Mục lục
Truyện không tên số 18
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

23292
Điện thoại gọi đến là lúc nửa đêm.
Đỗ Nhược không nghe thấy.
Bây giờ đã là mùa thu, trong một căn phòng dột nát, Đỗ Nhược đang nằm mơ thấy ác mộng.
Năm năm trước. cô vốn dĩ là một tiểu công chúa yêu kiều của Đỗ gia, mẹ cô qua đời, vợ trước của ba cô dắt theo một đứa con gái đến, muốn phân chia tài sản do ba mẹ cô tay trắng lập nên. Mặc dù ba cô và vợ trước không kết hôn lại, nhưng Đỗ Huyên lại trở thành đại tiểu thư nhà họ Đỗ, đồng thời với con trai nhà tài phiệt lớn Hoắc Đông định ra hôn ước, đều là nhân vật cao tầng của Ninh Thành. Cô trước đây có quen biết qua Hoặc Đông, Hoắc Đông đối với cô cũng rất có hảo cảm.
Chị cô không biết dùng cách gì, lừa được Hoắc Đông lên giường của cô ta. Nhưng đêm trước đêm đính hôn, Hoắc Đông đột nhiên lại lên giường của phụ nữ khác và bị Đỗ Nhược nhìn thấy. Vì tốt cho Đỗ Huyên, ngày tổ chức đính hôn, Đỗ Nhược đại náo hôn lễ một trận, bị Hoắc Đông đổi trắng thay đen nói: “Nhược Nhược, anh và em có duyên không có phận, em hà tất phải cưỡng cầu!”
Vì mặt mũi của chị gái, Đỗ Nhược không đem lí do thật sự muốn chị mình đừng đính hôn nói ra. Cô kinh ngạc nhìn Hoắc Đông, cô cưỡng cầu---
Đây là cái ý gì?
Đỗ Huyên tuyệt đối là loại người tinh ranh, khả năng cô ta biết được chân tướng sự việc như thế nào, nhưng cô ta liền lợi dụng cơ hội này nói Đỗ Nhược không muốn cô ta gả cho lang quân như ý, nên cố ý náo loạn hôn lễ. Mà cô ta thực sự thích Hoắc Đông, nên cũng nhân cơ hội này, muốn lão gia làm chủ cho mình.
Đỗ Nhược tuổi vẫn xem như là còn nhỏ, đức tính lương thiện làm cô không tưởng tượng được chuyện này, nên cô ngây ngốc đứng giữa buổi tiệc mặc cho người ta thiết kế, trở thành trò cười cho thiên hạ.
Đỗ Huyên trở thành kẻ thắng cuộc toàn diện.
Cô ta lạnh lùng cười nhìn Đỗ Nhược vẫn luôn ở trong chăn ấm đệm êm ở Đỗ gia này, mong muốn đem cô đuổi ra khỏ cửa đã trở thành tâm nguyện từ rất lâu rồi.
Quả nhiên, Đỗ Kim Minh tức giận đến nỗi muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với Đỗ Nhược, bởi vì cô làm náo loạn hòa khí của cả gia đình!
Với lại, hai chị em cùng tranh một người đàn ông mà cãi nhau ngay trong nhà, trực tiếp bôi đen danh dự nhà họ Đỗ.
Đỗ Nhược vốn đứng bên cạnh cửa sổ kính, từng bước từng bước bị mẹ của Đỗ Huyên ép sát đến bên cửa sổ, cô quay người mạnh một cái, cả đời từ trên cửa sổ rơi xuống.
Chuyện như trong thần thoại, cô gái lọ lem gặp phải bà dì ghẻ độc ác.
Nhưng Đỗ Nhược biết, cô không phải là cô bé lọ lem, sẽ không có hoàng tử nào đến cứu cô được cả.
….
Nhưng đó là chuyện của những ngày trước, ngày nghĩ gì thì đêm sẽ mơ đó!
Trong mắt Đỗ Nhược toàn là nước mắt.
Sau đó, màu sắc giấc mơ dần dần thay đổi.
Lúc bắt đầu, giấc mơ toàn màu đen, tiết tấu rất nhanh, nhưng sau đó, lại biến thành mộng ảo rồi, tình tiết diễn ra rất chậm, rất chậm.
Rõ ràng là ở trong bệnh viện nhưng cô không biết tại sao lại biến thành mộng ảo rồi.
Người đó, ngón tay anh thon dài, ánh mắt anh có thể nhìn xuyên qua cả tâm hồn người khác, đánh cắp đi tâm hồn người ta. Cô kéo tay anh, tay anh rất ấm áp.
Giọng nói của anh từ tính, thanh lãnh.
“Buông tay ra.”
“Buông tay ra”
Thật sự nghe rất hay. Bất chợt bắt lấy tâm hồn thiếu nữ của cô.
Đỗ Nhược tỉnh lại, trong miệng vẫn lên tên “Bác sĩ Cố”, “Bác sĩ Cố”.
Nhưng lúc cô tỉnh dậy, lại không chú ý đến những lời mình nói trong mơ. Đầu đau như búa bổ.
Điện thoại đầu giường kêu lên kịch liệt, là bảo mẫu ở nhà, xưa nay quan hệ với cô rất tốt.
“Nhược Nhược, hôm nay ba của cô xây mộ cho mẹ cô rồi, chắc là do cảm thấy có lỗi với cô. Lão gia cũng là nhất thời tức giận, cô đừng để mọi việc trong lòng nữa, trước mặt bao nhiêu người ông ấy không thể bỏ mặt mũi xuống được. Tranh thủ về sớm, dì nhớ cô lắm!”
Đỗ Nhược cười khổ, cái nhà như vậy, cô còn quay lại làm gì?
Đoạn đường sau này, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Cô cúp điện thoại xong, hình như không còn buồn ngủ nữa.
Giọng nói của bác sĩ Cố, tay của bác sĩ Cố dường như làm cho tim cô tràn ngập màu hồng.
Cô mặc một chiếc áo len khoác lên người, vốn dĩ là muốn xuống lầu đi tới đi lui, nhưng không biết sao lại đi đến bệnh viện rồi.
Tim cô đập thình thích, đại cô nương nhà ngươi, đến đây làm gì đây?
Nghĩ phải quay trở về, nhưng chân sao lại không nghe lời thế này chứ.
Anh ấy chắc là ở khoa nội nhỉ, cũng không biết tướng mạo anh ấy thế nào, chắc là người ta cũng đã lấy vợ sinh con rồi nhỉ?
Đỗ Nhược lại cười khổ một tiếng, cô đã đứng ở hành lang ngày hôm ấy cô ở rồi. Cô giống như một cô nương mang trái tim bồng bột của thiếu nữ vậy, muốn tạo nên hội ngộ bất ngờ, để được gặp anh.
Có thể kết quả sẽ không được như ý, nhưng cô chẳng qua chỉ là đang thỏa mãn ảo vọng của mình mà thôi, ảo vọng về một đoạn tình yêu.
Bây giờ là nửa đêm, Đỗ Nhược dường như đang trở về tối ngày hôm ấy, bác sĩ Cố sờ lên ngực cô—
Lúc này, có một bác sĩ bước đến, là bác sĩ Dương.
Đỗ Nhược thương thế nghiêm trọng, Đỗ Nhược trốn khỏi bênh viện. chẳng qua chỉ mới có mấy ngày, bác sĩ Dương vẫn còn nhớ ra cô.
“Đỗ Nhược, sao lại trở lại rồi?” Bác sĩ Dương hỏi.
Bị người ta bắt gặp, Đỗ Nhược lo lắng. Tay cô từ sau lưng cầm đến, trong lòng hoang mang: “Ngày đó, tôi đi vội quá nên quên trả viện phí—Cái này…”
Cô biết Hoắc Đông sẽ thay cô trả viện phí, bởi vì anh ta đối với cô rất hổ thẹn. Cô cũng không phải là đứa ngốc.
“Có người thanh toán cho cô rồi.”
“À đúng rồi, vị bác sĩ hôm ấy phẫu thuật cho tôi có đây không? Tôi muốn trực tiếp cảm ơn ngài ấy.” Đỗ Nhược cuối cùng nói vào vấn đề chính.
Ai mà biết bác sĩ Cố đã đụng phải trái tim xuân thì của rồi?
Ai mà biết cô nhìn trúng bác sĩ Cố vì cái gì? Tay ư? Giọng nói ư?
Hay là từ trong đầu của cô nhảy ra bác sĩ Cố nào đó?
Nói không chừng anh ấy đã bốn mươi tuổi rồi, nhưng xem ra dáng vẻ anh ấy, chắc là…
Cũng có rất nhiều đàn ông đi tập Gym, dù cho bảy mươi tuổi rồi nhưng dáng vẻ như một chàng trai đấy thôi.
“À, anh ta là phó viện trưởng của chúng tôi, đồng thời cũng là chủ nhiệm khoa tim mạch. Hôm đó là vừa đúng lúc anh ấy từ Nam Thái Bình Dương trở về, thuận tiện làm cuộc phẫu thuật này, anh ta không thường ở bệnh viện.” Bác sĩ Dương nói.
“Vâng” Đỗ Nhược cực kì cực kì thất vọng.
Không phải là thất vọng vì bác sĩ Cố, mà thất vọng vì thân phận phó viện trưởng của anh ấy.
Khoa tim mạch…thuận tiện làm phẫu thuật cho cô…
Bác sĩ Dương đang khoe khoang sự cao minh của bác sĩ Cố đại nhân phải không!
Phó viện trưởng, ít nhất chắc cũng bốn mươi tuổi rồi nhỉ.
Nhất định…cũng có nữ nhân rồi.
Đỗ Nhược rời đi.

Hiệu trưởng nhận được điện thoại của Cố Hành Cương là vào một buổi tối.
Cố tổng nói ông nhìn trúng ba người, hai năm và một nữ, nữ sinh chính là Đỗ Nhược.
“Đỗ Nhược này không phải là con gái của Cố Kim Minh sao? Sao cuộc sống lại khó khăn được?” Nếu như bình thường, không từng xảy ra vụ “sờ ngực” thì Cố Hành Cương cũng không có hứng thú gì, anh vậy mà có phản ứng sinh lý của một người đàn ông bình thường.
“Haizzz, một lời khó nói hết, tình tiết cực kì cẩu huyết! Cuộc sống bây giờ của cô ấy rất khó khăn, Cố tổng nếu đã tuyển cô ấy rồi thì thật tốt quá, cảm ơn ngài.” Hiệu trưởng cảm tạ anh trăm ngàn lần.
Ngày thứ hai, Cố Hành Cương ngồi trên sô pha nhà mình, nói với ba mẹ muốn quay về lại Ninh Thành.
Cố Minh Thành ngồi trên ghế sô pha đơn, Khương Thục Đồng ngồi trên tay vịn của ghế, tay dựa vào trên vai Cố Minh Thành.
“Sao lần này vội vàng vậy, không ở nhà mấy ngày đã rồi hẵng đi sao?” Khương Thục Đồng nhíu nhíu mày.
Cố Hành Cương chưa kịp trả lời, Cố Minh Thành đã quay đầu sang nhìn Khương Thục Đồng. Khương Thục Đồng nhìn lại anh. Không biết sao, cô đột nhiên mỉm cười. Hoàn toàn có cảm giác nhìn mãi không chán. Mẹ mình mấy năm nay bị ba nuôi cho thoải mái quá rồi.
Tình cảm cũng chăm sóc tốt, trên giường cũng vậy.
“Em quản chồng nhà người ta làm gì?” Cố Minh Thành vất ra một câu.
“Cũng đúng! Em quản chồng em là được rồi.” Hai tay cô ôm lấy cổ Cố Minh Thành, Cố Minh Thành hôn lên mặt cô một cái, cô thâm tình ôm chặt lấy chồng.
Cố Hành Cương bên cạnh ho nhẹ một cái, sau đó đứng dậy. Dường như anh sắp lái xe đến Ninh Thành rồi, ba mẹ anh mới phát hiện. Cái tình trạng này, từ hơn hai mươi năm trước anh đã quá quen rồi.
Đỗ Nhược đến tập đoàn Lam Cương là vào ngày hôm sau.
Lam Cương mấy năm trước vẫn chỉ là một công ty mà thôi, gần đây là mở rộng phạm vi kinh doanh, trở thành một “tập đoàn” hùng mạnh rồi.
Trước đây cô có nghe ba cô nói qua. Quy mô lúc thành lập của công ty này cực kì lớn, không phải người bình thường có thể làm được., không phải tài phiệt thì cũng chính là đại phú hào. Nhưng mà Ninh Thành không có đại phú hào có năng lực đến như vậy được. Tiền không có, mà năng lực lại càng không. Những năm nay, “Lam Cương” chính là phát triển kiểu tốc độ tên lửa, quy mô bây giờ đã lớn nhất phương Bắc rồi.
Mà người phụ trách công ty này, cực kì thần bí, không ai biết tên họ là gì. Ít nhất là Cố Kim Minh cũng chưa hề gặp qua.
Đỗ Nhược mấy ngày trước vừa nợ người ta một vạn tiền, trên người cô tính cả chẵn lẫn lẻ chỉ có ba trăm hai mươi ba đồng, tiền thuê nhà tháng sau đã không trả nổi rồi.
Sau khi hiệu trưởng nói bên Lam Cương tuyển dụng cô, cô cảm thấy đây đúng là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Lúc Đỗ Nhược đến Lam Cương phỏng vấn, Cố Hành Cương không có mặt.
Anh là cố ý không có mặt.
Nói không rõ tâm mình của mình thế nào, là không muốn biết người ngày đó sờ ngực cô chính là anh? Hai người gặp mặt sẽ ngại ngùng?
Hình như không phải.
Anh là bác sĩ, chuyện này nên suy nghĩ bình thường thôi.
Nhưng lòng anh thực sự không bình thường chút nào.
Anh đem hầu hết sự vụ của công ty giao hết cho tổng tài Thẩm Khoa, mấy ngày nay, anh lại đi bệnh viện quốc tế để làm phẫu thuật rồi.
“Tổng tài, anh không lo làm tổng tài là chạy đi làm bác sĩ, thân phận hoán đổi này cũng không tệ đi!”
“Ẩn tình khó nói” Cố Hành Cương sắp đi, đứng ở cửa phòng làm việc thay áo quần. Đem một thân tây trang tao nhã thay thành một bộ đồ bình thường cao cấp, sau đó cầm chìa khóa rởi đi.
“Nhìn trúng cô gái nào rồi?”
Cố Hành Cương khựng lại: “Tôi không có tiền đồ thế sao?”
Cũng đúng, tổng tài còn có dạng phụ nữ nào chưa gặp qua đây?
Cố Hành Cương đi đến bệnh viện quốc tế.
Vẫn là mặc áo blouse, đeo khẩu trang thích hợp hơn.
Hai tay bỏ vào túi, đi trên hành lang bệnh viện. Bác sĩ Dương liền đuổi theo.
“Cố viện trưởng, Cố viện trưởng!” Bác sĩ Dương kêu.
“Gọi là bác sĩ Cố”. Cố Hành Cương bước đi rất nhanh, so với mấy chuyện quan trường chức danh này, anh càng muốn làm một bác sĩ hơn.
Âm thanh nói chuyện do đeo khẩu trang, nên càng trầm trọng.
“Vâng, bác sĩ Cố. Tối hôm trước, cái cô Đỗ Nhược đó có đến.” Bởi vì tâm tư của nữ sinh bác sĩ Dương nhìn đặc biệt rõ ràng, bây giờ nói chuyện này với Cố viện trưởng, cũng là vì muốn ôm một cái đùi lớn của anh mà thôi.
Cố Hành Cương bước chân dừng lại: “Cô ta làm sao?”
“Cô ấy…Cô ấy hình như nhìn trúng anh rồi!” Bác sĩ Dương nói, một bên quan sát sắc mặt, biểu tình của Cố Hành Cương, mắt không hề chớp một cái.
Cũng đúng, nam thần lại thêm học bá như Cố viện trưởng đây, chắc từ nhỏ đã bị người ta theo đuổi từ Trung Quốc, đến Pháp, rồi đến cả Thụy Sỹ đi.
Vì vậy, khi nghe tin này, không hề có bất kì phản ứng nào.
Cố Hành Cương trầm mặc một lúc rồi nói: “Cô ta nói cái gì?”
“À, cũng không có gì, cô ấy chỉ muốn nói với anh một tiếng cảm ơn!” Chính xác, không có chứng cớ rõ ràng, chứng minh Đỗ Nhược nhìn trúng bác sĩ.
“Vậy có thể có ý gì đây?” Cố Hành Cương đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK