Nam Lịch Viễn trả lời một câu, “Biết rồi! Lập tức quay về!”
Vốn dĩ muốn xem bản đồ machj tích hợp vào của tháng trước, sau khi nghe được Cố Tam Nhi nói câu nói này, anh ta nói câu “Kết thúc cuộc họp” , thì tắt điện thoại trên vi tính.
Hôm nay đột nhiên mở ra cuộc họp, các quản lý cấp cao đã liên tục oán trách, nhưng mà hiện nay, mọi người một bên thu dọn đồ đạc, một bên thì thầm, “Không ngờ chủ tịch là một người bị vợ quản lý nghiêm khắc!”
“Còn là người vợ nhỏ tuổi hơn ông ta nhiều đó!”
Chẳng qua chỉ vì một cuộc điện thoại của vợ, khiến cho chủ tịch phải kết thúc cuộc họp, họ vô tình, đối với Cố Tam Nhi có tình cảm tốt rồi!
......
Nam Lịch Viễn đã về trước rồi, Thái Thái đi theo bên cạnh anh ta, hai người đang bước đi trong hành lang.
“Không ngờ Cố tam tiểu thư lợi hại như vậy?” Thái Thái nói một câu.
Một tay của Nam Lịch Viễn bỏ vào trong túi áo, nhìn vào đồng hồ, ước tính do cô ta sợ hãi không còn cách, mới gọi điện thoại cho anh ta đó.
“Ờ, không nên gọi Cố tam tiểu thư nữa, nên gọi là bà Nam!”
“Vẫn chưa kết hôn, gọi như thế này cũng không sao, tôi về trước đây!”
Nam Lịch Viễn nhanh chân bước đi, xuống dưới lầu lái xe của anh ta đi.
Cố Tam Nhi vẫn còn ngồi trên ghế sofa, đang xem những đoạn quảng cáo vui nhộn trên tivi, không dám xem những loại phim có con ma bất ngờ nhảy ra, cô ta cuộn tròn trên ghế sofa, đắp lên tấm thảm, không cử động gì cả.
Mơ mơ mang mang một hồi, sau hai mươi phút cô ta bị tiếng ồn của quảng cáo làm thức tỉnh, cô ta ngước mắt lên nhìn đồng hồ, nghĩ là Nam Lịch Viễn cũng sắp quay về rồi, cô ta muốn anh ta ngủ bên cạnh cô ta, sau đó, anh ta mới quay về phòng ngủ của bản thân đi ngủ- -
Cố tam Nhi tình cờ liếc nhìn một cái, nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay của mình không thấy đâu cả!
Sắc mặt của cô ta hoảng sợ, anh ta không cho làm mất chiếc nhẫn đó, bây giờ phải làm sao đây?
Nhưng bên ngoài mưa gió xào xạc, trong phòng lại yên lặng như đang ở dưới hầm vậy, cô ta không dám đứng lên tìm kiếm khắp nơi, sau khi cô ta quay về nơi nào cũng không có đi, chỉ đi lại trong phòng khách thôi, nhưng tìm qua tìm lại, cũng tìm không thấy!
Cố Tam Nhi ngây người ra, trưa nay chiếc nhẫn vẫn còn ở đây, đánh rơi ở đâu rồi chứ? Cô ta không có chút manh mối.
Trên ngón tay giữa, chỉ có một dấu vòng tròn trắng, rất trống rỗng.
Tiếng mở cửa.
Cố Tam Nhi vô cùng nôn nóng, cô ta đang muốn lén lén bước vào trong phòng ngủ, thì Nam Lịch Viễn đã bước vào trong.
Nhìn thấy cô ta lén lén lút lút quay về phòng của bản thân.
“Không phải muốn anh quay về sao? Giờ này anh quay về rồi? Em muốn đi đâu chứ?” Nam Lịch Viễn đứng ngay trước cửa.
Cố Tam Nhi đứng thẳng người lên, lúc nãy khí thế la lên, “Nhanh chống quay về đây cho em” Đã không còn nữa, bởi vì cô ta làm mất chiếc nhẫn, cô ta cười hí hí đứng thẳng người lên, và nói một câu, “ Anh quay về rồi sao? Bên ngoài đang mưa to đó, có bị trúng mưa không?”
“Anh có mang theo dù!”
Đôi tay của Cố Tam Nhi để vào phía sau, tiếp tục cười, “Ờ ờ, vậy thì em yên tâm rồi, bây giờ em đi tắm rửa, sau khi em tắm xong, anh có thể ngủ chung với em không?”
Nam Lịch Viễn cúi đầu xuống, ho nhẹ một tiếng, “Có ý gì đây?”
“ Đây là lần đầu tiên em ở trong căn phòng sang trọng như thế này đó, mền gối gì đó, em vẫn chưa quen, anh giúp em tí, ngủ với em một lát!” Từ đầu đến cuối Cố Tam Nhi vẫn đứng ở đó, thân hình của cô ta rất mảnh mai, bởi vì không có mặc áo khoác, chỉ mặc trên người một chiếc áo len mỏng thôi, mái tóc xõa vào phía sau, vô cùng tuyệt đẹp.
“Đi tắm rửa đi!” Nam Lịch Viễn nói xong, thì đi dọn dẹp đồ đạc, quay về phòng của anh ta thay quần áo.
Phòng ngủ của anh ta đối diện với phòng ngủ của Cố Tam Nhi, chính giữa đã cách một phòng khách rất lớn.
Cố Tam Nhi đột nhiên la lên, giơ tay lên, đã làm một động tác “Dừng lại”, “Anh đừng để em không nhìn thấy anh!”
Nam Lịch Viễn chỉ có thể mang những đồ đạc để trên ghế sofa, đứng dựa vào ghế sofa, khoanh lại đôi tay, Cố Tam Nhi đã bước vào trong phòng tắm rửa rồi, cô ta mở cửa ra, có khi xem thử Nam Lịch Viễn còn đang đứng đó hay không?
Xem ra lúc nãy cô ta mới phát hiện đã đánh rơi chiếc nhẫn, không thôi thái độ cũng không thể nào thay đổi nhanh như vậy.
Sau khi Cố Tam Nhi tắm rửa xong, mang vào đôi dép chạy chậm theo sao Nam Lịch Viễn, bước vào phòng ngủ.
Quần áo cũng không thay, thì lên giường ngủ.
Nam Lịch Viễn nhìn thấy cô ta đã ngủ rồi, lại ngồi bên cạnh nhìn vào cô ta, sau đó giúp cô ta tắt đèn, đóng cửa lại.
Lần đầu tiên có khoảng cách gần như vậy.
Trong lòng Cố Tam Nhi nghĩ, ngày mai cô ta sẽ đến tiệm bán trang sức, mua một chiếc nhẫn hàng giả đeo đỡ trước, giấu được hai ngày nay mới tính sau.
Sáng sớm mai, cửa phòng của Nam Lịch Viễn vẫn chưa mở, thì cô ta đã chạy ra ngoài, đi đến một cửa tiệm trang sức gần đó, nhớ lại kiểu mẫu trang sức của bản thân, đã mua được một chiếc cũng khá giống nhau, dù sao chỉ cần trên tay có đeo món đồ này, chắc Nam Lịch Viễn cũng không nhìn kỹ đâu?
Cô ta cảm thấy, tỷ lệ tìm lại được chiếc nhẫn là không, dù sao cũng đánh rơi rồi, một vật nhỏ như vậy, lại không biết đánh rơi ở đâu, cho nên, cô ta phải nghĩ cách làm lại một chiếc nhẫn mới, kiểu mẫu đại khái cô ta có thể nhớ được, còn về nhiều chi tiết nhỏ gì đó, thì cô ta không nhớ được, dù sao cũng phải đối chiếu chiếc nhẫn của Nam Lịch Viễn, mới có thể làm ra được chiếc nhẫn nữ được.
Đây chẳng khác nào như nhổ răng trong miệng cọp sao, cũng hơi khó làm đó.
Sau khi quay về, cô ta đã thuận đường mua một ít bánh bao gì đó, sợ Nam Lịch Viễn vẫn chưa ăn sáng.
Khi mở cửa bước vào, Nam Lịch Viễn đang ngồi đợi trên ghế sofa.
“Đi đâu đó?”
Cố Tam Nhi giơ lên những bánh bao trong tay, “Em không biết làm cơm mà, ra ngoài mua chút đồ ăn! Anh ăn sáng chưa?”
“Thấy em chưa thức dậy, cho nên đã có cuộc họp trong phòng với các quản lý cấp cao, muốn làm cơm ăn, em không có ở đây, nên không có làm.”
Cố Tam Nhi ngây người ra, cô ta nhanh chân bước qua ngồi xuống ghế sofa, vô cùng ngạc nhiên hỏi, “Anh biết làm cơm sao? Anh còn biết làm cơm àh?”
Hai con mắt đang đánh giá Nam Lịch Viễn, vô cùng ngạc nhiên.
“Rất hiếu kỳ đó?”
Cố Tam Nhi suy nghĩ, hiện nay dưới tình thế cấp bách là chuyện mô phỏng lại chiếc nhẫn, cô ta đã mang chủ đề chuyển sang chiếc nhẫn, “Đúng rồi, chiếc nhẫn của anh có cần đánh bóng lại không, em đem đến trường học để bảo dưỡng lại? Hiện nay em đang theo học bảo dưỡng trang sức đó.”
Nam Lịch Viễn nghiêng đầu qua nhìn cô ta, thì ra đang tính chủ ý này sao, muốn từ đầu mô phỏng chiếc nhẫn của anh ta đó à!
“Được!”
Nam Lịch Viễn trả lời đặt biệt nhanh gọn, rõ ràng đến câu hỏi, “Chiếc nhẫn mới mua, vì sao cần đi bảo dưỡng chứ?” Cũng không có hỏi.
Trái lại anh ta muốn xem thử, Cố Tam Nhi có thể làm ra chiêu trò gì!
Anh ta đột nhiên cảm thấy, tìm một người vợ có nhiều chiêu trò cũng vui đấy chứ.
“Thật sao?”
Cố Tam Nhi cảm thấy, bắt đầu từ hôm nay, cô ta phải từ đầu xem xét lại con người khác của Nam Lịch Viễn.
Không phải chú Nam Lich Viễn, mà là một người đàn ông cùng bối phận - - Nam Lịch Viễn.
Anh ta khiến cho cô ta có sự ngạc nhiên, những chuyện không ngờ đến, những thủ đoạn gì đó, đều khiến cho cô ta không thể hiểu được!
Đang nói, thì Nam Lịch Viễn đang muốn tháo chiếc nhẫn của bản thân ra, tháo được một hồi, anh ta nói với Cố Tam Nhi, “Tháo không ra!”
Cố Tam Nhi đang nói, liền cởi ra chiếc áo khoác của bản thân, vén tay áo đến khuỷu tay, đôi tay cầm trên bàn tay của Nam Lịch Viễn.
Đây là lần đầu tiên cô ta phát hiện, bàn tay của Nam Lịch Viễn lại đẹp đẽ như vậy, vô cùng thon dài, hơn nữa vô cùng ấm áp.
Giống như thân nhiệt của đàn ông cao hơn so với phụ nữ, cô ta mới từ bên ngoài quay về, đôi tay đương nhiên lạnh rồi, nhưng mà tay của anh ta thực sự rất nóng đó, rất nóng rất ấm áp, cảm giác rất tốt, đặc biệt bàn tay của anh ta đang động đậy trong bàn tay của cô ta, sẽ có một cảm giác nhột và ê.
Nam Lịch Viễn nghiêng người qua nhìn sang Cố Tam Nhi, mặt nghiêng của cô ta vô cùng đẹp đẽ, rất lay động lòng người, sống mũi rất cao.
Đây giống như là lần đầu tiên anh ta và cô ta có tiếp xúc về thân thể đó, những cái ôm trước đây cũng không tính.
Cố Tam Nhi hít một hơi sâu bắt đầu dùng sức.
Bởi vì hít thở, cho nên, bộ ngực đẹp và cao của cô ta lên xuống đặc biệt rõ ràng.
Tay của anh ta ở trước ngực của cô ta.
Cố Tam Nhi đang khéo léo, xoay chuyển chiếc nhẫn.
Nhưng Nam Lịch Viễn cứ không chịu cho tháo chiếc nhẫn xuống, như thế này bàn tay của anh ta sẽ giữ lại lâu hơn trong bàn tay của cô ta.
Chỉ cần Cố Tam Nhi dùng sức, tay của anh ta cũng dùng sức, xương ngón tay sẽ kẹp lại chiếc nhẫn, rõ ràng không thể tháo được.
Bàn tay của anh ta và ngực của cô ta chỉ cách có ba centimet, chỉ cần anh ta móc đầu ngón tay một cái, thì sẽ chạm được.
Chạm đến chỗ mền mại đó, chạm đến size 75d ở nơi đó.
Cứ lập đi lập lại mấy lần, Cố Tam Nhi đã nhận ra được manh mối rồi, cô ta “Bộp” Một cái đánh vào cổ tay của Nam Lịch Viễn, “Anh đừng gồng sức mà!”
Vẫn thực sự lợi hai đó.
Nói anh ta là bị vợ quản lý nghiêm khắc, cũng không sai chút nào.
Trước đây ai dám đối xử với anh ta như vậy chứ?
Cuối cùng Cố Tam Nhi cũng mừng hớn hở tháo được chiếc nhẫn ra, cô ta bỏ vào trong một túi niêm phong lại, đựng vào trong một cái hộp nhỏ, để vào trong túi xách của bản thân, đại công cáo thành.
“Tí nữa ăn sáng xong, đi gặp cha!” Nam Lịch Viễn nói.
“Cha nào?” Cố Tam Nhi không hiểu, ánh mắt nghi ngờ nhìn sang Nam Lịch Viễn.
“Nam Minh Tuấn!”
Cố Tam Nhi hiểu được rồi, nghĩ lại cũng không thể nào đi gặp Cố Minh Thành được , dù sao cũng cách rất xa!
Nam Lịch Viễn lái xe chở theo Cố Tam Nhin đến biệt thự của cha anh ta.
Nam Minh Tuấn đối với đứa con dâu này càng nhìn lại càng thích đó, trí thông minh tình yêu lại cao, lại không mất đi vẻ ngây thơ, ông ta lớn hơn Cố Tam Nhi khoảng bốn mươi mấy tuổi, cái tuổi này, nếu như sớm hơn tí, có thể làm ông nội rồi đó!
Ông ta và Cố Tam Nhi chơi một ván cờ, tài chơi cờ của Cố Tam Nhi cũng hay đó, nhưng vẫn kém hơn ông ta một tí.
Khi đang chơi cờ, điện thoại của Cố Tam Nhi reo lên, là Kiều Kiều.
“Sao vậy?” Cố Tam Nhi vừa chơi cờ vừa nghe điện thoại.
“Tam Nhi, cậu thật tình không có nghĩ khí đó, cha cậu mua nhà cho cậu, thì cậu một mình về đó ở, cũng không nói mời tớ qua xem thử!” Giờ đây Kiều Kiều đang ở trong ký túc xá không việc gì làm.
Cố Tam Nhi nghe được những lời này, nhanh chóng bước ra ngoài, đây là lời nói dối ngang trời của cô ta.
Đứng ngay cửa phòng khách, đúng lúc là cửa sổ trong phòng bếp, Cố Tam Nhi chưa từng nấu qua đồ ăn, tuy rằng khi đính hôn, đến qua nhà của Nam Minh Tuấn, nhưng cô ta không hề biết nơi nào là phòng bếp.
Nam Lịch Viễn đang trong phòng bếp nấu cơm, cửa sổ đang mở, lời nói của Cố Tam Nhi đúng lúc lọt vào trong tai của anh ta.
“Tuần này tớ chỉ lần đầu tiên qua ở thôi, sợ có mùi vị của nhà mới, không dám làm phiền cậu đại giá quang lâm!” Cố Tam Nhi tiếp tục biên soạn.
“Nói dối! Tớ rõ rang không tin cậu ở một mình!”
“Không phải một mình tớ, còn có thể có ai nữa?” Cố Tam Nhi ít nhiều cũng có chút vội.
Không phải cố ý nói dối, mà vì thực sự có lời khó nói đó, nhỏ tuổi như vậy đã đính hôn rồi ! Có thể toàn trường chỉ có một mình cô ta mà thôi!
“Vậy hôm nào cậu mời chúng mình qua ăn lẩu nhé!” Kiều Kiều nói, “Dù sao cũng phải đi ăn mừng tân gia chứ?”
“À? Như vậy sao?” Cố Tam Nhi sửng sờ giây lát, “Tuần sau- - Tớ xem thử có được không rồi nói sau?”
“Đừng quên đó!” Kiều Kiều dặn dò.
Biệt thự mà cha của Cố Tam Nhi tặng cho cô ta vẫn chưa sửa sang lại, bởi vì không biết Nam Lịch Viễn thích phong cách như thế nào, cho nên để bản thân Nam Lịch Viễn tự sửa sang, căn biệt thự đó chỉ có bốn bức tường thôi, chỉ có những lớp xi măng đen, làm sao vào trong chứ?
“Quyết định rồi đó, không thể không giữ lời hứa nhé!” Kiều Kiều đã quyết định rồi.
Cố Tam Nhi có tật trong lòng “Ừ” Một tiếng.
Đôi tay của Nam Lịch Viễn chống lại trên bếp lò, he, anh ta có nên cho bạn học của toàn trường đều biết được thân phận của anh ta không - - Chồng chưa cưới của Cố Niệm Đồng.