Năm ngón tay của Khương Thục Đồng nắm chặt lại,sau đó cô ta liền cảm thấy nhẹ nhõm,một người đàn ông như thế này,cô ta không thể khống chế được,không thôi thì mở rộng lòng mình ra,đừng quá để ý đến anh ta 。
“ Thì ra là phụ nữ của Cố Tổng,nếu như là phụ nữ của anh,anh nói sớm đi,anh chuyển tôi từ Hải Thành đến Thượng Hải,cũng là vì chuyện này đúng không,anh nói sớm đó là người phụ nữ của anh,tôi sẽ không giành với anh rồi。” nói xong,anh ta mang vẻ mặt thất vọng liền quay lưng rời đi。
Còn nhìn Khương Thục Đồng với một ánh mắt không cam tâm。
Khương Thục Đồng thở phào một hơi, ngồi trên giường vẫn còn đang sợ hãi。
Cố Minh Thành nhìn thấy trên bàn cô ta đang có một đống vé vào cổng,anh ta từ từ nói,“ Xem ra,Khương tiểu thư mấy hôm nay chơi rất vui。”
“ Ừm,từ nhỏ đến lớn tôi rất ít đi xa。Lần này đến đây,học được nhiều kiến thức,tâm trang cũng rất tốt 。” Đôi mắt của Khương Thục Đồng không ngước lên,cô ta luôn xoa tay của mình。
Đôi tay của cô ta ,rất trắng mịn ,trong lòng vẫn còn đang vì những câu mà Cố Minh Thành nói cô ta cảm thấy có chút hiềm khích。
Anh ta trắng trợn giới thiệu quan hệ của anh ta và cô ta như vậy,không thể nói là vì bảo vệ cô ta,còn vì cái gì,Khương Thục Đồng cũng không biết。
“ Đường hầm biển Đông Phương Minh Châu có đi qua chưa ? ” Cố Minh Thành hỏi cô ta。
“ Không có。”
Cố Minh Thành thản nhiên cười lên,giống như anh ta sớm đã đoán được Khương Thục Đồng chưa đi qua vậy,“ Tôi dẫn cô đi ,như thế nào ? ”
Trải qua chuyện của Kiều Uy,Khương Thục Đồng cảm thấy,bên cạnh có một người đàn ông,còn hơn một mình đơn độc bên ngoài,vẫn có cảm giác an toàn,đặc biệt là người đàn ông này còn có thể ra lệnh đối với Kiều Uy。
Cô ta gật đầu。
Bên trong đường hầm biển chạy bằng những chiếc xe đẩy điện nhỏ,Cố Minh Thành đã mua hai vé,đang đợi lên xe,những chiếc xe lửa điện nhỏ,đang từ trên đài xoay di chuyển qua đây,Khương Thục Đồng lần đầu tiên từ dưới quê lên thành phố,đương nhiên cảm thấy rất hiếu kỳ,hai người ngồi lên xe, bắt đầu vào đường hầm。
Có thể do Cố Minh Thành đã đến qua nhiều lần,cũng không còn tính hiếu kỳ như trước nữa,một người ngồi trên một chiếc ghế nhỏ,Khương Thục Đồng xuyên qua cửa sổ nhìn những cảnh tượng bên ngoài,sau khi đã vào đến sâu bên trong đường hầm,tất cả đèn trong đường hầm đều sáng lên,rất nhiều màu sắc,những ống đèn đang nhấp nhái,hơn nữa còn có mở thêm âm nhạc。
Tuy rằng Khương Thục Đồng đã là người trưởng thành,nhưng đối với những cảnh như vậy,cô ta vẫn như trẻ con vậy。
Khi âm nhạc đã đến đoạn cao trào,khi tất cả ống đèn đều sáng lên,Khương Thục Đồng đang đứng phía trước đầu xe liền quay đầu lại,nhìn sang Cố Minh Thành đang đứng phía sao cô ta nói ,“ Đẹp quá đi。 ”
Chẳng qua chỉ mới nhìn thoáng qua,liền nhìn thấy đôi mắt của Cố Minh Thành nhắm lại,ả,rõ ràng là anh ta yêu cầu ngồi xe lửa nhỏ mà,xung quanh nơi này lại đẹp như thế này,nhưng anh ta lại ngủ gật。
Cố Minh Thành nhìn Khương Thục Đồng một cái,trong mắt cô ta vẫn còn vọng lại những vui mừng,Cố Minh Thành chưa từng nhìn qua Khương Thục Đồng cười tươi như thế này。
Trước kia cô ta rất lý tình,khi cười cô ta cũng chỉ là mỉm cười,giống như một khi cô ta cười,liền đem bản thân mình bộc lộ trước mặt người khác,có thể do cô ta hơi nhúc nhác,đã thiếu đi cảm giác an toàn,cho nên cô ta không dễ dàng trước mặt người ta bộc lộ bản tính của mình,cũng có thể do cô ta là vợ người ta,hoặc do bản thân cảm thấy hôn nhân bất hạnh,mà có chút tự bi。
Lần này đi Thượng Hải,Cố Minh Thành đã quen được một Khương Thục Đồng khác với ngày thường。
Cố Minh Thành đã nhìn Khương Thục Đồng rất lâu。
“ Sao rồi?” Khương Thục Đồng cảm thấy có chút nghi vấn,cúi đầu nhìn lại trên người cô ta có nơi nào không đúng。
Điều Khương Thục Đồng không biết là, đường hầm biển này,cũng là lần đầu tiên Cố Minh Thành đến đây,trước đây anh ta đến Thượng Hải công tác, không thôi thì đi hợp,hoặc là đi đàm phán,hay đi vội vàng,anh ta không hứng thú với những chuyện náo nhiệt này,vốn dĩ cũng không muốn đến đây,anh ta nghĩ rằng chỉ có nhừng người trẻ tuổi mới chơi những trò này,nhưng hôm nay,anh ta cảm thấy đường hầm dưới biển thật sự rất nhộn nhiệp。
Vì cô ta thích,cho nên,anh ta cũng thích。
Ánh mắt của Cố Minh Thành giữ lại trên người Khương Thục Đồng trong giây lát,anh ta cũng bắt đầu nhìn xung quanh,“ Ừ,” Đúng thật là rất đẹp。
Khương Thục Đồng lại cười lên,cuối cùng thì ý kiến của cô ta đã được khẳn định。
Từ đường hầm biển bước ra,Cố Minh Thành nhìn Khương Thục Đồng nói:“ Một lát nữa tôi sẽ quay về Hải Thành。”
Khương Thục Đồng vẫn đang nghĩ hai người quan hệ là như thế nào,cô ta cũng không muốn trong thời gian hôn nhân còn tồn tại bị Lục Chí Khiêm bắt chẹt được điều gì,điều này không có lợi cho chuyện ly hôn sau này,hơn nữa,quan hệ giữa Cố Minh Thành và Niếp Doanh Doanh,vẫn luôn là cái gai trong lòng cô ta 。
Cố Minh Thành nhìn thấy Khương Thục Đồng không trả lời,tâm tư vẫn còn đang do dự,anh ta hỏi,“ Không lời nào nói với tôi sao?”
“ Cái gì?” Đôi tay Khương Thục Đồng để ngay sau lưng,cô ta hỏi。
Cũng may,Cố Minh Thành cũng không có ý nắm lấy tay cô ta,cũng có thể nói là,anh ta cũng không có ý xây dựng mối quan hệ nào với Khương Thục Đồng cả。
“ Tôi về đây!Tại Hải Thành tôi còn một hội nghị qua trọng,tôi không thể không có mặt。” Bước chân của Cố Minh Thành rất chậm。
Hôm nay thời tiết của Ma Đô là một ngày nhiều mây,không nắng,là loại thời tiết khiến trong lòng cảm thấy buồn chán。
“ Ừm。” Khương Thục Đồng chỉ nhẹ nhàng nói。
Bước chân của Cố Minh Thành dừng lại,“ Cô nở cho tôi đi vậy sao?”
Sắc mặt của Khương Thục Đồng có chút thay đổi,“ Xưa nay tụ hợp và chia ly,vốn dĩ là chuyện bình thường mà。”
Cô ta đã dễ dàng né tránh được vấn đề “ Nở ” hay “ Không nở。”
Gốc môi của của Cố Minh Thành cười lên,“ Cô đúng là rất điềm đạm đó。”
Trong lòng Khương Thục Đồng nghĩ,không điềm đạm thì phải làm sao?Chẳng lẽ ôm anh ta lại đau lòng khóc lóc,nói người phụ nữ đã kết hôn như cô ta không nở anh ta quay về,nhờ anh ta giữ bạn gái của mình lại,Khương Thục Đồng xưa nay là một phụ nữ rất truyền thống,những điều này cô ta không làm được。
“ Không đến sân bay tiễn người đàn ông của cô sao?” Cố Minh Thành hỏi。
“ Người đàn ông của cô ” Mấy chữ này,khiến trái tim của Khương Thục Đồng đột nhiên đập một cái,đây là do anh ta tự phong cho mình sao?
Vì hai người từng có hai cuộc yêu,cho nên nói anh ta là người đàn ông của cô ta, cũng có thể nói cho qua được。
Khương Thục Đồng chưa kịp trả lời,Cố Minh Thành liền giơ tay đón một chiếc xe,kéo theo Khương Thục Đồng lên xe。
Khương Thục Đồng vẫn chưa suy nghĩ kỹ,có nên đi tiễn anh ta không。
“ Chuyến bay mấy giờ?” Khương Thục Đồng hỏi。
“ Vẫn còn bốn mươi phút。” Cố Minh Thành đưa tay lên xem đồng hồ trả lời。
Thời gian rất gấp rút,nhưng anh ta lại ở đây từ từ tản bộ với Khương Thục Đồng。
Chiếc đồng hồ đeo tay này đã không còn là chiếc đồng hồ đeo tay dạ quang lần trước anh ta đeo trên tay nữa rồi,người giàu có,đồng hồ nhiều,sẽ thay phiên mà đeo,đây không có gì,chỉ là Khương Thục Đồng chăm chút nhìn vào cổ tay của Cố Minh Thành,y như trên cổ tay anh ta có gì đó thu hút cô ta vậy。
“ Cô nhìn gì?” Vì đôi mắt của Khương Thục Đồng luôn chú ý vào chiếc đồng hồ đeo tay đó,cho nên cổ tay của Cố Minh Thành luôn đưa lên,không có buông xuống。
“ Không-không có gì。” Điều Khương Thục Đồng nghĩ là,nếu như cô ta không biết được bí mật của chiếc đồng hồ đeo tay này,như vậy sẽ tốt hơn,trong lòng cũng không cần chịu sự dày dò như ngày hôm nay。
Dù cho cô ta biết được người đàn ông đầu tiên của cô ta là anh ta,nhưng anh ta vẫn luôn biết người phụ nữ trước kia là cô ta。
Trên đường đi hai người không nói chuyện,đã đến sân bay。
Khương Thục Đồng chỉ đeo một cái túi nhỏ,nhìn thấy Cố Minh Thành phải bước vào trong khu vực kiểm tra,cô ta nói, “ Thượng lộ bình an!”
Hiện nay,cô ta vẫn không quen xưng hô tên của anh ta,không biết nên xưng hô như thế nào。
“ Không hôn tôi một cái sao?” Cố Minh Thành quả nhiên là được voi đòi tiên mà。
Khương Thục Đồng có chút bất thình lình,có chút bất an。
“ Là ai từng nói,sẽ làm trâu làm ngựa cho tôi,báo đáp cho tôi vậy?” Cố Minh Thành nhìn thấy Khương Thục Đồng vẫn còn đang do dự,mang những lời mà Khương Thục Đồng từng nói trước đây toàn bộ nói ra lại。
Đương nhiên là Khương Thục Đông cảm thấy không hợp đạo lý rồi,câu nói này y như là câu nói khi đó cô ta cầu xin Cố Minh Thành đã từng nói,lúc đó chẳng qua là—
Tuy nói là tuỳ miệng nói,cũng không nói cho qua được,những mà nếu như người ta đã đề ra như vậy,cô ta cũng không thể không thừa nhận,“ Là do tôi nói!”
“ Còn không làm nhanh lên?” Khó mà có được khi người cao cao tại thượng như Cố Minh Thành lại có hứng thú trêu đùa như vậy。
Khương Thục Đồng đương nhiên phải quan tâm đến đó,xét cho cùng tờ giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ vẫn còn đang tồn tại trong lòng cô ta。
Nhưng ánh mắt của Cố Minh Thành đang nhìn cô ta,giống như hôm nay cô ta không làm trâu làm ngựa,thì đừng hòng rời khỏi。
Khương Thục Đồng không còn cách,chỉ có thể nhích gần đến Cố Minh Thành,nhón chân lên,nhưng cô ta lại giữ không được thăng bằng,cho nên,bất đắc dĩ,đưa đôi tay ra,ôm lấy đôi vai rộng lớn của Cố Minh Thành,hôn lên trên má của anh ta。
Đây là lần đầu tiên cô ta chủ động,nhưng loại chủ động này,đã khiến trong lòng cô ta cảm thấy thấp thỏm bất an。
Cô ta không muốn trước khi ly hôn lại xảy ra những chuyện dơ bẩn nào hết,cô ta càng không muốn trở thành “ Món đồ chơi ” của Cố Minh Thành。
“ Được chưa?” Khương Thục Đồng nhỏ nhẹn hỏi,vừa nãy chỉ hôn nhẹ một cái,cô ta chỉ cảm thấy đôi môi của mình có chút mát lạnh,đó là hơi thở của Cố Minh Thành。
Cố Minh Thành liền mạnh dạng quay người,ôm Khương Thục Đồng vào trong lòng, dùng sức hôn cô ta。
Khương Thục Đồng cảm thấy xay xẳm mặt mày,bản thân đang không thở nổi。
Từ nhỏ đến lớn,ngoại trừ Cố Minh Thành,cũng chưa từng có người đàn ông nào hôn cô ta như vậy。
Đây giống như là lần thứ ba,cô ta bị anh ta hôn。
Nhưng lần này anh ta không có nóng giận,là một nụ hôn ngọt ngào,chỉ là hàm răng chặt chẽ cắn lại của Khương Thục Đồng bị anh ta khựa ra,ngoài ra mọi thứ đều rất tốt。
Cuối cùng anh ta cũng hôn xong Khương Thục Đồng,Cố Minh Thành Cười,anh ta nói, “ Xem ra có một số chuyện,tôi là không mong đợi được rồi。”
Điều anh ta chỉ là Khương Thục Đồng chủ động hôn anh ta。
Khương Thục Đồng cúi đầu,đang quấy trộn những ngón tay,cô ta nói,“ Tôi về Đây。”
Liền quay lưng rồi đi。
Khi về đến khách sạn,cô ta đã ngủ một giấc,khi tỉnh thì trời đã tối,nghe nói một nhà thiết kế khác hôm nay sẽ đến,loại phòng của Khương Thục Đồng là loại phòng tiêu chuẩn ,ngoài ra vẫn còn một chiếc giường khác,không biết nhà thiết kế này là nam hay nữ,đến nơi rồi sẽ ở đâu?
Cô ta vừa đứng dậy,liền nghe thấy tiếng gõ cửa,cô ta vốn dĩ nghĩ rằng là nhà thiết kế đó đã đến,cô ta đã nhanh chóng đi mở cửa。
Nhưng khi cô ta nhìn được người đang đứng trước cửa,khương Thục Đồng đã giật cả mình,quả nhiên là--Lục Chí Khiêm。
Ánh mắt của Khương Thục Đồng vừa kinh hãi vừa nghi ngờ nhìn sang Lục Chí Khiêm,không biết anh ta đến đây làm gì。
Lục Chí Khiêm tại Hải Thành,cũng được xem là người có danh tiếng,chuyện Khương Thục Đồng đến Thượng Hải tập huấn,Khương Thục Đồng đã gửi tin nhắn báo cho anh ta biết,nghe ngóng được nơi ở của Khương Thục Đồng,đối với anh ta mà nói,cũng không phải là chuyện khó khăn。
Sắc mặt của Khương Thục Đồng trắng nhạt,cô ta nói,“Anh đến đây làm gì?”
Trên mặt Lục Chí Khiêm lộ ra biểu tình nham hiểm và u ám,“ Cố Minh Thành đâu?Rõ ràng vẫn chưa đến ngày tập huấn,nhưng lại kêu cô đến khách sạn sớm hơn,không phải là muốn làm với cô những chuyện bẩn thỉu đó sao,không thôi thì làm gì?
“Anh vô sĩ!” Khương Thục Đồng nóng giận lên,cũng may hôm nay cô ta và Cố Minh Thành không có tiến thêm một bước,không thôi,câu nói “Anh vô sĩ ” này,cô ta cũng sẽ có tật giật mình đến chết。