Từ lúc Miêu Doanh Đông từ công ty về nhà, Khâu Đông Duyệt đã về nhà.
Lúc Mieu Doanh Đông về tới nhà, nhìn thấy hai đứa con đang ở dưới nhà làm bài tập.
Có điều đều hai tay chống cằm, dáng vẻ nghĩ mãi không ra, dì giúp việc đang gọt bút chì cho hai đứam không nhìn thấy Khâu Đông Duyệt, lúc này bình thường Khâu Đông Duyệt cũng ngồi cùng các con.
“ Mẹ các con đâu?” Miêu Doanh Đông hỏi hai đứa nhỏ một câu.
Miêu Quốc Khánh đầu hướng lên gác hất hất.
Miêu Doanh Đông để túi xách tay lên bàn, đi lên gác.
Trong phòng ngủ, Khâu Đông Duyệt đang thu dọn đồ đạc, đã thu dọn được một vali hành lý, một vali hành lý đặc biệt to.
Vẫn đang tiếp tục cong mình thu dọn.
Xem ra thật sự cùng anh không thể tiếp tục được, nhìn tư thế liền biết cô vô cùng tuyệt tình.
“ Đóng cửa lại!” Khâu Đông Duyệt không quay đầu nói một câu.
Miêu Doanh Đông quay lại đóng cửa, anh biết cô không muốn để các con nghe thấy.
Cho nên, cô đây là dự tính hôm nay hai người còn muốn cãi nhau sao?
“ Chuẩn bị đi đâu?” Miêu Doanh Đông hỏi một câu.
“ Tôi sau này có thể đi Trung Đông làmviệc, các tiểu vương quốc ả rập các quốc gia này cũng có khả năng đi Tây Ban Nha. Tôi ở Tây Ban Nha cũng có thể tìm được công việc” Khâu Đông Duyệt vẫn đang cúi đầu thu dọn.
Tóc sẽ thỉnh thoàng rớt xuống trước mắt, cô tiện tay lại vén lên vành tai.
Đích thị là không giống với cô gái nhỏ của những ngày trước.
Đi Trung Đông làm việc, quả nhiên là đại gia Trung Đông con mẹ nó.
Miêu Doanh Đông âm thầm nguyền rủa một câu.
Anh bảo trợ lý điều tra hành tung của Khâu Đông Duyệt ngày hôm đó, trong danh sách nhân viên phiên dịch, có điều, sau khi phiên dịch xong, vết chân phía dưới của Khâu Đông Duyệt là thuộc hành tung cá nhân của cô ấy, chưa điều tra được.
Chắc là fbi cũng không điều tra ra.
Khâu Đông Duyệt của bây giờ đã không còn nằm trong lòng bàn tay anh nữa.
“ Anh hôm nay vừa nói ly hôn, em liền thu dọn đồ đạc, không chờ đợi kịp!” Khẩu khí của Miêu Doanh Đông đã tương đối không lạnh lùng rồi, mang theo loại tức giận…
“ Đúng, không chịu được nữa rồi.”
“ Em hiểu tiếng ả rập không? Tiếng ả rậpvô cùng khó học, hai người các em yêu nhau phải dựa vào tay sao?”
Khâu Đông Duyệt ngẩng đầu lên, cười lạnh với Miêu Doanh Đông, thất vọng vô cùng.
Miêu Doanh Đông không biết nụ cười lạnh của cô vì lý do gì ?
“ Miêu Doanh Đông, tôi đối với anh tình dục lạnh lùng, anh tự mình dựa vào tay đi, đương nhiên có tiền, cũng không cần.” Khâu Đông Duyệt trả lời anh.
Mang theo tràn đầy nỗi chê cười.
Miêu Doanh Đông lại tức giận cắn môi, bây giờ cũng biêtd hiểu lệch ý của anh, cùng anh nói loại tiết mục ngắn này sao?
Chắc là học của tên lang sói đó đi.
Hai đứa con đẩy cửa tiến vào.
Vừa nãy Miêu Doanh Đông chỉ đóng cửa chứ không có khóa cửa.
Hai đứa bé..đi vào, ánh mắt liếc cũng đều không liếc Miêu Doanh Đông một cái, liền đi đến bên cạnh Khâu Đông Duyệt.
Điều này làm lạnh lẽo Miêu Doanh Đông đặc biệt không nhẹ, anh nhăn mày nhìn ba người bọn họ.
“ Mẹ, mẹ đang làm cái gì?” Miêu Quốc Khánh nhìn vali hành lý của Khâu Đông Duyệt.
Ba người ngồi trên giường, quay lưng lại với Miêu Doanh Đông.
Dường như kéo bè kéo cánh, chỉ thừa lại Miêu Doanh Đông một góc.
Cảm giác này đặc biệt không tốt, hôm nay Khâu Đông Duyệt nói anh cũng lại huy hoàng vài năm nữa, sau này là người khác hầu hạ anh.
Lúc Miêu Miêu 20 tuổi, anh đã 60 mấy rồi.
Nghĩ nghĩ, thật đáng sợ.
“ Mẹ muốn đi ra ngoài làm việc một thời gian, hai con đi cùng mẹ không?” Khâu Đông Duyệt vui vẻ hòa nhã hỏi hai đứa con.
Hai đứa con đến nghĩ không cần nghĩ, đều gật đầu, “ừm!”.
Khâu Đông Duyệt mỗi tay xoa đầu một đứa con, “ Ngoan! Các con đi xuống trước đi, mẹ muốn nói chuyện với cha các con.”
Trước khi hai đứa bé đi, lưu luyến không nỡ nhìn vali hành lý của Khâu Đông Duyệt, trước khi ra cửa, lại dùng ánh mắt khác biệt nhìn Miêu Doanh Đông, rất rõ ràng; Không cho phép bắt nạt mẹ.
“ Hai đứa con trai, tôi đưa đi! Tiền của anh, tôi một đồng không cần, anh có” Khâu Đông Duyệt vốn dĩ muốn nói “ Anh có quỷ trước” nhưng cô đoán, anh và Cố Niệm Đồng cũng chính là thần giao, chưa có tiếp xúc da thịt, tư tưởng có quỷ thì đến pháp luật cũng không quản nổi, huống hồ là cô? Quan trọng nhất là, cô cũng chưa nắm bắt đươc bằng cớ chân thực, Vạn nhất truyền đến tai hàng xóm, không thu dọn được.
“ Hai đứa con đều ở lại! Mình em đi! Miêu Doanh Đông nói.
Khâu Đông Duyệt “ pặp” Vứt một cái móc quần áo vào trong vali hành lý, tủi thân đến không chịu được, câu nói này chính là khiến cô tủi thân.
Nước mắt lăn tròn trong hốc mắt, chính là tủi thân như vậy mà phẫn hận nhìn trằm trằm Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông ghi nhớ, trước đây, cô chưa từng nhìn anh như thế.
Khâu Đông Duyệt ngồi trên giường bật khóc.
“ Lại có một tháng khảo nghiệm, xem có thể qua khảo nghiệm không, khảo nghiệm xong rồi, tạm thời không ly hôn, em anh có thể nỡ, con anh không nỡ! vì con, tạm bợ trôi qua đi.” Noia xong Miêu Doanh Đông đi xuống dưới nhà.
Sau khi Miêu Doanh Đông đi xuống, Khâu Đông Duyệt vẫn luôn ở trên giường đờ đẫn nửa ngày, nghĩ cả ngày.
Miêu Doanh Đông gọi điện thoại cho Nam Lịch Viễn, hỏi gia đình nhà hojgia sư còn ở đó không? Nếu còn để anh ta đến phụ đạo cho bọn trẻ con một chút bài tập.
Nam Lịch Viễn nói” Loại việc này, bây giờ cậu cũng bắt đầu quản rồi àh?”
Miêu Doanh Đông cười khổ, “ Không có biện pháp”
Sauk hi thầy giáo phụ đạo đến, Dùng phương pháp đơn giảndạy các bạn nhỏ học tập, Miêu Doanh Đông thỉnh thoảng sẽ nghe, xem xem con đường giải đề rốt cuộc là như thế nào?, thỉnh thoảng nhìn cầu thang, trên cầu thanh vẫn luôn rất im lặng.
Anh và dì giúp việc phối hợp, tay chân rối loạn, các con đều ngủ rồi, anh về phòng ngủ, Khâu Đông Duyệt đã đang nằm trên giường,vali hành lý nằm yên tĩnh ở góc phòng.
Trước khi Miêu Doanh Đông vào, Khâu Đông Duyệt vẫn luôn nằm nghiêng, mở to mắt, tay đang nghịch vỏ chăn bên cạnh gối.
Tiếng Miêu Doanh Đông vào phòng, cô vội vàng nhắm nghiền mắt.
“ Ngủ rồi sao?” Anh hỏi.
Khâu Đông Duyệt không trả lời.
Miêu Doanh Đông nghiêng mắt qua, xoa nắn cánh tay của Khâu Đông Duyệt, nhìn cô.
Đoán chắc cô đang giả ngủ.
“ Sáu bảy năm rồi, đều ngủ sớm hơn anh.”
Nói ra, cũng thật đau lòng.
“ Anh ngày mai không đi làm, em có sắp xếp gì?” Miêu Doanh Đông hỏi cô.
“ Đi hội trường. Phiên dịch.” Khâu Đông Duyệt lạnh lùng trả lời.
“ Phiên dịch xong, sớm quay về đi đón con” Miêu Doanh Đông lại nói.
Khâu Đông Duyệt lập tức từ trên giường ngồi dậy, bắt đầu càm ràm, “ Anh không đi làm, anh vì sao không đi đón con? Tôi bận. ngày mai tôi cần đi ban hội trường.
“ điều chỉnh anh cùng em đi hội trường, cùng nhau về đón con.”
Khâu Đông Duyệt không nói chuyện,ngầm thừa nhận cái chủ ý này.
Sáng sớm ngày hôm sau, cùng nhau ăn sáng xong, Miêu Doanh Đông lái Bugatti của anh.
“ Là cùng với tôi cùng nhau đi hội trường sao?” Khâu Đông Duyệt hỏi.
“ Đúng”.
“ Tôi không có khoe mẽ như vậy, tôi lái xe của tôi!” Nói xong, Khâu Đông Duyệt bấm điều khiển từ xa mở xe của mình.,
Miêu Doanh Đông chỉ có thể khóa lại xe của mình, hai đứa bé đã ngồi ghế đằng sau rồi.
Miêu Doanh Đông lên ghế phó của xe Khâu Đông Duyệt.
Trước đây anh chưa từng ngồi xe của cô.
Anh đã quen với cuộc sống tất cả mọi người chuyển động quanh anh.
Khâu Đông Duyệt theo bản năng để túi xách của mình để ở ghế lái phụ, cũng chính là để túi trên người anh.
Miêu Doanh Đông nhìn Khâu Đông Duyệt.
“ Mấy ý vậy? anh thành người xách túi?”
“ Tôi không nói như thế!” Khẩu khí của Khâu Đông Duyệt ấm áp một chút.
Túi của cô là túi công văn, không phải túi đeo lưng bình thường của phụ nữm cho nên cho dù Miêu Doanh Đông cầm lấy, cũng thực không có gì không hài hòa.
Lúc đi qua nhà Nam Lịch Viễn, vừa hay Cố Niệm Đồng và Nam Lịch Viễn đi ra, hai người lại ôm hôn tạm biệt.
Cố Niệm Đồng nhìn thấy xe của Khâu Đông Duyệt chầm chậm đi qua, chào hỏi với cô.
Ánh sánh còn lại của đôi mắt nói cho Khâu Đông Duyệt, Miêu Doanh Đông theo hướng nghiêng mặt, lệch đầu một chút, giả vờ không nhìn thấy Cố Niệm Đồng.
Dự đoán là trong lòng có quỷ.
Trước tiên đưa hai con sau đó lại đi hội trường.
Miêu Doanh Đông vẫn luôn cầm túi hộ Khâu Đông Duyệt, đây là lần đầu tiên Miêu Doanh Đông đến nơi làm việc của Khâu Đông Duyệt.
Đương nhiên hội trường cũng thay đổi theo thời gian, loại hội nghị này bản thân anh cũng tham gia không ít, có điều anh là nhân vật chính, cuộc sống của phiên dịch, anh thật sự chưa từng quan tâm.
Có một người đến đón Khâu Đông Duyệt, nhìn thấy Miêu Doanh Đông ở bên cạnh Khâu Đông Duyệt xách túi, khí chất cực tốt, có hơi thở vương tử thu hút ánh mắt của mọi người, khiến người không thể không chú ý đến anh, lại đứng bên cạnh Khâu Đông Duyệt.
“ Vị này là?” Người đó hỏi Khâu Đông Duyệt.
“ Tôi___trợ lý của tôi.” Khâu Đông Duyệt nói.
Hôm nay cô trang điểm lại đặc biệt thời thượng, đi theo con đường thời trang thời thượng, giày cao gót đặc biệt cao, mảnh nhọn tinh tế.
Bây giờ, cô trang điểm, Miêu Doanh Đông cũng không nói gì, quản không nổi, hơn nữa, bây giờ không phải đang bàn chuyện ly hôn sao?
Quản nhiều quá lại thêm dầu vào lửa.
Bây giờ, vậy mà lại nói anh là trợ lý của cô.
Trợ lý thì trợ lý đi, là cái gì của cô, trong lòng cô tự có tính toán.
Lúc này, đi đến một người ả rập tướng mạo đặc biệt đẹp trai cao quý, nhìn thấy Khâu Đông Duyệt nói, nói một câu tiếng ả rập, câu nói này, Miêu Doanh Đông hieur, anh thường xuyên đi, rất hiểu tiếng ả rập.
Có điều bình thường, anh trước nay chưa từng dùng tiếng ả rập Cho nên, anh rốt cuộc hiểu được bao nhiêu Khâu Đông Duyệt thực không rõ.
Khâu Đông Duyệt cũng dùng tiếng ả rập trả lời, tiếng ả rập của cô chính tong mà lưu loát, tương đối dễ nghe.
Trong đó có một câu nói là, vị người.. đó hỏi Khâu Đông Duyệt, “ vị bên cạnh này là ai?”
“ Là chồng của tôi, anh ấy hôm nay không đi làm!”
Vẫn tốt, biết anh là chồng của cô.
“ Tôi vốn dĩ vẫn luôn cho rằng cô Khâu cô chưa kết hôn, muốn theo đuổi cô!” Anh chàng đẹp trai đặc biệt tiếc nuối..
“ Anh sẽ có tương lai rất tốt đẹp!” Khâu Đông Duyệt rât ôn hòa trả lời.
Tiếp đó, Khâu Đông Duyệt tiến vào buồng dịch song song.
Miêu Doanh Đông ngồi ở phía sau, cùng một người bộ dạng trợ lý ngồi cùng với nhau.
“ Hôm nay dịch song song là Cô Khâu! Dịch song song tiếng Ả rập và tiếng Tây Ban Nha. Cô Khâu rất giỏi đó!” người đó nói chuyện.
“ Khâu Đông Duyệt?” Miêu Doanh Đông hỏi.
“ Đúng. Cô Khâu vẫn luôn là thần tượng của tôi, cô ấy có thể dịch song song ngôn ngữ của bốn quốc gia Trung Anh, Tây Ban Nha và Ả rập ” Người này đại khái cũng muốn gia nhập giới phiên dịch đi, cho nên tìm một thần tượng _Khâu Đông Duyệt, anh ta hôm nay là cùng một người dịch song song khác đến, tính ra là đến học tập, cho nên chỉ có thể ngồi phía sau.
Nếu không phải người khác nói Miêu Doanh Đông vẫn thật sự không biết, Khâu Đông Duyệt giỏi như vậy.
Bảy năm, ba nghìn đêm.
Cô đang làm cái gì, anh đích thực không biết.
Miêu Doanh Đông nhấc tai nghe, Khâu Đông Duyệt như nước chảy âm thanh bình tĩnh chuyền đến tai của anh.
Tiếng ả rập rất nhiều thuật ngữ hội nghị, anh đều nghe không hiểu.
Chồng chồng, anh trong nội một trượng là chồng của cô!
Cô ngoài một chượng, sáng lạn đến phát sáng, sáng lạn đến chói mắt, sáng lạn đại gia Ả rập có suy nghĩ với cô.
Nhưng anh đều không biết.
Anh vẫn dừng lại ở ấn tượng với cô mấy năm trước, mỗi ngầy chỉ muốn để cô sớm lên giường, hầu hạ anh.
Hầu hạ qua hầu hạ lại, bây giờ muốn ly hôn rồi.
Quan trọng là việc ly hôn là do anh nói ra.
Miêu Doanh Đông ngước mắt nhìn Khâu Đông Duyệt, cô đang trong buồng dịch song song, đang nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh.
Dường như nhớ ra cái gì, cô lệch đầu hướng về phía sau, trùng hợp nhìn thấy ánh mắt của Miêu Doanh Đông.
Ánh mắt của hai người tương phùng trong không trung.
“Cô Khâu dường như đang nhìn anh, anh là gì của cô ấy?” người trợ lý bên cạnh đó hỏi.
“ Chồng! bất tài!”