Nhưng mà,trong đầu Khương Thục Đồng nhảy ra một suy nghĩ:Cố Minh Thành đúng là lợi hại đó,chẳng qua thời gian mấy ngày,đã bắt được Đỗ Minh Phụng,xem ra,nguyên nhân Đỗ Minh Phụng sỡ dĩ lừa gạt cô ta chẳng qua chỉ là muốn tương lai về già có người nuôi bà ta,cuộc đời trước của bà ta muốn gió được gió,gia cảnh giàu sang,nửa đời sau cô độc bơ vơ,lại bước vào tuổi già,loại cảm giác bất an này,khiến cho bà ta làm ra hành động thất thường。
“Không có người quay lại video của anh sao?” Đầu óc của Khương Thục Đồng xoay rất chậm,từ từ mới nói ra một cậu。
“Không có,dù cho có quay lại thì sao?Anh nhìn thấy bê tông như muốn rơi xuống, thực sự cũng do anh gọi Lục Chí Khiêm lên lầu mà,như vậy chứng minh được gì chứ?Cái gì cũng không chứng minh được?Bà ta chỉ là nghe tin đồn không có cơ sở,muốn lừa gạt em。” Cố Minh Thành vô cùng thản nhiên nói,sau đó anh ta lại nói thêm một câu,“Trái lại là em - - Có đáng làm như vậy không?”
Khương Thục Đồng cười chua xót,“Có thể do em đa nghi,luôn cảm thấy sợ hãi。”
Cố Minh Thành không nói gì nữa,chiếc xe lái theo hướng chi nhánh công ty。
Khương Thục Đồng vốn dĩ buồn ngủ cũng muốn ngủ đi,sau khi hỏi xong câu hỏi trong nội tâm của cô ta,đột nhiên nhớ ra,hiện nay cô ta và Cố Minh Thành đang trong thời kỳ đình trệ,họ đã chia tay,do anh ta đề ra đó。
Anh ta không hề nói qua một câu muốn cô ta quay về。
Nhưng hôm nay,anh ta cứu cô ta,xem như là gì chứ?
Xe đã đến hầm xe,sau khi xuống xe,cô ta đột nhiên rất có tinh thần,không có một chút ý muốn ngủ。
Có thể do đi đứng không cẩn thận,chân đã bị trật,giày cao gót liền bị cô ta đá ra ngoài,cô ta một tay dựa vào tường,một tay chống dưới đất,ngây người ra nhìn chiếc giày cao gót đã bị cô ta đá ngoài nửa mét。
Cố Minh Thành đã giúp cô ta lấy lại đôi giày cao gót đó về,cong lưng xuống,để dưới chân cô ta。
Nhưng mà Khương Thục Đồng luôn bụm môi lại,không chịu mang vào。
Giống như đang giận ai vậy。
Còn có thể là ai chứ?
“Mang vào,dưới đất lạnh!” Cố Minh Thành nói một câu,dưới hầm thực sự lạnh hơn bên ngoài nhiều。
Nhìn thấy Khương Thục Đồng không cử động,Cố Minh Thành khom người xuống,giữ lại mắt cá chân của cô ta,muốn đem giày mang vào chân của cô ta。
Nhưng mà Khương Thục Đồng sao chịu chứ,cô ta và anh ta đang giao lượng đó,sao có thể ngoan ngoãn nghe lời chứ?
Cố Minh Thành ngẩng đầu lên nhìn Khương Thục Đồng,ánh mắt của Khương Thục Đồng vẫn nhìn sang hướng khác,không có nhìn anh ta。
“Nghe lời,mang vào。” Cố Minh Thành vẫn nói câu đó。
Câu nói này của anh ta có chút than phiền,Khương Thục Đồng cũng không biết bản thân có cảm xúc gì nữa,nước mắt lại rơi xuống。
Không biết vì ấm ức của bản thân,hay là vì sự than phiền của anh ta mà ấm ức,nói tóm lại cô ta đang muôns khóc。
Cảm xúc này rất kỳ lạ,khiến Khương Thục Đồng cả đời này cũng chưa từng có qua thời khắc đau khổ và chua xót như vậy。
Cho nên từ đó đến nay cũng chưa từng có qua cảm xúc như thế này,trên người của Cố Minh Thành,toàn bộ đã thực hiện hết。
Cô ta không giận Cố Minh Thành,Cố Minh Thành cuối cùng cũng giúp cô ta mang lại đôi giày,nắm lại tay cô ta bước vào trong。
Anh ta đã cảm giác được sự chống đối của Khương Thục Đồng rồi。
Đến nhà,Khương Thục Đồng ngồi trên ghế so fa,cả người cuộng lên, đôi tay ôm lai đôi chân,đang ngây người ra suy nghĩ gì đó。
Cố Minh Thành đã vào trong bếp。
Khương Thục Đồng nghe được tiếng máy hút dầu,không biết Cố Minh Thành đang làm gì nữa。
Một lát sau,Cố Minh Thành bưng ra một chén canh ngân nhĩ,cho Khương Thục Đồng uống,bổ khí。
Mặt của Khương Thục Đồng nghiêng qua một bên,sự giận dữ đối với anh ta vẫn chưa giảm xuống,không phát ra ngoài cảm thấy bản thân rất ấm ức。
Cố Minh Thành một tay bưng chén canh,một tay đang cầm chiếc muỗng,muốn đút cho Khương Thục Đồng uống。
Nhưng mà Khương Thục Đồng quay đầu qua,miệng lại kê trên cánh tay của mình,không chịu uống。
“Không uống sao?” Cố Minh Thành hỏi một câu。
Khương Thục Đồng nhắm lại mắt,không nói chuyện。
Họ hiện nay,vẫn còn là trạng thái “Chia tay。”
Cố Minh Thành nhẹ nhàng thổi chén canh,không nhìn Khương Thục Đồng nữa,đã tự uống một ngụm。
Khi Khương Thục Đồng đang nghĩ anh ta sẽ tự uống,anh ta để chén canh xuống,liền ôm lại cổ của Khương Thục Đồng,mang ngụm canh này,bỏ vào trong miệng cô ta。
Cả động tác này chỉ vỏn vẹn trong giấy lát,Khương Thục Đồng cũng không hiểu nổi Cố Minh Thành muốn làm gì nữa。
Cô ta ngây người ra nhìn Cố Minh Thành。
“Vẫn còn đang giận anh sao?” Cố Minh Thành hỏi。
Vì động tác lúc nãy,khiến cho Khương Thục Đồng đỏ mặt tía tái。
Cũng vì anh ta đã nói trúng những gì trong lòng mình,Khương Thục Đồng có chút xấu hổ。
Sao lại không giận chứ?
Lúc nãy Cố Minh Thành ôm lại cổ của Khương Thục Đồng,thuận thế đè cô ta trên ghế sofa,bắt đầu hôn cô ta。
“Em biết lần trước tại biệt thự của anh,còn nửa câu nói anh chưa nói có biết không là gì không?” Anh ta nói bên tay của Khương Thục Đồng。
Nước mắt của Khương Thục Đồng sớm đã rơi xuống,đời người thăng trầm rất nhanh,chưa từng nghĩ qua có một ngày,cuộc sống một khi là thiên đàng một khi lại là địa ngục。
Cũng nhớ mại mại,lần trước đứng trước cửa biệt thự của anh ta,vì có Thư Yểu ở đó,nữa câu nói mà chưa nói xong đó。
“Cái gì?” Giọng nói của Khương Thục Đồng có chút khàn,nữa câu nói trước đây của anh ta,anh ta không phải tin tưởng Khương Thục Đồng,mà là —
Nội dung phía sau,Khương Thục Đồng đã suy nghĩ rất lâu,cũng không biết điều anh ta muốn nói là gì。
“Do anh không tin vào bản thân!” Anh ta nói bên tai của Khương Thục Đồng,“Sợ anh sẽ không đánh không lại tình đầu ý hợp của em。”
Thì ra đường đường là chủ tịch,cũng có khi mất tự tin như vậy sao?
Nhưng mà đã là người đàn ông đầu tiên của Khương Thục Đồng,và là người đàn ông duy nhất,lòng tự bi của anh ta ở đâu?
Cơn giận của Khương Thục Đồng trong thấp thoáng đã giảm đi một nữa,còn có trước đây,khi từ đồn cảnh sát đón cô ta ra,từng nói qua nữa câu đó,“Người đàn ông của em,” Cho nên,anh ta vẫn còn thừa nhận bản thân là người đàn ông của Khương Thục Đồng。
Cô ta nhẹ nhàng sờ vào đầu tóc đen bóng của Cố Minh Thành,mặc cho anh ta trước ngực của mình,xoa nắn,bên cạnh cô ta,anh ta không còn là ông chủ tịch cao cao tại thượng đó rồi,anh ta rất dịu dàng,anh ta cũng có điểm yếu。
Điểm yếu của anh ta là cô ta。
Hôm nay,anh ta đang cẩn thận đối xử với điểm yếu của bản thân,sợ rằng cô ta nổi nóng,sợ rằng—
Vì trong cuộc đời đã có thêm Khương Thục Đồng,cho nên,anh ta bắt đầu lo lắng nhiều điều。
Ly ly hợp hợp,chẳng qua chỉ là quan tâm đến 。
Cố Minh Thành đứng dậy,bưng chén canh qua cho Khương Thục Đồng uống。
Khương Thục Đồng liền ôm lại thắt lưng của anh ta,giọng nói thút thút,khẩu khí van xin,thái độ nũng nịu,càng ôm chặt lại thắt lưng của Cố Minh Thành。
Cô ta ít khi gọi anh ta là “Minh Thành”,bên nhau lâu như vậy,cô ta chỉ khi ở trên giường,sẽ líu ríu gọi tên của anh ta,“Minh Thành,Minh Thành — Đừng rời xa em。”
Hiện nay gọi lại,lại tự nhiên như vậy,hay là vì anh ta và cô ta càng ngày càng thân mật hơn?
Cố Minh Thành nhẹ nhàng sờ lên mái tóc của Khương Thục Đồng,“Khờ quá!Sẽ không như vậy。”
Khương Thục Đồng trong thấp thoáng đã khóc như mưa,đã nhiểu xuống áo sơ mi của Cố Minh Thành,“Em nói là vĩnh viễn!”
“Anh cũng không nói là tạm thời。”
Dù cho tương lại anh ta sẽ rời đi,nhưng mà chỉ cần có lời hứa của anh ta,Khương Thục Đồng đã thấy mãn nguyện rồi。
Vì bị giữ lại trong đồn cảnh sát mấy ngày,Khương Thục Đồng muốn rửa đi cái ô uế,cô ta đã tắm rữa lại,Cố Minh Thành đã mua đồ ăn về cho cô ta sau kho ăn xong,cô ta đã ngủ đi。
Giấc ngủ này,Khương Thục Đồng đã ngủ hơn cả ngày,dù sao những gánh nặng trong lòng không còn nửa,tâm trạng cũng được thả lỏng,cô ta ngủ rất say,khi tỉnh lại,Cố Minh Thành đã đi rồi,Khương Thục Đồng gọi cho anh ta,anh ta không có bắt máy。
Khương Thục Đồng đoán,anh ta có thể ở chi nhánh công ty dưới lầu。
Cô ta liền đến chi nhánh bên dưới。
Nhân viên quầy lễ tân,hỏi,“Xin hỏi cô là —”
“Tôi là Khương Thục Đồng。” Cô ta biết người bên chi nhánh công ty không quen biết cô ta,tuy rằng cô ta từng ở lại đây,nhưng chưa từng đến chi nhánh công ty。
“Là Khương tiểu thư sao,Chủ tịch đang có cuộc hợp,cô có thể đến phòng làm việc của anh ta ngồi đợi một lát。Đi theo tôi。” Đang nói,trợ lý đã dẫn theo Khương Thục Đồng đến phòng làm việc của Cố Minh Thành。
Khi đi ngang qua phòng hợp,Khương Thục Đồng phát hiện cửa sổ phòng hợp được làm bằng kính,Cố Minh Thành đang ngồi trên cùng bàn hợp,anh ta quay lưng lại với Khương Thục Đồng,mọi người đều nhìn sang hướng của Cố Minh Thành,và cũng đã nhìn thấy Khương Thục Đồng đang bên ngoài cửa sổ kính,sau đó ánh mắt của mọi người đều nhìn sang Khương Thục Đồng。
Cố Minh Thành giống như phát hiện được gì,cũng quay đầu lại,nhìn thấy Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng nhìn anh ta cười,bước vào phòng làm việc của anh ta。
Cố Minh Thành quay đầu lại,tiếp tục cuộc hợp。
Đây là lần đầu tiên Khương Thục Đồng đến phòng làm việc của Cố Minh Thành,khác với phòng làm việc bên Hải Thành,phòng làm việc bên đây nhỏ hơn,cũng không có phòng nghỉ ngơi,chỉ là phòng làm việc xưa nay của anh ta rất lạnh lẽo,quen sự ngăn nắp rồi。
Ly trà vẫn chưa uống hết,Cố Minh Thành đã bước vào trong,hỏi Khương Thục Đồng:“Tỉnh dậy rồi sao?”
Khương Thục Đồng gật đầu,vì hôm nay rất vui mừng,cứ nghĩ từ đây sẽ sống trong tù ngục,nhưng mà không có,Cố Minh Thành đã cứu cô ta,hơn nữa,hai người giống như đã tốt lại với nhau,đối với Khương Thục Đồng mà nói,đây không khác nào sông hỷ lâm môn sao。
Trong phòng làm việc nói hai câu,Khương Thục Đồng đi phòng vệ sinh,tạm thời rời khỏi。
Khi quay về,đang muốn đẩy cửa vào,liền nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Cố Minh Thành và trợ lý:“Tôi nói nếu như Khương tiểu thư đến đây,thì lén lén dẫn vào phòng làm việc của tôi,sao lại không nghe?”
Lời nói sắc bén của Cố Minh Thành,khiến trong lòng Khương Thục Đồng sợ hãi,anh ta là ý gì đây?Hay là bản thân là người không thể lộ diện được?
Vốn dĩ trái tim đang vui mừng,vỏn vẹn trong giây lát đã rơi xuống đáy cốc,giống như người vui mừng và vui vẻ,chỉ có một mình cô ta mà thôi!
Trợ lý có thể đang sợ sự uy nghiêm của Cố Minh Thành,không dám phản bác,chỉ có thể dùng khẩu khí khiển nhiên nói,“Cố Tổng!”
“Được rồi,đi đi。”
Khương Thục Đồng nhanh chóng kiếm một nơi,núp vào đó,cố nhịn lại những giọt nước mắt đang muốn rơi xuống。
Sau khi trợ lý quay ra,Khương Thục Đồng phải ổn định lại cảm xúc rất lâu,mới bước vào phòng làm việc của Cố Minh Thành。
“Em muốn ăn gì?” Cố Minh Thành đứng lên,muốn bước đi。
“Sao cũng được,chỉ cần ăn chung với anh,ăn gì cũng được。” Khương Thục Đồng nhìn vào đôi mắt của Cố Minh Thành。
Sở dĩ như thế này,chẳng qua chỉ muốn anh ta biết được tình cảm sâu nặng của mình,đồng thời cũng hy vọng anh ta sẽ giao ra những tình cảm sâu nặng này,nhưng mà xem ra,anh ta không có làm như vậy。
Sáng hôm nay,cảnh tượng anh ta đón mình ra,khiến nước mắt của Khương Thục Đồng đã tràn đầy trong khoé mắt,nhưng mà hiện nay,sự cảm động này,đã giảm đi rất nhiều。
Cô ta không hiểu rõ trái tim của Cố Minh Thành,khi cô ta đang tưởng rằng rất gần với anh ta,đột nhiên phát hiện,anh ta lại cách xa rồi。
Cố Minh Thành không nói gì,kéo theo Khương Thục Đồng bước ra ngoài。