc nhẫn kim cương,viên kim cương rất lớn,ca rat cũng rất lớn,cũng hơi giống với mẫu mà Ngôn Hy khoe trước mặt cô ta。

Khương Thục Đồng nhíu mày lại,hoa do ai tặng,trong lòng cô ta đã biết rõ,quả nhiên,mở ra tấm thiệp bên trong,trên đó ghi là:“ Vợ ơi,chúc em sinh nhật vui vẽ,hàng năm có hôm nay,tuổi tuổi có hôm nay,những buổi sinh nhật trước đây anh không kịp tham dự,những buổi sinh nhật sau này,anh sẽ cùng em trải qua。”

Người viết:Lục Chí Khiêm。

Lục Chí Khiêm không biết đang muốn làm gì nữa,Khương Thục Đồng không hiểu rõ,hôm qua là anh ta vô cùng thất lễ,đặt biệt là nhìn thấy màng cô ta và Cố Minh Thành trong phòng khách。

Đúng lúc,hôm nay Khương Vũ Vi cũng đến tìm Khương Thục Đồng,dù sao cũng là sinh nhật của Khương Thục Đồng,cũng như mấy năm trước hai người lại hẹn đi ăn,đi một quán ăn nhỏ,uống một hai ly rượu。

Sau khi tan sở,Khương Thục Đồng đang ôm trên tay một bó hoa hồng liền bước đi cùng Khương Vũ Vi,mắt của Khương Vũ Vi đang quan sát xung quanh,Khương Thục Đồng biết cô ta đang đợi ai。

Vừa bước vào trong thang máy,đúng lúc gặp được Cố Minh Thành đang trong thang máy。

Phòng làm việc của anh ta là ở tầng trên của Khương Thục Đồng,xuống đây rất bình thường。

Mặt của Khương Vũ Vi trong tít tắt đã đỏ lên,đôi mắt phát sáng,cô ta bắt đầu có ý trò chuyện với Khương Thục Đồng,“ Đây là do anh rể tặng chị sao?”

Khương Thục Đồng gật đầu,ánh mắt nhìn sang người bên kia,sắc mặt anh ta không cảm xúc。

“ Chị tính tha lỗi cho anh ta sao?” Khương Vũ Vi hỏi。

Hai người đều không nói chuyện với Cố Minh Thành。


Khương Vũ Vi đối với Cố Minh Thành vừa yêu vừa hận,cho nên cô ta cũng có chút ngại nói chuyện trước mặt anh ta。

Tâm tư trong lòng Khương Thục Đồng,bản thân cô ta cũng không hiểu cho lắm,“ Chắc có thể,dù sao anh ta còn tặng cho tôi chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy!”

Chiếc nhẫn này không có hộp đựng,chỉ như vậy để trong đoá hoa hồng,lúc nãy Khương Thục Đồng là bỏ vào trong túi áo khoác,vừa nãy cô ta chỉ móc mội cái,chiếc nhẫn đã trên tay cô ta,không ai chú ý những tình tiết này,dù sao trong mùa đông chà tay cũng là chuyện bình thường。

“ Viên kim Cương lớn quá,lần này anh rễ lại bỏ ra rất nhiều tâm huyết!” Biểu tình của Khương Vũ Vi và đồng nghiệp trong văn phòng cũng không khác gì,Khương Thục Đồng biết chữ “ Lại ” do cô ta nói là ý gì,lần trước là chỉ bộ áo đánh bóng chày bằng da chồn mà Lục Chí Khiêm mua cho Khương Thục Đồng。

“ Hạnh phúc quá!Sau này em cũng muốn hạnh phúc như chị vậy!” Khương Vũ Vi nhìn Khương Thục Đồng nói,ánh mắt lại nhìn sang một người đang không nói một lời ở phía sau。

Khương Thục Đồng cười chua xót,Khương Vũ Vi đối với chuyện hôn nhân của cô ta,chỉ biết một,mà không biết hai。

Suy nghĩ lại,khi ăn,Khương Thục Đồng cũng nên kể chuyện Cố Minh Thành đã có bạn gái cho Khương Vũ Vi biết,còn nói,anh ta rất chiều chuộng bạn gái anh ta,bạn gái anh ta đang được bảo vệ rất là tốt。

Trong lòng,cô ta hy vọng Khương Vũ Vi đừng có mơ mộng nữa, đừng làm chuyện mất công vô dụng。

Khương Vũ Vi luôn cúi đầu ăn,đối với Cố Minh Thành,cô ta đích thật là đã động lòng rồi。

Hai người ăn cơm xong,đều mạnh ai nấy về,không ngờ đêm nay,thái độ của Lục Chí Khiêm đối với Khương Thục Đồng lại vô cùng tốt,bộ dạng hoàn toàn không giống đang đối xử với “ Người vợ ngoại tình。”

Khương Thục Đồng y như ông hoà thượng cao tượng hai vậy,không sờ được cái đầu,anh ta quả nhiên đem đến cho Khương Thục Đồng cái bánh sinh nhật,cho cô ta thổi nến,sự đối đãi như công chúa này,Khương Thục Đồng đã từ rất lâu đã không được hưởng thụ rồi。

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK