Năm đó, thanh danh của Cố Thanh Nguyên ở Hải Thành rất vang dội, địa vị có một không hai ở Hải Thành.
Năm đó, Cố Thanh Nguyên mua lại một cánh đồng với số tiền cực thấp, bởi vì lúc đó trung tâm thành phố còn chưa có ở đây, vì lẽ đó, Cố Thanh Nguyên hẳn là đã có tính toán trước.
Vốn nghĩ tới mấy năm mở công ty mới sử dụng, Cố Minh Thành về nước muốn thành lập công ty của chính mình, Cố Thanh Nguyên lại \ cho Cố Minh Thành thuê với một số tiền tượng trưng.
Sở dĩ cho Cố Minh Thành thuê mà không trực tiếp đem cho hắn là bởi vì muốn kiểm tra năng lực của Cố Minh Thành, nếu như không được thì Cố Thanh Nguyên sẽ nói là mảnh đất này người cho thuê muốn lấy về.
Cố Minh Thành vẫn cho rằng dù cha con cũng phải sổ sách rõ ràng, kiên quyết muốn nói rõ ràng chuyện tiền bạc với cha mình.
Cố Minh Thành dùng ánh mắt sắc bén và thủ đoạn tàn nhẫn, lập tức để tập đoàn Minh Thành trở thành viên minh châu chói sáng ở Hải Thành.
Cố Thanh Nguyên rất yên tâm.
Từ đó hai cha con không tiếp tục nói đến tình trạng của mảnh đất này nữa.
Khi đó, Cố Thanh Nguyên cùng Cố Minh Thành phụ tử tình thâm, hơn nữa thời gian qua đi, rất nhiều người cũng đã lãng quên chuyện này.
Bây giờ Cố Thanh Nguyên muốn thu mảnh đất này về, tập đoàn Minh Thành xây trên mảnh đất này, Cố Thanh Nguyên có thể dùng giá trị tương đương mua lại tập đoàn Minh Thành.
Còn nhân viên Minh Thành sẽ đi về hướng nào, Cố Thanh Nguyên không muốn nhúng tay vào nhiều như vậy.
Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, Cố Thanh Nguyên có tiền.
Hơn nữa, ông ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận hòa giải với Cố Minh Thành, ông ta chính là cứng rắn để Cố Minh Thành dọn đi.
Chính là uy hiếp.
Cố Thanh Nguyên chính là đang uy hiếp Cố Minh Thành.
Vì một người phụ nữ, cha con quay lưng nhau, Cố Thanh Nguyên chính là muốn xem xem cuối cùng Cố Minh Thành sẽ lựa chọn ai.
Cố Minh Thành đứng trên ban công hút thuốc.
Anh ta làm sao không đau lòng được?
Chuyện xảy ra mấy chục năm trước hiện ra, mỗi lần chạm đến, tim của hắn liền đau.
Đối mặt với sự chỉ trích của cha, Khương Thục Đồng không hiểu chuyện, anh có thể làm gì?
Anh là một người đàn ông, cơ hồ chuyện khó khăn gì cũng không làm anh ta gục ngã, nhưng đối mặt với tình thân, tình yêu, anh ta cũng có thời điểm lực bất tòng tâm.
Khương Thục Đồng từ dưới lầu đi lên, nhìn thấy khói thuốc dày đặc, nhíu mày lại hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Cố Minh Thành giống như rất không có tâm tình nói: “Không có gì?”
Âm thanh có chút cô đơn.
Hắn lần này không khiêu khích Khương Thục Đồng.
Loại ngữ khí này, làm cho Khương Thục Đồng rất đau lòng.
Một người cho tới bây giờ là một người đàn ông năng động, một khi đã cô đơn sẽ làm cho người đau lòng đến chết.
Khương Thục Đồng đứng sau lưng anh ta, không lên tiếng.
Cố Minh Thành nghe phía sau không có tiếng động nào, quay đầy lại nhìn thấy Khương Thục Đồng ngơ ngác nhìn mình, hắn nhíu mày cười khẽ: “Làm sao vậy?”
“Em muốn đi ra ngoài thị trường, nhìn một chút tình hình ở các cửa hàng, có thể buổi chiều sẽ trở về. Nói với anh một tiếng.”
Khương Thục Đồng nói xong cũng phải đi, đi tới cửa lại quay đầu lại: “Đừng quên ăn cơm trưa, em nhờ bác gái làm giúp anh.”
“Cảm tạ Cố phu nhân.” Cố Minh Thành trêu ghẹo.
Khương Thục Đồng cười một lúc rồi rời đi.
Mấy ngày trước, Khương Thục Đồng đúng thật rất tức giận với Cố Minh Thành, bởi vì anh ta lừa cô, coi cô là công cụ, nhưng lại nghĩ anh ta cũng có điều khó xử, ít nhất cô cũng biết thái độ của Cố Thanh Nguyên.
Cô hiểu anh ta, có thể cô vẫn giận anh ta.
Vừa từ từ lái xe, vừa nghĩ những điều này.
Chậm rãi đã đến một tòa trung tâm thương mại rất lớn, đây là trung tâm thương mại tổng hợp cao cấp nhất Hải Thành, ở đây Khương Thục Đồng có quầy kinh doanh quần áo, cô tới xem một chút tình hình quần áo mùa thu ở cửa hàng như thế nào.
Mọi người thấy Khương Thục Đồng tới đều cười híp mắt nói: “Chào Cố phu nhân.”
Trước đây đều xưng hô cô là “Khương tổng.”
Thực ra hiện tại cũng là nên xưng hô cô là “Khương tổng”, những nhân viên phục vụ không biết bị cái gì, nhất định phải gọi cô là “Cố phu nhân.”
Hoặc là trang phục của cô cùng với tướng mạo càng giống với “phu nhân” mà không phải là cái gì “tổng”.
Càng thích hợp làm phu nhân người kia.
Thời điểm những người này xưng hô Khương Thục Đồng là “Cố phu nhân”, trong lòng cô dường như dâng lên một tầng mật ngọt.
Phảng phất như cô vĩnh viễn đứng phía sau lưng người đó, đều có người che gió chắn mưa.
Khương Thục Đồng hài lòng nhìn tình hình trong cửa hàng, sau đó đi mua sắm.
Đi tới cửa hàng thời trang nam, nhìn thấy một cái áo sơ mi nam màu xám đậm, chủ cửa hàng đón tiếp rất nhiệt tình.
Bước chân Khương Thục Đồng liền bất động.
Anh ta mặc lên cực kỳ đẹp đẽ.
Trầm ổn lại nghiêm túc, khí chất lạnh lùng mà cao cao tại thượng.
Giá tiền là bảy ngàn tám.
Đối với Khương Thục Đồng là không đắt.
Xem như cô cho anh ta “tỏa sáng”, dù sao mấy ngày trước cô cũng chọc anh ta tức rồi, cô nghĩ không ra, dù sao anh ta cũng lừa chính mình, có thể cô cũng rất rõ ràng tình trạng của Cố Minh Thành, biết anh ta là không phải bắt đắc dĩ. Từ từ liền cảm thấy cô đối với anh ta quá lãnh đạm, kết hôn là chuyện của hai người, nếu như cô đối xử với anh ta như vậy thì quá không công bằng.
Lúc muốn mua, bỗng nhiên phía sau lưng truyền đến một câu: “Khương tiểu thư thích bộ y phục này sao?”
Khương Thục Đồng quay đầu lại, dĩ nhiên là Cảnh Thụy.
Cau mày.
Cô hiện tại đã là “phụ nữ đã kết hôn”, tự nhiên muốn cách xa Cảnh Thụy.
“Nhân viên phục vụ, lấy cho tôi thử xem.” Cảnh Thụy biết rõ đây là Khương Thục Đồng mua cho Cố Minh Thành, nhưng anh ta lại muốn thử, có thể thấy được chút ít thái độ khiêu khích.
Nếu anh ta thử, Khương Thục Đồng không muốn mua.
Có thể Cảnh Thụy mặc bộ y phục này vào cũng không dễ nhìn.
Cho dù Khương Thục Đồng không nói, chính Cảnh Thụy cũng nhìn ra, anh ta cũng coi như là cao lớn đẹp trai, không giống với khí chất cao quý của Cố Minh Thành, mặc vào rất quê mùa.Khương Thục Đồng có thể tưởng tượng ra, Cố Minh Thành mặc vào tất nhiên là vượt qua thể loại kia.
Cảnh Thụy đã từng thử bộ y phục này, để lại trong lòng Khương Thục Đồng chán ghét, vốn dĩ Khương Thục Đồng muốn mua những cái khác, có thể bởi vì nhìn bộ y phục này quá thích nên những quân áo khác không lọt vào mắt cô được, tuy rằng Cảnh Thụy đã mặc thử kiểu này, có thể cô lại để nhân viên phục vụ lấy cho cô một cái mới.
Khương Thục Đồng đi dạo từ các cửa hàng khác lại trở về, chung quy Cảnh Thụy nhìn thấy được cảnh tượng cô cầm bộ y phục này rời đi.
Anh ta ghi hận trong lòng.
…
Cố Minh Thành hôm nay đi tới Hải Lam, anh ta biết tính khí Cố Thanh Nguyên bướng bỉnh, không dễ thuyết phục, đối với Cố Thanh Nguyên chỉ nói một câu: “Người không thấy được con trai người rất hạnh phúc sao?”
“Đối với một người có thể giam cha mình suốt đời trong tù, mày và cô ta có thể nói là hạnh phúc cái gì?”
Hai người cũng không ai đề cập đến chuyện mảnh đất.
Bởi vì căn nguyên sự tình không phải ở chỗ đó.
Ở chỗ người phụ nữ kia là Khương Thục Đồng.
Cố Thanh Nguyên ở trong tù, mọi chuyện càng ngày càng quan trọng.
Cố Minh Thành biết đây cũng chỉ là mới bắt đầu, cha sẽ dùng biện pháp gì ép anh ta, anh ta cũng không biết.
Anh ta cũng không tôn sùng kiểu lý luận con phải có hiếu với cha mẹ, cho rằng quá phong kiến.
Có điều, cuối cùng Cố Thanh Nguyên cũng là cha của anh ta.
Từ lúc Cố Minh Thành về nhà vẫn luôn trầm tư.
Lúc anh ta trở lại, Khương Thục Đồng đã về, đem bộ y phục này giặt xong.
Ở dưới ánh mặt trời rất nhanh khô, cô gấp chỉnh tề đặt trên giường anh.
Thời điểm Cố Minh Thành đi vào phòng ngủ của mình thay quần áo, thấy được cái này ở trong quần áo.
Không tệ, mang theo mùi thơm của mặt trời.
Thật giống như trong nhà có nàng ốc tới, len lén làm việc tốt lại đi rồi.
Thời khắc phiền lòng này, nàng ốc thật giống như một dòng nước trong, trong nháy mắt tiến vào trong tim anh ta, khiến anh ta mở cờ trong bụng.
Anh ta nở nụ cười, anh biết nàng ốc là ai.
Anh ta mở cửa phòng mình ra, quay ra bên ngoài hô một tiếng: “Cố phu nhân, vào đây một chút đi.”
Anh ta biết Khương Thục Đồng ở nhà bởi vì sau khi vào cửa, anh ta nhìn thấy giày cao gót của cô đặt ở nơi đó, không thấy dép lê.
Khương Thục Đồng chính là đang ở trong phòng mình tính toán.
Mới vừa vào phòng ngủ của Cố Minh Thành đã bị anh ta ôm vào trong ngực.
Cố Minh Thành ngồi ở trên giường, để Khương Thục Đồng ngồi trên đùi mình.
“Cố phu nhân mua quần áo cho đàn ông rồi hả?” Cố Minh Thành hơi ngửa đầu nhìn Khương Thục Đồng.
Thời điểm mỗi lần đối mặt với Khương Thục Đồng, anh ta mới có thể lộ ra bản chất thật.
Dù sao bản tính thương nhân nhiều năm như vậy rồi.
Anh ta rất thích gọi Khương Thục Đồng là “Cố phu nhân.”
Khương Thục Đồng gật gật đầu, không biết tại sao đột nhiên lại rơi nước mắt.
Trái tim của Cố Minh Thành phảng phất như bị kim đâm.
Cô là tim của anh, anh cưng chiều cô, cô khóc, trái tim anh đương nhiên giống như bị đâm.
“Vành mắt đỏ thành như vậy là vì ai? Người đàn ông của em?”
“Xin lỗi, Minh Thành. Mấy ngày trước là em không tốt, em biết anh có chỗ khó xử còn đi giận hờn với anh, là em không đúng?” Khương Thục Đồng nói xong liền nằm nhoài trên bả vai của Cố Minh Thành khóc.
Tại sao người khác yêu nhau lại hạnh phúc như vậy, với cô lại giống như một đôi uyên ương khổ như thế!
Khương Thục Đồng cũng oán giận a.
Cố Minh Thành ôm cô, vỗ vỗ phía sau lưng cô, thân thể cô nhẹ nhàng rung.
Thời khắc này, cô là duy nhất của anh, anh cũng là duy nhất của cô.
Đầu Khương Thục Đồng chuyển qua hôn Cố Minh Thành.
Tay Cố Minh Thành không tự chủ bắt đầu sờ soạn cô, xưa nay nam nhân là vậy, lúc hôn môi thường có thói quen này.
Tay của Cố Minh Thành trượt xuống.
Hai chân của Khương Thục Đồng đồng thời khoát lên.
“Xin lỗi, Minh Thành, xin lỗi, gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, thật sự rất buồn, Anh tốt như vậy…” Khương Thục Đồng lại bắt đầu rơi lệ.
Nước mặt “tách, tách” rơi trên đùi Cố Minh Thành.
Phảng phất giống như dây hạt châu bị đứt.
Cố Minh Thành hiểu cô.
Cũng không ai hiểu anh ta.
Cô căn bản không biết cảm giác bị hỏa thiêu là như thế nào?
Nhìn vợ.
Cố Minh Thành lập tức đem Khương Thục Đồng đặt lên giường.
…
Ngày hôm sau, làm cho mọi người không nghĩ tới, chuyện Cố Minh Thành cùng Khương Thục Đồng không có giấy kết hôn tuôn ra ngoài.
Chuyện này là Cảnh Thụy làm ra, anh ta có người quen ở đồn cảnh sát Hải Thành, vừa đúng lúc hôm qua hai người uống rượu nên anh ta biết.
Nhất thời dấy lên ngàn cơn sóng, tất cả mọi người đều nghị luận sôi nổi, nói hai người kia cũng không có kết hôn, làm lễ cưới lớn như vậy làm gì ?
Tim của Khương Thục Đồng giống như ở trên lò nướng, trong lòng buồn bực.
Cô cũng không biết cô đã đắc tội với ai, tại sao nhiều người không thể để yên cho cô.
Nhưng là chuyện này cũng chỉ xuất hiện vào buổi sáng, buổi trưa và buổi chiều lại không có động tĩnh gì.
Hóa ra là có ai đó đem giấy kết hôn của Khương Thục Đồng cùng Cố Minh Thành đăng lên mạng rồi.
Trong hình, Cố Minh Thành mặc áo trắng, Khương Thục Đồng cũng mặc áo trắng, phảng phất hai người đang ở những năm tháng thanh xuân, bọn họ đều cười, phía sau là tấm vải đỏ, Khương Thục Đồng cảm thấy rất hạnh phúc.
Ngày kết hôn cũng viết rất rõ ràng, là mấy ngày trước lễ cưới.
Có thể trên thực tế, Khương Thục Đồng cùng Cố Minh Thành không chụp được một tấm hình như vậy.
Là ai làm ?
Mức độ photoshop có thể làm giả, cũng dần lắng xuống những lời đồn ở Hải Thành.
Khương Thục Đồng rất cảm kích người này.