Mục lục
Truyện không tên số 18
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

2382

“Cám ơn anh đã cứu Lục Chí Khiêm,có thể nói là ơn cứu mạng rồi đó,đương nhiên phải cảm kích。” Khương Thục Đồng không giấu được thần thái kích động。

Hơn nữa,cô ta càng ngày càng cảm thấy,với Cố Minh Thành,vẫn là trạng thái cấp trên và cấp dưới là thoải mái nhất。


“Cô lấy thân phận gì để đến đây nói?Vợ cũ của Lục Chí Khiêm?Hay này bạn gái hiện nay của anh ta?” Cố Minh Thành đang dây dưa trên vấn đề này。

Khương Thục Đồng không biết nói sao nữa,cô ta chỉ nghĩ là nên đến cám ơn Cố Minh Thành,cho nên mới đến đây,cũng không duy nghĩ nhiều như vậy。

“Tôi không nghĩ đến vấn đề này。” Rất lâu sau,Khương Thục Đồng nói thật lòng。

“Nếu như cô là đến nói giúp cho anh ta,vậy hiện nay cô đã nói xong rồi,có thể ra ngoài rồi,nếu như là nói giúp cho bản thân vậy thì tôi muốn hỏi cô,cô muốn báo đáp cho tôi như thế nào đây?Đừng nói với tôi những lời thề làm trâu làm ngựa gì đó,những lời thề này,cô đã không chỉ nói qua một lần,tôi cũng không muốn tin nữa。Được rồi,hiện nay cô có thể ra ngoài。” Cố Minh Thành đã dựa vào đầu giường,bắt đầu đọc sách。

Khương Thục Đồng đột nhiên cảm thấy bản thân rất ngại ngùng,toàn bộ lời nói đều nhợt nhạt。

Cô ta đã lui ra ngoài。

Không ngờ sáng mai thức dậy,trong nhà lại đến thêm một người。

Quả nhiên là - - Thư Yểu。

Khương Thục Đồng đúng là không thể hiểu nổi,khi đang ở Thượng Hải,cô ta nhờ Thư Yểu quay về tìm Cố Minh Thành,cô ta không chỉ không đến,còn chạy đến khách sạn của bản thân,xem ra là cố tình né tránh Cố Minh Thành rồi,giờ đây lại chạy về đây,là ý gì chứ?

Nhưng mà,chuyện người kế nhiệm trước,Khương Thục Đồng không muốn xen vào。

Sau khi Cố Minh Thành xuống lầu,nhìn thấy Thư Yểu ngồi trên ghế sofa,nói “ Sao cô lại đến đây?”

Thư Yểu bước đến trước liền ôm lại cánh tay của Cố Minh Thành,nói một câu, “Lên lầu nói。”

Khương Thục Đồng thấy được,Cố Minh Thành có chút vô lực không biết giải thích như thế nào,cả con người như bị Thư Yểu đè lên vậy。

Cố Minh Thành ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ của bản thân,“Lần này lại là yêu cầu gì đây,nói。”

Khẩu khí lạnh lùng của anh ta nói với Thử Yểu。

Thư Yểu đứng trước mặt Cố Minh Thành,một bộ dạng như không có chuyện gì vậy,bấm mạnh tay một cái,ý gì đây,Cố Minn Thành đương nhiên đương nhiên hiểu rõ,tiền thôi。

“Lại bị sao nữa rồi?” Cố Minh Thành nhăn mày lại hỏi。

“Là bạn trai tôi đó,visa của anh ta quá hạn,lại không may bị cảnh sát bắt được,chuyện này cũng khó lắm,tôi suy nghĩ lại,tôi chỉ quen biết một mình anh thôi,cho nên đến tìm anh cho mượn một chút ít - - ” Thư yểu luôn là thần thái như kẻ trộm vậy。

Cố Minh Thành đối với những lời nói của cô ta như bị hốc vào mũi vậy,nên nói là chỉ có tiền của một mình anh ta là dễ lấy nhất。

“Cần bao nhiêu tiền?”

“Nhanh lẹ。” Thư Yểu búng tay một cái,“ Một trăm ngàn,có được không?”

“Được。” Cố Minh Thành chỉ nói cho loa,sao anh lại không biết được,trả tiền bảo lãnh một người đâu cần đến một trăm ngàn。

“Khương - - Người phụ nữ bên ngoài quen biết cô sao?” Cố Minh Thành hỏi。

“Chắc có thể cô ta cũng quen biết tôi đó,nhưng sao lại quen biết được,tôi thì không biết rồi。Khi đó chỉ có anh và tôi,Mạc Tư An còn có người bạn đó của anh biết được chuyện này thôi,nhưng vì sao cô ta luôn khẳng định tôi là bạn gái cũ của anh,trong chuyện này tôi thì không biết được nữa。Nhưng mà cô ta đối với anh cũng tốt đấy chứ。”

“Tốt như thế nào?”

“Cô ta khuyên tôi quay về bên cạnh anh!”

Cố Minh Thành cười lạnh,chặt chẽ nắm chặt lại lòng bàn tay。

Thư Yểu ý thức được tâm tư của Cố Minh Thành là như thế nào,cảm giác phấn khởi lại giảm đi rất nhiều。

“Còn có điều kiện gì không?” Thư Yểu thám thính anh ta,lần trước Cố Minh Thành cho tiền cô ta cũng có điều kiện đó,lần nay cô nghĩ chắc chắn cũng sẽ có,doanh nhân mà,nếu như cho không như vậy có gọi là doanh nhân hay sao!“

“Giúp tôi diễn một màng kịch。” Cố Minh Thành nói với Thư Yểu。

Thư Yểu chắc chắn biệt được Cố Minh Thành sẽ không dễ dàng cho cô ta tiền như vậy đâu,lần trước cũng vậy。

“Bản lãnh khác thì tôi không có,diễn kịch thì được,đúng rồi,người phụ nữ lúc nãy có phải cũng khá giống với tôi không?” Thư Yểu hỏi,cô ta luôn cảm thấy trên mặt của Khương Thục Đồng có những nét gì đó,rất dịu dàng,lại rất ân cần,là loại khuôn mặt người đàn ông nào thấy cũng phải muốn tự an ủi,tính cách càng giống hơn。

“Giống sao?Sao tôi một chút cũng không cảm thấy được。” Cố Minh Thành thật sự không cảm thấy hai người lại giống nhau,hơn nữa dù thế nào cũng không liên quan được。

“Phải diễn như thế nào?” Thư Yểu tiếp tục nói。

... ...

Vốn dĩ khi Thư Yểu lên lầu,mặt cô ta có chút ủ rủ,nhưng khi xuống đây lại vô cùng phấn khởi。

Khương Thục Đồng biết người kế nhiệm trước là mặt trăng trắng trong lòng của Cố Minh Thành,cái gì cũng không nói。

Tối đó,Thư Yểu qua đêm tại nhà của Cố Minh Thành,ở lại trong phòng của Cố Minh Thành。

Thật lòng mà nói,Khương Thục Đồng cũng rất ngưỡng mộ cách bên nhau giữa Thư Yểu và Cố Minh Thành,cảm thấy giữa họ không có một chút ngăn cách。

Không như Khương Thục Đồng,luôn lo trước lo sau,cuối cũng cũng cảm thấy quan hệ hệ cấp trên và cấp dưới là thích hợp nhất。

Nhưng mà,cho Thư Yểu và Cố Minh Thành bên nhau,đây cũng là ý của Khương Thục Đồng,không thôi anh ta lại đem người phụ nữ khác biến thành vật thay thế,nhưng vì sao trong lòng lại khó chịu như vậy chứ?

Sáng mai,mọi người đều ngồi chung một bàn ăn sáng,Từ Tranh Dương cũng ở đó。

Thư Yểu liền cấp tốc xuống lầu,tiếp đó nhai nuốt như sói như hổ vậy ,toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người cô ta。

Cố Minh Thành đúng lúc từ cầu thang xuống,nói,“ Đêm qua chưa cho cô ăn no sao ? Sao lại đói như vậy chứ?”

Trái tim của Khương Thục Đồng đập thình thịch,đêm hôm qua,hai người,- - Ngủ chung rồi。

Thư Yẻu rất biết ý của Cố Minh Thành,đương nhiên cô ta lãnh ngộ được,“Cho ăn no rồi!Chính vì đã ăn no,cho nên mới đói đó!”

Từ Mậu Thận nhăn mày nói,“ Minh Thành,anh nói gì vậy,có trẻ con ở đây đó。”

Cố Minh Thành kiều nhẹ gốc môi,“ Trẻ con nghe không hiểu,đợi khi hiểu được,chắc cũng có bạn gái rồi đó。”


“Anh - - “ Từ Mậu Thận dù sao cũng sợ con trai mình học hư,chỉ có thể trố mắt lên nhìn Cố Minh Thành,“ Trẻ con sẽ bị anh dạy hư mất,hôm nay chúng ta còn phải đến sân bay đó。”


Cố Mình Thành không có giữ lại,ăn sáng xong,hai người thì bước đi。

Hôm nay quả nhiên lại có chủ nợ nghe được tin tức mà chạy đến đây,nghe nói chủ tịch của tập đoàn Minh Thành trả nợ giúp Lục Chí Khiêm,toàn bộ người đều tìm đến đây。

Lục Chí Khiêm tổng cộng có bốn mươi hai chủ nợ,hôm nay cuối cùng cũng đã trả hết nợ。

Đàn ông trước mặt tiền bạc,đặc biệt dễ mất đi chí khí,lại dễ mất đi sự tôn nghiêm của người đàn ông。

Lục Chí Khiêm vô cùng biết ơn Cố Minh Thành。

Cố Minh Thành ngồi trên ghế sofa,một vẻ mặt như bỉ thị thế gian vậy,híp mắt lại nhìn Lục Chí Khiêm。

“Tiền của tôi không dễ mượn như vậy đâu,đây là giấy nợ,anh ký đi。” Cố Mình Thành không biết từ thì nào,đã chuẩn bị sẵn giấy nợ,tổng cộng mười sáu trang giấy,trên đó ghi rất rõ ràng。

Lục Chí Khiêm vừa nhìn,bốn triệu mấy đó,dù có bán anh ta đi,cũng trả không nổi,hiện nay cách duy nhất là nhờ Khương Thục Đồng bán căn biệt thự đó đi,hiện nay không còn sợ chủ nợ nữa,hơn nữa,bệnh của mẹ cũng đã trị liệu xong,không sợ những chủ nợ đó lại có chủ ý với căn biệt thự nữa,trong lòng Lục Chí Khiêm đã tính toán sẵn,liền ký vào giấy nợ đó。

Hôm nay cả nhà đã dọn ra nhà của Cố Minh Thành。

Trải qua chuyện lần này,Lục Chí Khiêm trở nên có chút nhát gan,có chút hoảng sợ,sớm đã dẫn theo mẹ quay về Thượng Hải。

Chỉ còn lại Khương Thục Đồng,ở lại làm thủ tục bán căn biệt thự đó,vì trước khi ly hôn căn biệt thự này đã sang tên cho cô ta,cô ta không thể không ở đây 。

Nhưng mà dù cho căn biệt thự này để cho môi giới bán,cũng không dễ bán,nếu như là loại nhà nhỏ hoặc là nhà lầu thông thường thì vẫn còn ổn,nhưng đây là biệt thử tương đối cũng cao cấp,chỉ không cao cấp bằng loại biệt thự của Cố Minh Thành thôi,người giàu có cũng giành nhau mà mua。

Căn biệt thự của Khương Thục Đồng đối mặt với sự khó khăn là:Người thực sự giàu có không để mắt đến,người nghèo càng không mua nổi,giá tiền mười hai triệu đối với họ mà nói,giá quá cao,căn biệt thự cứ như vậy để ở đó。

Khương Thục Đồng nhìn trước mắt những phép năm đã dùng hết,cô ta đã suy nghĩ lại nhiều lần,vẫn quyết định từ chức。

Vốn dĩ không cảm thấy làm việc tại tập đoàn Minh Thành sẽ như thế nào,nhưng mà đã đến công ty mới,cô ta mới biết cô ta chỉ là một nhân viên thấp kém vẽ bản thảo thôi,họ chỉ xem cô ta như là một cái máy mốc trên dây chuyện sản xuất mà thôi,mỗi ngày lặp đi lặp lại làm những công việc giống nhau,không có không gian phát triển và thăng tiến,thua xa với tập đoàn Mình Thành,có người dẫn dắt,tiến bộ vô cùng nhanh。

Khương Thục Đồng quyết định,từ chức,trong cửa tiệm càng ngày càng nhiều việc, sau khi dọn cửa tiệm mới,giống như phong thủy ở đây rất tốt,tiền cũng kiếm được nhiều,cô ta muốn mở rộng cửa tiệm,nhưng sợ không quản lý nổi,cho nên,cô ta cuối cùng quyết định - - Từ chức。

Dù sao vị trí của cô ta trong công ty cũng không quan trọng lắm,làm thủ tục từ xa,chỉ cần khi đó về cô ta ký tên là được rồi,hiện nay xem như đã từ chức thành công。

Mấy ngày nay Khương Thục Đồng luôn ở khách sạn,chỉ có một mình。

Dù sao Khương Thục Đồng cũng sẽ ở lại Hải Thành,cả ngày không có gì làm,cô ta chỉ đợi điện thoại của môi giới,giống như ôm cây đợi thỏ vậy。

Cho nên,cô ta đã khi đến công xưởng của Từ Mậu Thận,đến xem những kiểu mẫu của quần áo,con có tiến triển của mấy bộ quần áo mà Đông phu nhân đã đặt may。

Hôm đó cô ta vào trong phòng thiết kế,đúng lúc Từ Mậu Thận đang thiết kế đồ,anh ta cầm trên tay phấn vẽ và thước đo đang chuyện tâm vẽ mẫu đó,đây còn là lần đầu tiên Khương Thục Đồng nhìn thấy Từ Mậu Thận thiết kế bản vẽ đó。

“Thục Đồng đến rồi sao?Ngồi đi。” Từ Mậu Thận tuỳ miệng nói。

Khương Thục Đồng cảm thấy loại người thanh nhã như Từ Mậu Thận khiến cho người khác cảm thấy anh ta rất thực tế。

Sau khi Khương Thục Đồng ngồi xuống,Từ Mậu Thận cũng không dừng đi công việc trên tay,tiếp tục vẽ。

Người ta thường nói khi đàn ông chuyên tâm làm việc là gợi cảm nhất,đặc biệt hiện nay anh ta lại vén cổ áo đến ngay khuỷu tay,trong đầu không nhịn được lại hiện lên bộ dạng khi Cố Minh Thành cúi đầu viết chữ,thật lòng mà nói,gợi cảm hơn Từ Mậu Thận gấp mười lần。

Từ Mậu Thận tình cờ ngẩng đầu lên,nhìn thấy bộ dạng đang suy tư của Khương Thục Đồng, nói, “Đang nghĩ gì đó ? ”

“Không có gì,chỉ là không ngờ anh cũng biết thiệt kế quần áo,anh cũng chưa từng nói qua。”

“Khi bên nước Anh tôi học thiết kế mà,sau khi quay về mới mở công ty,bản thân cũng không thiết kế nhiều,tôi thấy phu nhân Đông này yêu cầu cũng khá cao,sợ những người bên dưới làm không tốt,cho nên,phải tự tay làm thôi。” Từ Mậu Thận cười nói。

Sớm đã nghe qua công ty Amon của Từ Mậu Thận đã ra lương cao mời những nhà thiết kế cao cấp,quả nhiên cũng có lúc các nhà thiết kế này làm không được,xem ra,anh ta còn lợi hại hơn những nhà thiết kế cao cấp này。

Anh ta là một người giữ kín đó。

“Gần đây đang bận gì đó?Không có về Thượng Hải sau?”

Khương Thục Đồng mang tình trạng gần đây của cô ta nói một lần,nói là căn biệt thự đó hiện nay nằm trong tay cô ta,không dễ bán đi。

Tay đang vẽ mẫu của Từ Mậu Thận dừng lại。

Khương Thục Đồng chỉ ngồi lại một lát trong công ty của Từ Mậu Thận thì quay về,sáng mai,bên môi giới gọi cho cô ta,nói là có người muốn xem nhà,hơn nữa không có trả giá,thì đã bán đi rồi。

Khương Thục Đồng không nhịn nổi vô cùng vui mừng,cô ta vốn dĩ còn muốn hạ giá thấp xuống để bán,không ngờ đến quả nhiên lại bán đi rồi。

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK