Mục lục
Truyện không tên số 18
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

23525
Kiều Duyệt Nhiên cắn răng, cô cũng không quan tâm tới cái này.
Ba ngày liên tục làm việc chân tay với cường độ cao cô thật sự rất mệt, nằm xụi lơ ở trên giường ngủ thiếp đi.
Vào lúc nửa đêm cô ngất xỉu một lúc, thân thể co quắp, bản thân cô cũng không biết nhưng Miêu Doanh Đông lại rất rõ ràng.
Miêu Doanh Đông phát hiện lúc cô ngủ đều quay lưng về phía anh, không nhìn anh.
Sáng hôm sau, Miêu Doanh Đông tỉnh rồi nhưng vẫn không có rời giường mà nằm trên giường một lúc.
Miêu Doanh Đông nhìn cô, cô vẫn không có tỉnh.
Miêu Doanh Đông vừa định lại gần liền nghe tiếng đồng hồ báo thức leng keng rất lớn vang lên trong điện thoại của Kiều Duyệt Nhiên.
Kiều Duyệt Nhiên vẫn không mở mắt, đưa tay tắt đồng hồ báo thức.
Mười phút trôi qua, Kiều Duyệt Nhiên vẫn không có động tĩnh gì.
Miêu Doanh Đông mặc quần áo tử tế đi qua phía bên kia của cô, vỗ vỗ mặt cô.
“Em rất mệt.” Kiều Duyệt Nhiên mơ mơ màng màng nói.
Miêu Doanh Đông trầm mặc trong chốc lát, âm thanh khàn khàn hỏi: “Mệt đến mức nào?”
Bởi vì hôm trước chính là thứ sáu, cô ở nhà ông chủ Miêu Doanh Đông một đêm, hôm nay là chủ nhật, Kiều Duyệt Nhiên quên mất hôm nay mình đang ở nhà ông chủ Miêu Doanh Đông, vẫn cứ cho rằng đang ở ký túc xá, tưởng là bạn học của cô gọi cô.
Nghe được âm thanh của Miêu Doanh Đông, cô đột nhiên tỉnh dậy từ trên giường bò xuống, hai mắt lim dim nói: “Xin lỗi, anh Miêu, tôi biết tôi sai rồi, tôi cho rằng đang ở ký túc xá, hiện tại tôi nên rời giường đi đến nhà của Tam Nhi.”
Miêu Doanh Đông đã đứng lên nói: “Không phải nói là mệt sao? Mệt thì đừng đi đến nhà Tam Nhi nữa.”
Kiều Duyệt Nhiên vừa nhanh chóng mặt quần áo, vừa nói: “Không được a, tình hình của Tam Nhi rất đặc biệt, tôi không đi sợ cô ấy có việc gì ngoài ý muốn.”
“Chồng của Tam Nhi đối với cô ấy so với cô còn quan tâm để ý hơn rất nhiều, Nam Lịch Viễn làm cơm ngon không kém gì cô.” Miêu Doanh Đông nói.
“Vậy cũng được, nhưng tôi còn chưa nói với bọn họ, anh Nam khẳng định là đã đi làm rồi.” Kiều Duyệt Nhiên đứng lên từ trên giường, đi tới phòng tắm làm vệ sinh, phải ra khỏi cửa.
“Tôi muốn đi làm, tôi đưa cô đi.” Miêu Doanh Đông nói.
Kiều Duyệt Nhiên suy nghĩ một chút, chờ xe buýt lại mất gần mười phút, nếu anh Miêu đã có thời gian thì đưa mình đi cũng không vấn đề gì.
Sau khi lên xe, Kiều Duyệt Nhiên nói: “Xin lỗi, anh Miêu, tuy rằng làm điểm tâm không thuộc quyền quản lý của tôi, nhưng tôi sáng nay ở trong nhà của anh lẽ ra nên chuẩn bị cho anh một chút điểm tâm, xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
Kiều Duyệt Nhiên áy náy vặn vặn ngón tay của chính mình.
Miêu Doanh Đông cười cười: “Không có gì, ngược lại cô để tôi đói cũng không phải một lần.”
Đúng rồi, ngày hôm qua cũng bỏ đói anh.
Nhưng vì sao Kiều Duyệt Nhiên lại cảm thấy trong câu nói này còn có ý tứ gì khác.
Cụ thể là ý gì thì Kiều Duyệt Nhiên không hiểu, cô lại ở trên xe ngủ thiếp đi.
Đúng là rất buồn ngủ.
Miêu Doanh Đông lái xe rất vững, lúc sắp tới nhà của Tam Nhi thì Kiều Duyệt Nhiên tỉnh.
Miêu Doanh Đông dừng xe dưới nhà Tam Nhi.
Miêu Doanh Đông không lập tức để Kiều Duyệt Nhiên xuống xe, nói: “Làm liên tục ba ngày nên mệt? Hay là thân thể kiệt sức rồi?”
Mặt Kiều Duyệt Nhiên lập tức đỏ lên, thấp giọng nói một câu: “Kỳ thực là không khác nhau.”
Tam Nhi chính là đang đứng ở trên lầu nhìn xuống, cô nhận ra xe của anh cả, Tiểu Kiều bước xuống từ trên xe của anh.
Tám Nhi cúi đầu nhìn điện thoại di động, đúng tám giờ.
Sớm vậy sao?
Miêu Doanh Đông ngồi ở trong xe cũng ngẩng đầu nhìn Tam Nhi.
Anh nở nụ cười, bất quá anh giả vờ không biết Tam Nhi đã nhìn thấy anh.
Thứ bảy, chủ nhật không phải Tiểu Kiều không phải làm việc nhà cho ông chủ Miêu Doanh Đông sao, trường học của cô cùng nhà của Miêu Doanh Đông lại ngược nhau, không có lý do gì để Miêu Doanh Đông đưa cô ấy đi.
A, thú vị rồi.
Kiều Duyệt Nhiên chào Miêu Doanh Đông xong liền đi vào nhà Tam Nhi.
Ngày hôm nay Tam Nhi vẫn để ý kỹ Kiều Duyệt Nhiên, đặc biệt cảm thấy rất hứng thú.
Lúc Tam Nhi ăn điểm tâm, cô quay lại hỏi Kiều Duyệt Nhiên: “Tiểu Kiều, sau này cô có thể chuyển qua chăm sóc toàn bộ cho tôi được không, càng ngày bụng của tôi càng lớn hơn rồi, anh cả tôi là một người đàn ông, tùy tiện tìm một người chăm sóc là được rồi.”
Tiểu Kiều cũng rất khó xử, cô cũng muốn chăm sóc Tam Nhi mỗi ngày, nhưng cô có một chút khó khăn, cô nợ người kia rất nhiều tiền a.
Thể lực căn bản cũng không đủ để trả, mà còn phải trả bằng thịt.
Hai người Tam Nhi cùng Tiểu Kiều ngồi ở hai bên bàn.
Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Tiểu Kiều, Tam Nhi nói: “Sao vậy, không nỡ xa anh cả của tôi sao?”
“Không có, bạn trai tôi bị bệnh, tôi mượn của Miêu tiên sinh rất nhiều tiền, tôi là làm công miễn phí trả nợ, khả năng là không thể đi được.”
“Như vậy là bị ràng buộc rồi à? Cô nợ anh ấy bao nhiêu tiền?”
“Một triệu đô la.”
“Hai năm nay tôi kiếm cũng được rất nhiều tiền, tôi đưa tiền cho anh cả, cô cứ tới đây đi.” Tam Nhi nói với Tiểu Kiều.
Tiểu Kiều vẫn còn có một bạn trai bị bệnh? Có điều không đáng lo, chỉ cần muốn có thì sẽ có được.
Có điều, còn một triệu đô la làm công miễn phí này, không phải ngoại trừ làm công còn có ngủ cùng chứ?
Cái này càng có ý tứ.
Hợp đồng quan hệ ái tình.
“Được rồi, cô đừng lo lắng, bây giờ tôi gọi điện cho anh cả.” Tam Nhi nói.
Tam Nhi gọi điện thoại cho Miêu Doanh Đông, nói buổi trưa Tiểu Kiều không qua nhà nấu cơm cho anh, bảo anh tới nhà mình ăn, bởi vì cô có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
“Tam Nhi, em đang làm chuyện xấu gì đó?” Miêu Doanh Đông hỏi.
Tam Nhi là người phụ nữ duy nhất mà Miêu Doanh Đông nói chuyện không cần phải giấu giấu diếm diếm, anh vô cùng thoải mái.
Có thể Tam Nhi cũng có cảm giác này.
“Anh đến rồi chẳng phải sẽ biết sao?”
Miêu Doanh Đông đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK