Mục lục
Truyện không tên số 18
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

23200
Khương Thục Đồng ngồi xuống trên ghế sô pha, nhớ lại xem trong khoảng thời gian ở Trung Quốc có nói gì với Ken, tiết lộ gì với Cố Minh Thành không.
Hình như không có.
Về nước gặp anh ấy tổng cộng hai lần, nói chuyện lại càng ít hơn. Chỉ có ở sân bay, nói nhiều hơn một chút, nhưng những lời đó cũng không tiết lộ ra anh chính là ba ruột thằng bé mà.
Khương Thục Đồng tự mình nói cho anh là một chuyện, còn anh ấy tự mình biết lại là một chuyện khác.
Bị động quá.
Theo như cô hiểu về Cố Minh Thành, nếu như anh tự mình biết thì đã đối phó với cô rồi. Mang thai con của anh ta, lại không nói cho anh biết việc này.
Nói thật cô cũng rất sợ.
Đã bốn năm rồi đấy.
Trong bốn năm nay, nữ nhân vây quanh rất nhiều nhưng anh vẫn không kết hôn. Nhưng có khả năng không phải như vậy, dù sao đây cũng chỉ là con tư sinh của anh mà thôi, anh có thể vờ như không biết, đỡ được một mối phiền phức.
Sự tình bốn năm về trước, lúc không gặp anh thì đau đớn đến khắc cốt ghi tâm, lúc gặp rồi mới hiểu được nỗi khổ tương tư ở trong lòng, rồi lại nghĩ ngợi càng nhiều vấn đề hơn.
Anh càng ngày càng thành thục, trầm ổn. Cái loại khí chất ngạo mạn càng ngày càng rõ. Khương Thục Đồng cảm thấy, sự lôi cuốn của anh càng lúc càng mạnh, so với bốn năm trước lại càng mạnh hơn, khiến cho người khác nhìn không rời được mắt.
Anh thiên sinh chính là kiếp của nữ nhân, gặp phải anh chính là vạn kiếp bất phục.
Lúc lần đầu tiên gặp anh ở nhà hàng ở Pháp, tim Khương Thục Đồng đập rộn ràng như thiếu nữ mới yêu lần đầu.
Thật đáng chết, vậy mà đã bốn năm rồi!
Vấn đề bây giờ là rốt cuộc anh có nghe hiểu tiếng Đức hay không?
Khương Thục Đồng nhớ là tiếng Anh của anh rất tốt, nhưng anh không biết tiếng Đức, Ken cũng nói rằng anh ấy không hiểu tiếng Đức.
Rốt cuộc thì anh học từ lúc nào chứ?
Khương Thục Đồng càng nghĩ càng cảm thấy không chắc chắn. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cứ là nên gọi cho anh xem xem.
Cố Minh Thành lúc này đang ở nhà xem chương trình về bệnh suyễn.
Anh vừa nãy gọi điện cho Chúc Vân hỏi về chu kỳ hành kinh của phụ nữ và việc sinh con. Chúc Vân nói, rất nhiều phụ nữ khi sinh con đều như vậy, đặc biệt là mang thai lần đầu, đã mang thai rồi nhưng không biết, lại tưởng là kinh nguyệt, rất bình thường.
Đến cả bệnh suyễn, cô ấy cũng lấy một phần tài liệu từ bạn cô ở nước ngoài về đưa cho Cố Minh Thành. Đối với bệnh này, trừ nguyên nhân là do di truyền, còn có thêm một nguyên nhân rất quan trọng nữa là có bố mẹ hút thuốc. Nhìn đến dòng này, trong lòng anh tự trách mãi không thôi, đau lòng muốn chết.
Con trai của anh!
Anh đột nhiên hiểu ra, ngày đó khi ở nhà hàng, Khương Thục Đồng tại sao lại nhìn anh bằng ánh mắt đầy oán niệm như vậy.
Xem ra, việc hút thuốc này nhất định phải bỏ rồi!
Lúc này điện thoại đột nhiên reo lên, Cố Minh Thành không kịp nhìn vì gần đây báo cáo kinh doanh rất bận. Anh vừa mới thanh toán cho tất cả các đại lý trong nước ba ngày chi phí công tác, tất cả đều được ở khách sạn năm sao cao cấp.
Mặc dù việc thanh toán này là của tài vụ, nhưng cũng có không ít người hỏi: Cố tổng có phải có con trai hay không, sao lại vui như vậy?
Đều đã biết Cố Minh Thành chưa kết hôn, cũng biết anh có con trai là điều không thể, chỉ biết dùng cách nói anh hình có “con trai trên trời rớt xuống” đó để hình dung niểm vui tột độ mà thôi.
Nhưng…đúng là anh thật sự có con trai rồi.
Cố Minh Thành từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên, tự nhiên phát hiện là Khương Thục Đồng gọi đến. Cô lại đột nhiên chủ động gọi cho anh, thật kì tích.
Tay dắt vào túi, anh bước đến trước cửa sổ. Tấm kính lần anh anh đánh nát, nhân viên đã sớm thay lại rồi.
“Chúc mừng anh, đã sắp mở rộng kinh doanh đến Đức rồi.” Khương Thục Đồng mở lời.
Cố Minh Thành “Ừm” một tiếng rồi không nói gì nữa, anh biết, cô chắc chắn có chuyện khác.
“Tôi thấy tin tức về chuyện này của anh.”
“Tôi có nên cảm ơn Khương tiểu thư đã quan tâm tôi như vậy không?” Cố Minh Thành nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, có một con mèo không biết tại sao lại vào được trong vườn nhà anh, kêu lên một tiếng bén nhọn.
Đúng rồi, động dục!
Khương Thục Đồng úp úp mở mở một hồi, chầm chậm nói: “Cũng không có gì, đúng lúc mở tivi lên xem thấy anh, nên cũng không đổi kênh. Tôi không biết thì ra anh cũng biết tiếng Đức, tiếng Đức rất khó, anh học có lâu không?”
Cố Minh Thành không nhịn được bật cười, anh biết đây mới chính là mục đich của cô.
“Cũng không lâu lắm, bởi vì muốn mở rộng kinh doanh đến Đức nên mới học”.
Liền nghe thấy Khương Thục Đồng bên kia mới nhẹ nhàng thở ra một tiếng, chắc đó là chuyện sau khi cô đi thôi.
Ầy, xem ra cô không muốn để anh biết được thằng bé là con trai anh.
Cô ấy muốn làm gì?
“Ken đâu rồi?” Nghe thấy tiếng thở ra của Khương Thục Đồng, Cố Minh Thành đột nhiên đổi chủ đề, hỏi.
“Nó đi lớp học mẫu rồi, đi tập thích nghi một chút cuộc sống ở trường mẫu giáo.” Khương Thục Đồng thuận miệng nói.
“Lớp học mẫu? Chỉ một mình thằng bé?” Cố Minh Thành lại hỏi.
Khương Thục Đồng căn bản không nghe ra cái ẩn ý ở trong đó, anh là muốn hỏi tại sao adam không đi cùng thằng bé.
“Mặc dù là lớp học mẫu, có lúc thì tôi đi cùng, có lúc thì không. Hôm nay đúng lúc tôi không có đi. Lát nữa phải đón thằng bé rồi, Chào anh nhé!”
Khương Thục Đồng nói xong liền cúp máy.
Nghe ý tứ của cô, có lẽ bình thường đểu chỉ có một mình cô ấy đưa con đi học.
Nói đến quan hệ giữa adam và Khương Thục Đồng, anh vẫn không thể nào đoán ra được là như thế nào, cũng không thể tùy tiền hỏi thăm.
Bốn năm đã trôi qua rồi, anh cũng không hề để ý một đoạn thời gian này.
Cố Minh Thành xuống lầu, nhìn thấy Diệp Hạ đang mở một quyển album cũ.
Anh vốn dĩ định đi ra ngoài, nhưng bước chân đột nhiên dừng lại.
Anh nhìn thấy hình ảnh anh lúc nhỏ với khoảnh khắc lúc Ken đột nhiên quay người lại giống nhau đến kinh người.
Giây phút ấy, bổng nhiên nước mặt chảy ra ở khóe mắt, đó chính là tình cảm cha con ruột thịt.
Anh sớm đã quên hình dáng lúc nhỏ của mình như thế nào, nhưng khoảnh khắc lúc Ken quay đầu lại đó với hình ảnh của anh lúc này ở trong bức hình, giống nhau như khuôn đúc.
Tình cảm cha con diệu kì này, làm cho thời gian như trôi ngược lại ba mươi năm.
Có lúc, chúng ta thường không rõ vì sao lại gọi là “người thân”, là bởi vì huyết thống, là nhìn thấy chính mình qua một người khác, như tính cách, như là tướng mạo.
Có lúc, Cố Minh Thành ở bên ngoài nhìn thấy đứa trẻ nhà người ta, nói cái này giống ba, cái kia giống mẹ. Anh thật sự không hiểu được, hai người hoàn toàn không có quan hệ huyết thống gì, lại cùng tập trung những điểm đó trên một khuôn mặt khác, đó sẽ là loại cảm giác gì đây?
Nhưng sau này, vào khoảnh khắc đó, anh rốt cuộc đã hiểu, cái gì gọi là “Kết tinh tình yêu”!
Ý tứ chính là, xem ra thì nhìn giống Khương Thục Đồng, nhưng mỗi cái biểu tình, mỗi cãi động tác lại giống anh như đúc.
Ken chính là kết tinh tình yêu của anh và Khương Thục Đồng, mặc dù thời gian họ ở bên nhau đó không thực sự thật vui vẻ.
Khương Thục Đồng đã bên cạnh thằng bé được ba năm rồi, tình cảm gì nên có cũng đều có hết rồi. Không như anh, không có biết được lúc cô mang thai, không nhìn thấy được giây phút thằng bé ra đời, không chứng kiến được sự lớn lên của con. Anh còn khiến cho thằng bé bị mắc bệnh suyễn, Khương Thục Đồng không cho anh gặp thằng bé cũng là điều đương nhiên.
Nhưng sao anh là hận Khương Thục Đồng đến vậy chứ.
Đáng lẽ phải bù đắp cho cô, nhưng anh lại chỉ muốn lăng trì cô một trận.
Cuộc sống ngắn ngủi, sao cô lại có thể một mình mang đứa bé khi không có sự có mặt của anh trong những tháng năm đó?
Hoặc là, bên cạnh cô đã có người đàn ông khác cũng không chừng.
Việc này, không được gấp!
Anh thật sự yêu cô, là loại tình yêu mang theo cả hận.
Cố Minh Thành nở nụ cười, khóe mắt vẫn còn đọng hạt lệ.
Diệp Hạ nhìn thấy bộ dạng anh như vậy, liền mở miệng chậm chậm, từ từ hỏi: “Sao vậy?”
Cố Minh Thành cầm lấy điện thoại mở hình của Ken ra, là tám hình Ken ở sân thể dục đang quay đầu lại đưa cho Diệp Hạ xem.
Diệp Hạ nhìn nửa ngày, hỏi một câu : “Con?”
“Không phải, mẹ nhìn lại đi”
Diệp Hạ lại nhìn kỹ lần nữa: “Ken?”
Suy cho cùng Ken từng ở nhà anh chơi một ngàynên coi như bà cũng quen thằng bé, vì tên của cậu bé chỉ có một chữ rất dễ nhớ nên Diệp Hạ vẫn nhớ được tên cậu.
Cố Minh Thành gật đầu, đến mẹ ruột của anh cũng đem anh và con trai anh nhận nhầm rồi.
Đột nhiên cổ họng anh khô khắt, tưởng rằng ở trong biển trời to lớn này chỉ có một mình mình cô đơn, không ngờ mình còn có thêm một đứa con ruột thịt. Cảm giác thật cảm động biết bao.
Giờ này mọi ngày đáng lẽ Tiểu Cù đã đến rồi, nhưng cô nay cô ấy vấn chưa đến. Có lẽ hôm đó anh đã đắc tội với cô rồi.
Cố Minh Thành gọi điện cho Tiểu Cù, nói rằng trước đây cô có xem trúng một căn hộ của tập đoàn Minh Thành đầu tư, giờ anh tặng cho cô một căn.
Căn hộ này vốn dĩ Tiểu Cù định mua để ở cùng với ba mẹ mình, nhưng cô không đủ tiền.
Điện thoại cắt rồi mà Tiểu Cù vẫn còn ngây ngẩn, Cố tổng…ngài ấy phát điên cái gì thế? Cư nhiên lại đi xin lỗi cô?
Cố Minh Thành hôm nay mở một buổi tiệc mà bốn duy nhất trong suốt bốn năm trở lại đây. Tổ chức ở một khách sạn năm sao hẳn hoi.
Nhiều người cũng hỏi Cố Minh Thành vài cái ý tứ, vì trước đây mỗi năm đều có những buổi tiệc như thế này, nhưng những năm gần đây đều không thấy tổ chức nữa. Đột nhiên giờ tuyên bố có tiệc khiến cho mọi người được một phen náo loạn.
Cố Minh Thành trả lời: “Trong nhà có con trai!”
Trong buổi tiệc linh đình, anh trong bộ âu phục màu xám thật tôn lên dáng người, trong đám đông đi đi lại lại, nhưng trong tim anh chỉ hiện lên hình ảnh một lớn một nhỏ kia thôi.

Ken từ lớp học thân tử về, đúng đúng adam mới tan ca về nhà, đưa cho Khương Thục Đồng một chai ventolin lấy từ bệnh viện. Chai kia của cô mặc dù chưa dùng hết nhưng cũng sắp hết hạn rồi, vì vậy nhờ adam đem một chai khác về.
Lúc adam đến. Khương Thục Đồng đang lắp đèn tiết kiệm điện vừa mới mua,Ken đang ngồi trên ghế sô pha sau lưng cô chơi.
Khương Thục Đồng vóc dáng nhỏ bé, đứng trên ghế đệm rồi vẫn không với tới, adam nói: “Để tôi”
Khương Thục Đồng liền bước xuống, nhìn anh thay giúp.
Ken ngồi trên ghế sô pha, cầm lấy điện thoại của anh rồi tìm wechat của Cố Minh Thành, gọi video cho anh.
Trẻ con bây giờ rất tinh ý, cậu bé biết trên điện thoại mami không có số của Cố Minh Thành, cho nên không lấy điện thoại của mẹ, mà lấy điện thoại của adam.
Cố Minh Thành đang ở buổi tiệc, nhìn thấy lời mời video của adam đang gọi đến.
Anh tìm một nơi an tĩnh, đeo tai nghe rồi bắt máy.
Trong đoạn video đầu tiên xuất hiện hình ảnh đối diện với Ken.
Một năm một nữ đang đứng nơi đó, thay bóng đèn điện. Chỉ thấy được phía sau lưng bọn họ, Khương Thục Đồng đang cúi đầu nhìn, còn adam đang nối dây nóng dây lạnh.
Tim Cố Minh thành thắt lại, chặt đến nỗi như bóp lấy cả lí trí anh.
Lúc này, video truyền đến hình ảnh của Ken.
“Unclegu, cháu nhớ chú. Cháu nói mẹ cháu thêm wechat của chú nhưng mà mẹ cháu không chịu. cháu chỉ có thể dùng điện thoại cúa daddy để gọi cho chú nói chuyện thôi nè”
Câu tiếng Đức này, Cố Minh Thành nghe hiểu.
Nhưng anh giả vờ như nghe không hiểu.
Khương Thục Đồng đang ở phía trước, nghe thấy Ken đang nói chuyện với Cố Minh Thành liền hoang mang nói: “ken, sao con lại lấy điện thoại nói chuyện video với người khác, cũng không nói với adam một tiếng?”
Ngữ khí trách cứ thằng bé. Câu này Cố Minh Thành cũng nghe hiểu.
Hừ, anh bây giờ là “Người khác” của cô đấy!
Cố Minh Thành trong video nói một câu: “Ken, để mẹ con dịch cho con nào”
Khương Thục Đồng nghe thấy liền ngồi bên cạnh Ken.
Cô không muốn Cố Minh Thành nhìn thấy adam, không biết là tại sao, bốn năm trước nhìn thấy anh ghen, bây giờ vẫn thấy sợ.
Cô sợ Cố Minh Thành, trước đến nay đều rất sợ anh.
Bốn năm trước rõ ràng là sợ anh sẽ ghe, nhưng lúc này đây, cô thực sự cũng không biết cô đang sợ điều gì nữa.
Bản thân vốn không phải là người ở bên cạnh anh nữa, không có tư cách để khiến cho anh phải ghen.
Ánh mắt Khương Thục Đồng không ngừng ngước lên, xem adam đã làm xong chưa.
Adam đã thay xong đèn xong rồi, Khương Thục Đồng xua xua tay, cho nên adam không đến bên này mà đi nhà vệ sinh rửa tay.
Khương Thục Đồng không biết, lúc nãy trong video đã quay lại hình ảnh cô và adam rồi, cô đột nhiên cũng nhớ ra điện thoại Ken đang dùng là của adam, mình làm như vậy chẳng qua là đàn gảy tai trâu, tự mình dối mình.
Đột nhiên cô cảm thấy thất đúng khóc không ra nước mắt, liền cúi đầu, nhíu nhẹ làn mi, vò vò hai tay.
Cái bộ dáng đáng thương như vậy đem lại cảm giác vô tội như kẻ trộm bị bắt được.
Cái bộ dáng vô tội đó ẩn giấu dười cái vẻ yểu điểu của cô, càng làm cho Cố Minh Thành hận cô.
Hận không thể đem cô đến làm cho một trận.
Cố Minh Thành nghiến răng cười cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK