Khi thời niên thiếu, không thể nào yêu một người quá tuyệt đẹp.
Giọng nói và gương mặt của anh ta, mỗi một cử chỉ cười nói, sẽ trở thành một khe rãnh không bước qua được trong tuổi thanh xuân.
Khương Thục Đồng cũng từng mấy lần thử rời khỏi Cố Minh Thành, nhưng mà nhìn lại những người xung quanh, không ai sánh bằng một phần trăm của anh ta, một người đẹp trai ngay trước mắt, những người ở ngay phía sau đều trở thành cặn bã, trái tim của Khương Thục Đồng khó mà dậy lên sóng gió được nữa.
Trái tim của cô ta, đã vì dấu vét nhỏ nhặt của anh ta mà rung động.
Dù cho đã gần ba mươi tuổi, vẫn còn vì anh ta mà có chút động lòng.
Khương Thục Đồng một bên xuống cầu thang, một bên nhìn vào bộ ảnh bên cạnh của Cố Minh Thành, anh ta đã lấy bộ ảnh đó vào trong tay.
Đóng lại.
Lúc nãy Khương Lịch Niên gọi điện thoại đến, là vì bản thân ông ta đã liên quan đến một vụ án, chuyện đơn giản như thế nay, nhưng Khương Thục Đồng lại không có cách đối phó, dù sao cũng không phải nghề nghiệp của cô ta.
Mục đích Khương Lịch Niên gọi điện thoại cho Khương Thục Đồng, chính là muốn cô ta cầu xin Cố Minh Thành.
Khương Thục Đồng chi tiết kể lại sự việc này cho Cố Minh Thành nghe, nhờ anh ta nghĩ cách.
“Cha gọi điện thoại cho em, vì ông ta thấy ngại không dám đến tìm anh!” Khương Thục Đồng thêm vào một câu.
Cố Minh Thành cười, nhíu mày cười nhẹ, không mang mọi thứ xem vào trong mắt, vẫn nghiêng nước nghiêng thành như bình thường , khiến người ta rơi vào cạm bẫy của anh ta.
“Anh biết rồi, hôm nay anh đi làm trước. Chuyện này anh sẽ xử lý.” Cố Minh Thành nói xong thì đi.
Đã đến phòng làm việc, Cố Minh Thành gọi điện thoại cho bên phòng pháp vụ, suy nghĩ đầu tiên là muốn nhờ họ đi xử lý, sau đó lại thay đổi ý định, “Thôi được rồi, chuyện này tôi tự xử lý!”
Dù sao cũng là chuyện của vợ.
Hai giờ chiều, anh ta gọi điện thoại cho Khương Thục Đồng, muốn đến nhà của Khương Lịch Niên hỏi về chuyện đã xảy ra như thế nào, nhờ Khương Thục Đồng và Ken cũng phải đi.
Vốn dĩ cũng không phải vụ án lớn, lợi dụng lần này, để tụ hợp lại thời gian cả nhà ba người gần gũi với nhau, cũng không tệ.
Khương Thục Đồng hiện nay hận anh ta hận đến nổi cắn răng.
Khi Cố Minh Thành đến trước cửa biệt thự, Khương Thục Đồng đã đứng trước cửa đợi anh ta.
Khương Thục Đồng mặc một chiếc đầm gần đến đầu gối, ngồi xổm trước mặt Ken, đang nhặn dò gì đó, còn giúp Ken lau đi những giọt mồ hôi trên trán.
Chiếc xe càng lái gần đến, càng nhìn thấy được hình tượng từ mẫu của Khương Thục Đồng, trên mặt nở nụ cười.
Cố Minh Thành không nhịn được đã giảm lại tốc độ chiếc xe.
Hơn nữa đã lấy điện thoại ra chụp lại cảnh tượng này.
Có thể trong những gia đình bình thường, đây là chuyện thường gặp, đối với anh ta mà nói, ít khi được gặp.
Càng trở nên trân trọng hơn.
Nhìn thấy bộ dạng này của Khương Thục Đồng, trong lòng anh ta rất nôn nóng, tự nhiên thân thể cứng lên, muốn tìm một lối ra để giải thoát.
Cuối cùng tìm không thấy.
Cô ta không chịu.
Sau khi chiếc xe lái qua đó, Khương Thục Đồng và Ken ngồi phía sau.
Cố Minh Thành luôn nhìn vào kính chiếu hậu quan sát ánh mắt của Khương Thục Đồng, sẽ gặp được ánh mắt của cô ta.
Anh ta sẽ cười, nụ cười rất tà.
Khương Thục Đồng quay đầu qua, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bộ dạng có chút phẫn nộ.
Cũng đúng, không có người phụ nữ nào muốn hôn lễ của bản thân trở thành trò chơi trả thù vậy.
Hơn nữa, hôn lễ này rõ ràng không nằm trong kế hoạch của Cố Minh Thành.
Khương Thục Đồng cảm thấy bản thân như bị người khác chơi vậy, cũng là bên trong tình lý.
Rất nhanh đã đến nhà của Khương Lịch Niên.
“Cà nhà ba người đều đến sao?” Khương Lịch Niên bao nhiêu năm nay, cũng chưa từng nhận qua phiếu triệu tấp của toà án.
Tuy là cũng kinh doanh nhiều năm, nhưng chưa từng nhận qua.
Một khi liên quan đến toà án, dù là người tốt cũng không phải người tốt nữa, sẽ cảm thấy bản thân làm người đã có vết khuyết nhỏ, hiện nay Khương Lịch Niên chính là cảm giác đó.
Lần này là vì ông ta quên đóng tiền quản lý toà nhà, bên quản lý đã hối thúc mấy lần rồi, bởi vì khoảng thời gian trước đây công việc bận rộn, hầu như đã hối thúc hơn một năm, tiền quản lý cũng gần đến mười ngàn, không nhiều lắm, nhưng bên quản lý nghĩ Khương Lịch Niên là phần tử ngoan cố, không chịu đóng tiền, mới kiện ông ta lên toà.
Cũng có thể bên quản lý toà nhà có mục đích khác.
Khương Lịch Niên không biết.
Nhưng mà, Cố Minh Thành biết !
Cố Minh Thành không cảm thấy được điều gì, trái lại một cảm xúc thành tựu khi bị cần đến.
Khương Thục Đồng không hiểu chuyện pháp luật, cho nên mới bước vào nhà, thì bước vào trong bếp, nấu nước, châm trà cho Cố Minh Thành, cắt trái cây, trái chanh dây, vú sữa, quả táo, quả lê, đã làm hai dĩa, đã châm cho Cố Minh Thành một bình trà phổ nhỉ cao cấp.
Khi mang những thứ này đến trước mặt của Cố Minh Thành, anh ta cố tình ngước mắt lên nhìn Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng không biết ánh mắt này là gì.
Ken đang phá phách bên cạnh, Khương Thục Đồng kéo lại Ken vào trong phòng của cô ta, vừa đi vừa nói, “Cho cha và ông ngoại nói chuyện, không thôi ông ngoại sẽ gặp phải phiền phức đó!”
Câu nói này đã lọt vào tai của Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành và Khương Lịch Niên đã bàn bạc hơn nữa tiếng, cuối cùng quyết định, do Cố Minh Thành ra mặt, để dàn xếp với bên quản lý toà nhà, nhờ họ bãi nại.
Khương Lịch Niên đối với Cố Minh Thành cảm kích đến rơi lệ, mỗi khi này, thì ông ta cảm thấy những điều trước kia làm rất có lỗi với Cố Minh Thành, hận đến nổi muốn tát cho bản thân mấy bàn tay.
Hơn nữa Cố Thanh Nguyên đã vào trong tù, Khương Lịch Niên cũng mang không ít phiền phức đến cho con gái mình.
Nói tóm lại là thấy hổ thẹn, lại đặc biệt hối hận.
Cố Minh Thành đi một chuyến đến bên quản lý toà nhà, nói tiền quản lý và phí đóng chậm đã giúp Khương Lịch Niên giao nộp, bên quản lý toà nhà cũng đồng ý bãi nại.
“Chủ tịch của tập đoàn Minh Thành quả nhiên rất khác biệt.” Trước mắt của Khương Lịch Niên phát sáng, ngàn lời cảm xúc.
Đúng lúc Ken và Khương Thục Đồng từ trong phòng cô ta bước ra.
“Về nhà thôi!” Cố Minh Thành nói với Khương Thục Đồng một câu.
Khương Thục Đồng dẫn theo Ken xuống lầu.
Vốn dĩ Khương Thục Đồng muốn cùng Ken ngồi vào phía sau, nhưng Cố Minh Thành yêu cầu Khương Thục Đồng ngồi trên ghế phụ, đứa con một mình ngồi ở phía sau.
“Vì sao vậy?”
“Có chuyện muốn nói với em.”
Giờ đây Khương Thục Đồng mới tình nguyện ngồi vào bên ghế phụ.
“Hôm nữa cuối cùng chịu vì cha của em, mà cho anh một sắc mặt tốt để xem sao?” Cố Minh Thành đề máy xe, khấu khí nhàn rỗi.
Đang khiêu khích sao, đang trách vấn.
Khương Thục Đồng nhớ lại hôm nay ở nhà của cha, khi cô ta bưng trà bưng trái cây cho anh ta, ánh mắt của anh ta thay thế cho ý nghĩa gì chứ.
Khi ở nhà của Khương Lịch Niên, lập trường của cô ta vẫn còn là con gái của Khương Lịch Niên, theo đúng lý mà nói, Khương Thục Đồng hiện nay đã kết hôn, tuy là không có đăng ký kết hôn, nhưng toàn Hải Thành đều biết Khương Thục Đồng là người vợ hợp pháp của Cố Minh Thành, cô ta hiện nay quay về nhà nên lấy thân phận là “Khách mời”, mà không phải lấy thân phận của chủ nhân để tiếp đãi Cố Minh Thành.
“Em xin lỗi, ” Khương Thục Đồng thấy oán tiếc vì bản thân mình đã lẫn lộn lập trường.
Chuyện hôn nhân có âm mưu đó là chuyện của anh ta, nhưng trên chuyện này, thực sự là lỗi của cô ta.
Chuyện nào ra chuyện đó.
Cô ta cúi đầu xuống, đang chơi đùa bàn tay của mình.
“Em có biết, một người đàn ông nhẫn chịu quá lâu không làm tình, sẽ xảy ra chuyện gì không?” Cố Minh Thành quẹo qua khúc cua, khẩu khí thận trọng nói.
Hôm nay nhìn thấy Khương Thục Đồng đã gây lên ngọn lửa này, cuối cùng cũng phải trút ra rồi.
Thân thể tạm thời không thể trút giận được, miệng trút ra trước cũng được mà.
“Cố Minh Thành!” Khương Thục Đồng hoảng lên, lớn tiếng hét lên, quay đầu qua nhìn Ken, hầu như Ken không nghe thấy, đứa con đang nhìn những phong cảnh bên ngoài.
“Sợ con nghe thấy sao? Khi ở nhà làm không sợ, hiện nay lại nói, bắt đầu sợ rồi! Có quá giả tạo không?” Cố Minh Thành lại hỏi.
Khương Thục Đồng dùng ánh mắt hận thù nhìn Cố Minh Thành.
Anh ta dám nói thêm một câu về vấn đề này nữa, Khương Thục Đồng sẽ lập tức trở mặt với anh ta.
“Không làm!” Khương Thục Đồng lớn tiếng nói lại lần nữa.
“Một người đàn ông bị cấm tình dục quá lâu, sẽ bị hỏa khí lớn, tính tình nóng nãy, còn có hậu quả của sự cưỡng hiếp nữa!” Chiếc xe đang lái theo hướng của biệt thự, lập tức sẽ đến nới.
“Anh đới với chuyện cưỡng hiếp cũng dễ như trở bàn tay vậy sao? Trước khi anh cưỡng hiếp cũng không hỏi qua sự đồng ý của em!” Khương Thục Đồng lớn tiếng nói ra câu nói này, vô vùng có ý kiến đối với Cố Minh Thành .
Khương Thục Đồng không biết bản thân hôm nay đã có động tác nào đó đã khiêu khích được Cố Minh Thành.
Ngực cũng không hở ra, chiếc đầm cũng chỉ đến đầu gối, Khương Thục Đồng cảm thấy bản thân ăn mặc đúng chuẩn mà.
Theo Cố Minh Thành nhìn thì, là ánh sáng của từ mẫu đã thu hút được anh ta.
Đối với Ken, cô ta nở ra một nụ cười khác thường, rất dịu dàng, rất rộng lượng.
Khi Cố Minh Thành ba mươi lăm tuổi, đã nhìn quen những sự gợi cảm trong những cuộc chơi bời, đã nhìn qua thân hình gợi cảm của nhiều phụ nữ và bộ mặt nhiều sự thay đổi của họ, nhưng mà, bộ dạng người mẹ đối với đứa con, anh ta ít khi được gặp.
Là vợ của chính mình đối với con của chính mình, đã kéo theo những hoóc môn trong cơ thể anh ta.
Khi phụ nữ cho con bú, cũng tương đối gợi cảm.
Thật mẹ kiếp anh ta chưa từng gặp qua bộ dạng cho con bú của cô ta.
Đây quá nuối tiếc.
Vốn dĩ đã là một người có hoóc môn nhất thịnh vượng, dưới sự lây động này, anh ta không thể nhịn được nữa.
Vừa bước xuống xe, sau khi Cố Minh Thành cho Ken xuống xe, anh ta từ bên ghế phụ bế Khương Thục Đồng lên, thì bước lên lầu.
Khương Thục Đồng sợ rằng cô ta càng la hét càng gây nên sự chú ý của Ken, cho nên, cô ta chỉ là chặt chẽ nhéo lại cánh tay của Cố Minh Thành, giọng nói trong cuống họng la lên, “Cố Minh Thành, anh là một người vô liêm sỉ, anh mau buông em xuống!”
Cố Minh Thành không vì đó mà thay đổi.
“Phu nhân Cố, chồng cô hiện nay đã có ngọn lửa trong lòng rất nóng đó!”
Thật mẹ kiếp đã bao lâu không làm rồi!
“Anh nóng trong người có thể ra ngoài tìm phụ nữ, đi tìm người phụ nữ trong bộ ảnh của anh đi!” Dưới tình thế cấp bách, Khương Thục Đồng nói ra những cảm xúc trong lòng.
“Đố kỵ rồi sao?” Cố Minh Thành đá cánh của ra, “Đùng” Một cái đóng cửa lại, thì để Khương Thục Đồng lên giường.
Sau khi cởi đến cô ta trần chuồng, tay của anh ta đè trên ngực của cô ta.
Khi đẩy nhanh vào, Khương Thục Đồng lập tức nghĩ đến bộ dạng của Adam và mộ bia của anh ta.
Sắc mặt của cô ta trắng nhạt, trong lòng ngạt thở khó chịu!
Cố Minh Thành nhìn thấy bộ dạng của cô ta không phải giả vờ, đã ngưng ngay động tác của bản thân.
Khi trong nhà, đối với vợ của bản thân phải dùng đến từ “Cưỡng hiếp”.
Anh ta cuối cùng nên khóc hay nên cười đây?
Anh ta giúp Khương Thục Đồng đắp mền, bước ra ngoài.
Gọi điện thoại cho Diệp Thu, nhăn mày lại hỏi, “Adam cuối cùng đang ở đâu? Là sống hay là chết?”
Diệp Thu ở bên kia cười, “Cố tông lo lắng sao? Hiện nay anh không phải nên quan tâm phu nhân Cố sao?”
Cố Minh Thành cắn chặt lại môi dưới .
... ...
Tập đoàn Minh Thành nằm ngay địa điểm tất đất tất vàng tại Hải Thành.
Toà nhà gần ba mươi tầng vô cùng nguy nghiêm, rất có khí thế.
Những kính tường màu xanh có thể chiếu ra hình bóng của con đường.
Trước đây toà nhà chỉ là một miếng đất bằng phẳng, chẳng qua chỉ có hai năm, đã trở thành toà nhà cao nhất trong Hải Thành.
Sau đó cũng trở thành tập đoàn có doanh thu cao nhất, Cố Minh Thành từng bước từng bước nổi lên.
Rất nhiều người cũng đang dòm ngó tập đoàn Minh Thành, nhưng rất người dám đụng đến.
Tập đoàn Minh Thành chỉ thuộc về Cố Minh Thành.
Đương nhiên, cũng hầu như không ai biết, vị trí của tập đoàn đúng ngay vị trí của miếng đất L đó.