Tống Dương nói, con trai của Minh tổng, khi còn nhỏ xém tí bị sữa làm phỏng, từ đó đã bị dọa đến khờ, hiện nay hai mươi mấy tuổi, chỉ số thông minh tương đương đứa trẻ bảy tám tuổi thôi, mỗi ngày đều ở trong nhà, không bước ra cửa, chỉ lo chơi điện tử, vô cùng cô đơn, hơn nữa, bà nội đối với anh ta không tốt cho lắm, luôn gây hấn với anh ta.
Thì Kiều Duyệt Nhiên không hiểu, bà nội không phải thương cháu hay sao?
Bác ta xém tí đã làm phỏng chết đứa cháu, không phải nên cảm thấy áy náy sao? Nên là thương yêu đứa cháu hơn, vì sao hiện nay vẫn còn gấy hấn với anh ta chứ?
Những ân oán hào môn này, Kiều Duyệt Nhiên không có hỏi.
Trong sâu nôi tâm của Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy đứa còn này của Minh tổng cũng khá đáng thương đó!
Nếu như con trai của Minh tổng thấy buồn chán, cô ta đi xem thử cũng không sao.
Hèn chi Tống Dương nói anh ta là thầy giáo gia đình của anh ta, cũng đúng, chỉ số thông minh như thế này đến trường chắc chắn là không thích hợp mà, sẽ bị bạn học cười.
Dù sao trái tim của anh ta, vẫn chỉ là đứa trẻ bảy tám tuổi thôi.
Người trong hào môn, luôn có rất nhiều chuyện khó nói. Kiều Duyệt Nhiên cũng thấy đau lòng vì đứa con này của Minh tổng, đêm giao thừa, phải đón tết, bản thân đương nhiên phải tặng anh ta một món quà, nhưng mà Kiều Duyệt Nhiên biết, con trai của Minh tổng, nhất định không thiếu gì cả, phải tặng gì đây?
Kiều Duyệt Nhiên ở bên bờ hồ gần trường lượm được rất nhiều đá sỏi, đã chọn nhiều viên hình dạng lớn nhỏ như nhau, đến phòng thao tác trong trường tiến hành khoan lỗ, sau đó dùng dây xỏ vào nhau, làm thành một chiếc lắc tay, còn dùng bút màu vẽ mặt cười lên trên đó, bên ngoài đã phủ một lớp keo, có thể chống nước.
Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy món quà này đối với một người thành niên mà trong mắt toàn là thế giới một đứa trẻ bảy tám tuổi, chắc chắn rất thích hợp!
Bản thân cô ta cũng rất thích đó!
Khi đêm ba mươi, Miêu Doanh Đông như thường lệ quay về Miêu gia ăn cơm, mỗi năm giao thừa là ngày gia đình toàn tụ với nhau, tiểu Cửu đã từ Trung Quốc quay về, sau khi qua tết, cô ta sẽ chính thức đảm nhận chức vụ ceo của công ty Cố nhị, xem như Cố gia đã đào được một kho báu đó, một con dâu tốt như vậy, trong tương lai sẽ mang đến cho Cố gia tài phú cuồng cuộng đó.
Cho nên, Cố Minh Thành mới là nhà thắng lớn đó.
Cố nhị chỉ là may mắn thôi, ai bảo tiểu Cửu lại trùng hợp như vậy nhắm trúng anh ta chứ?
Trên thế giới nhiều người như vậy, cô ta lại cứ gặp được Cố nhị.
Cho nên, chuyện duyên phận, không thể nói được.
Miêu Doanh Đông lái chiếc xe Bugatti màu đen của anh ta đến Miêu gia.
Sớm trời đã tối, từ trong nhà bước ra, chiếc xe của anh ta như ma xuôi quỷ khiến vậy lái đến trường học của Kiều Duyệt Nhiên.
Cô nhi, lại là đón tết - -
Tuy rằng anh ta còn giận, nhưng cảm thấy hai chữ này xuất hiện trên người của Kiều Duyệt Nhiên, cũng khiến người khá đau lòng đó.
Chiếc xe của anh ta lái rất chậm, khi lái ngang qua, anh ta thấy Kiều Duyệt Nhiên đeo theo balo, từ trong trường học chạy ra ngoài.
Miêu Doanh Đông vừa muốn dừng xe, thì nhìn thấy phía sau có một chiếc xe đậu trước cổng trường của Kiều Duyệt Nhiên.
Miêu Doanh Đông đạp ga, tiếp tục lái về hướng phía trước, từ bên trong kính chiếu hậu, nhìn chằm chằm vào xem chiếc xe do ai lái, nếu như không đoán sai, có thể là Tống Dương!
Anh ta cười lạnh một cái, cô ta vẫn là không lo sầu gì cả.
Người che dù chưa đi, người khoác áo lại đến!
Trước tiên là vì một triệu đồng mà theo anh ta, hiện nay lại vì một triệu đồng khác, mà đi theo Tống Dương.
Vốn dĩ Miêu Doanh Đông có chút mềm lòng, trái tim cũng có chút vùng vẫy, đột nhiên lại cứng lên, chiếc xe của anh ta tuyệt tích lái đi, đi đến Miêu gia.
Sau khi Kiều Duyệt Nhiên lên xe, nói với Tống Dương, “Xin lỗi, xin lỗi, lúc nãy đang trong phòng thao tác làm đồ, đã quên mất thời gian, đúng rồi, thiếu gia của Minh gia đâu?”
Kiều Duyên Nhiên nhìn vào phía sau ghế, không hề thấy người nào hết.
Quay đầu nhìn vào phía trước, ban đêm, những nơi nhìn thấy, nhìn xa xa phía trước thấy một chiếc xe Bugatti sang trọng, giống như lần trước Miêu Doanh Đông sau khi đi công tác trở về, trước cửa công ty bản thân nhìn thấy chiếc xe đó của Khánh Du, biển số cũng giống nhau.
Anh ta đến trường của mình làm gì chứ?
Trái tim của Kiều Duyệt Nhiên đột nhiên nhảy lên.
“À, anh ta đợi ở nhà hàng đó.”
“Một mình anh ta sao?” Kiều Duyệt Nhiên lo lắng hỏi.
“Là một phòng vip, tôi đã nói với nhân viên phục vụ rồi!” Tống Dương nói.
Kiều Duyệt Nhiên gật đầu, cô ta lấy ra chiếc lắc tay làm cho thiếu gia của Minh gia, hỏi tặng anh ta món quà này, anh ta có thích hay sao?
Tống Dương nhin vào món quà đó, “Tôi đoán, anh ta sẽ rất thích đó!”
Không ngờ đến đêm giao thừa cô ta lại tặng quà cho Minh Nguyên, Minh Nguyên và anh ta cũng không ngờ đến, lại là em gái làm cho anh ta, nghĩ là, anh ta nhất định sẽ thích.
Chiếc xe lái đến nhà hàng.
... ...
Miêu gia.
Đêm qua Từ Thiến đã mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy khi bà ta còn trẻ.
Đại khái bà ta ba mươi tuổi, có một lần, trên thương trường gặp được một khó khăn, khi đó, Miêu Chánh Đào không có ở đó, đã ra nước ngoài, bà ta lần đầu tiên cảm thấy cũng có áp lực thân là người phụ nữ mạnh mẽ, khi bà ta đàm phán cùng một công ty, đã xuất hiện một sơ xuất rất rõ ràng, khi đó, bà ta đang mang thai tiểu Cửu, gần sắp sinh đó.
Doanh Đông sắp lên trung học.
Đối phương không hề vì bà ta là thai phụ mà có chút ít thương xót, trái lại thừa cơ tiến vào, ép người quá đáng.
Sau cuộc đàm phán, bà ta xuống dưới lầu, bước đi một con đường rất dài, cảm thấy bụng không được khỏe lắm, giống nhau muốn sinh rồi, nhưng mà nơi đó không dễ đón xe, bà ta là về sớm hơn, vì bụng quá lớn, không thể tự lái xe, lúc nãy tài xế đi đậu xe, giờ đây cũng không liên hệ được.
Nhìn trước mắt dậm chân kêu trời, khi đó không ai giúp đỡ, có một phụ nữ trẻ tuổi, từ trên xe bước xuống, hỏi bà ta có phải sắp sinh không, cô ta đưa Từ Thiến vào bệnh viện.
Người cô gái rất trẻ, mặc một bộ sườn xám, tương đối xinh đẹp đó.