Sáng mai, chiếc xe của Miêu Doanh Đông đậu dưới chung cư của Kiều Duyệt Nhiên.
Là một chiếc xe phô trương thế kia.
Sau khi Kiều Duyệt Nhiên đeo theo balo xuống dưới lầu, nhìn thấy chiếc xe của Miêu Doanh Đông đậu ngay phía trước, cô ta đặc biệt ngạc nhiên.
Không biết anh ta muốn diễn tuồng nào nữa!
Cô ta nhìn về phía sau một cái, lại chỉ vào bản thân hỏi, “Anh Miêu, anh đến để tìm em sao?”
“Ngoại trừ em ra, trong trường học của em anh còn quen biết người nào khác hay sao?” Miêu Doanh Đông hỏi.
“Nhưng hiện nay em phải lên lớp. Anh Miêu, không thôi anh đứng đợi ở đối diện trường của em được không?” Kiều Duyệt Nhiên hỏi.
“Được.” Miêu Doanh Đông lên xe, lái ra ngoài cổng trường.
Khi đang lên lớp, Kiều Duyệt Nhiên luôn nghĩ, rốt cuộc Miêu Doanh Đông đến đây làm gì đó?
Trên mặt anh ta không còn sự kiêu ngạo như trước đây nữa, sau cô ta cứ cảm thấy giống như có chuyện không lành sắp xảy ra.
Sau khi tan học, cô ta đeo theo balo thấp thỏm bước vào trong quán cà phê, Miêu Doanh Đông đang ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kiều Duyệt Nhiên ngồi xuống, và hỏi, “Anh Miêu, anh có chuyện gì vậy?”
“Không phải gọi Ethan sao?”
“Đúng, Ethan, anh tìm em có việc gì không?” Kiều Duyệt Nhiên thấy buồn đó, mấy ngày không gặp nhau, sao đột nhiên xuất hiện chứ?
Miêu Doanh Đông từ bên cạnh lấy ra một bó hoa hồng lớn, tặng cho Kiều Duyệt Nhiên.
“Có... ... Có ý gì đây?” Kiều Duyệt Nhiên thấy thấp thỏm bất an.
“Chưa bao giờ có người theo đuổi em saa? Ý nghĩa tặng hoa cũng không hiểu sao?”
Kiều Duyệt Nhiên luôn ngạc nhiên chăm chút nhìn vào Miêu Doanh Đông, anh ta có ý gì đây? Rốt cuộc là có ý gì đây?
“Anh Miêu, ý của anh có phải là, anh muốn theo đuổi em phải không? Em rất thích rất thích anh, anh không cần theo đuổi em đâu!” Kiều Duyệt Nhiên vội vàng nói.
Miêu Doanh Đoong theo đuổi người ta, cũng hạ thấp thân phận rồi đó, người luôn ở trên cao, một khi bắt đầu hạ thấp thân phận xuống, cô ta không nhẫn tâm.
Đôi mắt của cô ta, hoảng sợ ngạc nhiên.
Miêu Doanh Đông nhìn vào cô ta, vẫn thật là - -
Một chút bụng dạ xấu cũng không có - -
Đầu óc của Kiều Duyệt Nhiên có chút sững sốt, xưa nay Miêu Doanh Đông luôn khinh thường cô ta mà, sao lại đột nhiệm theo đuổi cô ta chứ?
“Chúng ta trước đây - -” Kiều Duyệt Nhiên muốn nói quan hệ bao dưỡng đó.
Còn nữa, Miêu Doanh Đông sao lại đột nhiên thay đổi tam tư, muốn theo đuổi cô ta sao?
Rất đột ngột đó.
“Anh theo đuổi em - - Có mục đích gì sao?” Kiều Duyệt Nhiên nhích người đến phía trước, cẩn thận hỏi.
“Theo đuổi em trở thành bạn gái của anh!”
Kiều Duyệt Nhiên càng thấp thỏm hơn, nhớ mại mại khi ở nhà của Tam Nhi, họ không quan tâm đến đối phương mà.
Kiều Duyệt Nhiên không được yên lòng, lúc nãy cô ta cũng nói rồi, không cần theo đuổi, cho nên, có phải hiện nay cô ta chính là bạn gái của anh ta không?
Bạn gái của Miêu Doanh Đông đó!
Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy đây giống như trên trời rơi xuống một cái bánh vậy, nhưng cô ta không muốn nhận lấy.
Chỉ đang dùng ống hút hút ly kem đá xay.
Khoảng cách của cô ta và Miêu Doanh Đông, sao chỉ có chút ít thôi chứ.
Thân phận của cô ta, đã quen trở thành tình nhân của anh ta rồi!
“Không quen sao?”
Giống như Từ Thiến nói vậy, Miêu Doanh Đông đã triệt để nghĩ thông suốt, không còn gì để lo lắng, cho nên cả con người xem ra thấy nhẹ nhõm hơn.
So với trước đây, y như hai người vậy.
“Không có!” Kiều Duyệt Nhiên hoảng sợ ngẩng cao đầu lên.
“Một lát nữa chúng mình đi xem phim, em muốn xem như bình thường, hay là muốn bao phòng?” Miêu Doanh Đông lại hỏi.
Kiều Duyệt Nhiên lại thăm dò hỏi một câu, “Thế nào gọi là bao phòng?”
“Một căn phòng vip nhỏ, chỉ có hai chúng mình.”
Kiều Duyệt Nhiên vội vàng lắc tay, “Hay là không cần đâu, không cần, quá phô trương đó.”
“Vậy thì xem như bình thường!” Thực ra Miêu Doanh Đông cũng không từ chối xem như bình thường.
Anh ta cũng muốn thử cảm giác ở trong một đám đông.
Nghe nói những người đến xem phim đều là những cặp tình nhân, nhiều năm như vậy, anh ta đã quen cách sống lạnh lùng rồi, lạnh lùng đã trở thành một thói quen, anh ta muốn thử cảm giác ở trong một đám đông.
Kiều Duyệt Nhiên gật đầu.
Bước ra quán cà phê, hai người đến bãi đậu xe.
Miêu Doanh Đông muốn nắm lấy tay của Kiều Duyệt Nhiên, tay của Kiều Duyệt Nhiên ngay lập tức để vào phía sau lưng.
“Em sợ người khác nhìn thấy, không tốt với anh!” Kiều Duyệt Nhiên nói.
Miêu Doanh Đông cười cười, “Đây chính là lý do em trả lại tấm thẻ cho anh sao?”
“Ừ. Em không sao cả, không ai quen biết em, vò đã mẻ lại sứt, anh thì khác, anh cao quý như vậy, lỡ như bị người khác nhìn thấy, không tốt với danh tiếng của anh!” Ly kem đá xay của tiểu Kiều vẫn chưa uống hết, hai bàn tay lại để ngay phía trước, bưng ly kem đá xay lên uống.
Sự chu đáo này, Miêu Doanh Đông cũng là lần đầu tiên nghe.
Cô ta không cho nắm tay, thì theo ý của cô ta.
Sau khi lên xe, Kiều Duyệt Nhiên vẫn còn đang uống ly kem đá xay, cẩn thận lén lén nhìn sang Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông đã nổ máy xe.
“Em nghĩ là em nhìn lén anh, thì anh không nhìn thấy sao?” Anh ta hờ hửng nói.
“Em biết anh có thể thấy được, nhưng mà vẫn cảm thấy hiếu kỳ, vì sao anh đột nhiên muốn theo đuổi em chứ? Anh có mục đích gì sao?” Kiều Duyệt Nhiên sợ hãi không yên hỏi.
Cô ta sợ bị anh ta lợi dụng!
“Ngủ qua nhiều lần như vậy, đã ngủ ra cảm tình đó. Không muốn thay đổi người khác. Chỉ có như vậy!” Miêu Doanh Đông nói.
Kiều Duyệt Nhiên suy nghĩ lại, “Nhưng mà theo tính tình của anh, sao lại đột nhiên thay đổi được chứ?”
Miêu Doanh Đông nghiêng mặt qua nhìn vào cô ta, “Tính tình của anh thế nào?”
“Cao quý đó, tự ràng buộc, lý trí đó, bình tĩnh, nhưng anh không hề khiềm chế, bởi vì địa vị của anh, cũng không cần khắc chế.” Kiều Duyệt Nhiên nghiêm túc nghĩ về tính tình của Miêu Doanh Đông.
“Cho nên, anh muốn tìm một người bù đắp lại với anh, người đó cũng phải biết khắc chế lại!” Miêu Doanh Đông nói.