Mục lục
Truyện không tên số 18
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

23271


Cố Minh Thành tỉ mỉ nhìn Khương Thục Đồng.

Trên cổ cô đeo một sợi dây chuyền vàng tinh tế, xương đòn vừa xinh đẹp lại gợi cảm, trên môi bôi một lớp son mỏng, khuôn mặt thanh tú mà kiều mị, cổ tay của cô cũng rất thon, nếu anh nhớ không lầm trên cổ tay cũng đang đeo một chiếc vòng vàng mỏng.

Phụ nữ ở độ tuổi này bắt đầu có hứng thú với những trang sức kim ngân mỏng manh tinh tế.

Như một quả đào chín, sắp rơi xuống đất, nhưng Cố Minh Thành biết, cô sẽ không bao giờ rơi xuống đất, cô sẽ phóng khoáng đung đưa, thu hút những người đàn ông qua đường, ai ai cũng đều muốn chiếm lấy cô cho bản thân mình.

Bây giờ, cô đã bắt đầu treo cổ anh lên rồi.

Hơn nữa, hôm qua cô kêu la đến tắc giọng, bây giờ giọng nói khàn khàn, đây là lần đầu tiên Cố Minh Thành nghe thấy thanh âm như vậy của phụ nữ, không ngờ lại mê hoặc anh đến thế.

Khương Thục Đồng ấn tay của Cố Minh Thành lên bụng nhỏ của cô “Hôm nay tôi đến ngày rồi, Cố tổng không biết sao?”

Thật ra kỳ kinh của Khương Thục Đồng rất chuẩn, nhưng sau mỗi lần làm chuyện ấy với Cố Minh Thành, nếu lúc đó còn mấy ngày nữa mới tới đèn đỏ, thì hôm sau liền tới ngày, không có ngoại lệ, cô biết là bởi vì lí do này.

Quả nhiên cô không có mang thai đứa con thứ hai.

“Cho dù thật sự có mang đi nữa, tôi cũng không cần nó!” Khương Thục Đồng ngẩng đầu lên, ánh sáng từ hai mắt cô dừng trên khuôn mặt của Cố Minh Thành, vô cùng kiêu ngạo.

Cố Minh Thành lùi lại, thâm sâu nhìn Khương Thục Đồng.

Trong cuộc trò chuyện này, anh và cô không phải đang nói chuyện, mà đang dằn vặt lẫn nhau.

Mọi lời nói ra đều vì mục đích hả dạ chứ không hề thật tâm!

“Nếu có thai, hoặc là tôi chết hoặc là đứa trẻ chết! Thậm chí nếu sinh ra, tôi cũng sẽ tự tay giết nó! Bởi vì tôi không muốn có thêm đứa trẻ thứ hai bị hen suyễn bởi khói thuốc của cha nó nữa!” Khương Thục Đồng đối mặt với Cố Minh Thành, khuôn mặt anh như phủ một tầng sương.

Người thật lòng là cô!

Nhưng người vì thỏa mãn nhu cầu không phải cô!

“Còn nữa, hôm qua lúc anh ra ngoài chơi đùa với phụ nữ đã bị tôi chụp lại rồi, nếu đến lúc tôi mang thai, anh ép buộc tôi phải sinh ra, tôi sẽ đem những hình ảnh này đưa cho truyền thông, nói cho bên ngoài biết trong khi vợ mang thai, anh lại ra ngoài mèo mỡ, đến lúc đó cổ phiếu của tập đoàn Minh Thành rớt giá, hình tượng của anh sụp đổ, không phải trách nhiệm của tôi đâu!” Nói xong, Khương Thục Đồng muốn đứng dậy đi nhận chuyển phát nhanh.

Cơ thể lại bị kéo về vòng tay Cố Minh Thành một lần nữa.

Nụ hôn của anh rơi xuống cổ và má cô, lại dùng hết sức hôn lên cổ cô một lúc lâu.

“Cố phu nhân, dáng vẻ đe dọa chồng của bà khiến tôi thật sự động tình rồi!” Lời này Cố Minh Thành nói ra rất nhẹ nhàng.

Tất cả sức mạnh như đang bị kìm trong cuống họng, đó là một giọng nói nam tính.

Khương Thục Đồng buông cổ Cố Minh Thành ra, nhấc hông đứng dậy

Sau khi cô đứng dậy, cơ thể của Cố Minh Thành đột nhiên nhẹ bẫng.

Anh có chút mất mác.

Lúc Khương Thục Đồng bước ra cửa, thân hình cô lắc lư, ánh sáng từ đèn nền hắt lên thân hình duyên dáng của cô làm nó như đang phát sáng.

Cố Minh Thành quan sát cô từ đằng sau cô ấy, vừa vuốt ve cằm!

Điện thoại di động của Khương Thục Đồng reo lên lần nữa, cô cầm máy lên xem, không bắt máy.

Có lẽ lại là điện thoại của bên chuyển phát nhanh, cô sắp đi ra tới rồi, không cần thiết phải nhận.

Một lúc sau, Khương Thục Đồng mang vào một hộp nhỏ được đóng gói kĩ càng, ngồi cạnh Cố Minh Thành, cầm kéo mở ra, cô sơn móng tay màu đỏ rượu, lúc cô cầm kéo, ngón út cuộn tròn vô cùng gợi cảm.

Bên trong là một hộp xốp, còn có một lớp báo, Khương Thục Đồng có chút không nhẫn nại nổi.

Cố Minh Thành tựa người vào ghế sofa, nghiêng người nhìn Khương Thục Đồng.

Bên trong vẫn còn một hộp giấy, Khương Thục Đồng lấy nó ra, lớn hơn ngón cái một chút.

Nhìn chiếc hộp, Khương Thục Đồng có chút chấn động, tay bắt đầu run rẩy.

Sau khi mở hộp, bên trong có một bình xịt để điều trị hen suyễn, giống hệt như chai trước đây anh đưa cô.

Khương Thục Đồng kinh ngạc, hoài nghi, cầm cái hộp xốp chứa bình thuốc lên xem lại một lần nữa, xem nó được gửi đến từ đâu.

Bản sao giấy, chữ viết không rõ ràng, nhưng Khương Thục Đồng vẫn nhìn ra một chữ f.

Cô không dùng kênh chuyển phát nhanh này, quá trình chuyển phát nhanh đến như thế nào, cô đều không biết, không biết chuyển phát nhanh này đến từ đâu.

Nhưng nếu cô đoán không sai, nó đến từ Frankfurt.

Khương Thục Đồng ngây ra.

Có một nỗi đau dâng lên trong trái tim cô!

Adam!

Lẽ nào anh ấy thực sự......

Trên mặt Khương Thục Đồng phủ đầy nước mắt, lúc sau lại cười lên.

Cảm giác đó, trái tim vừa quỷ dị, sợ hãi lại hào hứng.

Cô rất sợ, người gửi bình thuốc hen suyễn này là bạn học của Adam, bởi vì Adam từng nói rằng bình xịt này được sáng chế ra bởi anh và bạn cùng lớp của anh.

Nhìn lại thời gian bốn năm trước, cô đứng trong cơn mưa, người đàn ông thần thánh đó, như từ trên trời bước xuống, đưa cô đến bệnh viện, anh là cha của con cô, cẩn thận dạy dỗ con cô, nhưng chưa bao giờ làm điều gì quá phận với cô!

Đó là một người đàn ông tốt hiếm có trên thế gian!

Khương Thục Đồng rất nhớ rất nhớ Adam.

Thấy dáng vẻ vừa khóc vừa cười của Khương Thục Đồng, Cố Minh Thành đột nhiên lên tiếng, “Cố phu nhân, trước mặt người đàn ông của mình, khóc cười vì một người đàn ông khác, có phải lại sắp tưởng nhớ hắn nữa không?”

Thấy cái bình xịt suyễn này Cố Minh Thành tự nhiên biết ai là người mà Khương Thục Đồng đang nhớ tới!

Ngay từ đầu, anh là vật cản giữa Khương Thục Đồng và Adam.

Tình cảm bốn năm, lại không đặt ở trên người anh, trong khi anh và cô gần như sớm tối ở bên nhau.

“Đang tưởng nhớ đây!” Khương Thục Đồng mang bình xịt lên lầu.

Khương Thục Đồng không rõ xuất thân và quá khứ của Adam, trước mặt anh và cô luôn có một bức tường chắn.

Adam không nói ra, Khương Thục Đồng cũng không cố thăm dò.

......

Adam sinh ra trong một gia đình giàu có ở Đức, vào năm 17 tuổi, cha mẹ anh bị điều đến Thụy Sĩ công tác với chức vụ là - nhà ngoại giao.

Adam là người thẳng thắn, lương thiện, tin tưởng vào Chúa Kitô, vì việc học, anh không theo cha mẹ mình đến Thụy Sĩ, ngoài ra, anh cũng thích nơi mình sinh ra, và quan trọng nhất là người anh thích cũng ở đây.

Vào thời điểm đó, anh có một người hàng xóm, là một cô gái xinh đẹp, hai người không có phỏng đoán đối phương, là thanh mai trúc mã của nhau, là mối tình đẹp nhất thế gian.

Vào một buổi chiều chủ nhật, Adam đi chơi bóng về, đi ngang qua nhà cô hàng xóm.

Từ nhà hàng xóm, truyền ra tiếng thở gấp.

Thiếu niên Adam đã đi qua, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng từ cửa sổ chưa được đóng kín, một người đàn ông trung niên đang nằm trên cơ thể của cô gái, cưỡng ép cô, thiếu nữ không chống lại được, dùng hết sức tránh né, cho dù như vậy, vẫn không thể thoát khỏi sự cưỡng bức của người đàn ông trung niên.

Não Adam nổ bùm một phát, ngây ra trong một khắc, anh liền xông vào phòng, ông già đó nhìn thấy có người tới, vội vã rời khỏi cơ thể của cô gái, mặc quần vào, trong khi đó dáng vẻ chật vật của cô gái, cũng rơi vào mắt của Adam.

Cảnh tượng của ngày hôm đó, hơn mười năm sau, vẫn lặp đi lặp lại trước mắt Adam, anh trốn không được, tránh không xong.

Là một thiếu niên, sẽ rất dễ hình thành ám ảnh tâm lí từ cuộc sống.

Sau đó, cô gái dựa trên ghế sofa phát ra từng tiếng thút thít nhỏ, còn người đàn ông trung niên vội vàng lao đi.

Adam hít thở nặng nề, không cách nào chấp nhận cảnh tượng này.

Anh chưa bao giờ có quan hệ với một cô gái nào.

Đêm hôm sau, gia đình cô gái lặng lẽ rời đi, vốn là một gia đình tan vỡ, cô gái không muốn đối mặt với Adam, không muốn hình ảnh của mình trở nên dột nát trong mắt anh.

Kể từ đó, hai người không có liên lạc, cũng không có tin tức của cô gái.

Adam khép kín lòng mình, đối với chuyện yêu đương, trở nên lạnh nhạt, cho dù có quen bao nhiêu cô gái cuối cùng vẫn không để họ bước vào tim được nữa, tình yêu thời niên thiếu đó từ lúc bắt đầu đã không thể nào quay lại được nữa!

Nhiều lúc, anh cư xử với bạn bè còn thân mật hơn với người yêu, cũng bởi vì đã từng bị tổn thương.

Chức vụ của ba mẹ ở Thụy Sĩ ngày càng cao.

Đây đều là những vật ngoài thân, anh trước giờ cũng chưa từng tự hào vì điều này, cho nên anh chưa từng nói với bất cứ ai.

Anh thích Tiểu Cù hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.

Trước kia không biết Tiểu Cù đã trải qua những gì, cho đến khi biết rắp tâm của cô đối với Khương Thục Đồng, mới bắt đầu điều tra cô.

Phát hiện những chuyện đã qua của Tiểu Cù vô cùng trùng hợp với cô gái năm mười bảy tuổi kia.

Hình ảnh người đàn ông trung niên nằm trên người cô gái một lần nữa lại xuất hiện.

Tiểu Cù là một giấc mơ không thành hiện thực của anh ở Đức.

Phân cách hơn chục năm, anh lại tiếp tục thực hiện ước mơ này!

Tâm trí con người kì lạ thế đấy!

Cứ nghĩ rằng như hoa trong gương không thể nào có được, ở tận Trung Quốc xa xôi, vậy mà số phận vẫn sắp xếp anh cùng với Tiểu Cù trải qua đoạn nghiệt duyên này.

Tiểu Cù không biết, Khương Thục Đồng không biết, tất cả mọi người đều không biết!

Tiểu Cù cứ nghĩ rằng Adam đang chuộc tội với cô, thực tế cô không biết rằng, mình cũng đang chuộc tội với anh.

Sau khi cô gái rời đi, mấy năm liền anh đều không ngủ được, đêm nằm trên giường, nhắm mắt lại liền nhìn thấy dáng vẻ đầy mồ hôi của thiếu nữ nằm dưới thân của người đàn ông.

Vào lúc đó, anh muốn cứu cô, nhưng anh không thể cứu được!

Từ Tiểu Cù, anh đã nhận được sự chuộc tội!

Do đó, Adam không thể chết!

Lúc này, anh đang nằm trong một bệnh viện của Thụy Sĩ.

Là cha mẹ của anh đã nghe nói về những chuyện đã xảy ra với anh ở Trung Quốc, dùng thân phận của mình đón Adam về.

Trùng hợp lại vào cái hôm Diệp Thu đến bệnh viện cho ngừng ống thở của Adam.

Bởi vì đã biết tại sao Adam lại trở thành bộ dạng như vậy, cho nên, cha mẹ anh không muốn nói cho Khương Thục Đồng biết anh vẫn còn sống, càng không nói cho Tiểu Cù, họ cho rằng, Adam và Tiểu Cù bên nhau là một tình yêu đã bị biến dạng.

Cứ để cho Adam trong lòng mấy người đó chết đi vậy, sẵn tiện làm cho Diệp Thu mất cảnh giác.

Trước giờ luôn là quan đè áp dân, càng không cần nói tới quan chức cao cấp, muốn làm chút việc này cũng không khó.

Vì vậy, Adam được lặng lẽ đưa đi Thụy Sĩ để được điều trị tốt hơn.

Gần đây, anh đã có dấu hiệu thức tỉnh.

Dường như anh đã nằm mơ một giấc mơ thật dài.

Trong giấc mơ, anh đang ở cùng với Ken, có lúc còn có hình bóng của Khương Thục Đồng.

Còn về thuốc, là bạn cùng lớp của Adam chủ động gửi cho Khương Thục Đồng, bởi vì trước đó Adam từng dặn dò anh, cách một khoảng thời gian lại gửi cho Ken một lần thuốc, vì loại thuốc này không dễ điều chế.

Khương Thục Đồng nhìn thấy thuốc được gửi đến, trong lòng một lần nữa tin tưởng Adam vẫn còn sống!

Vào buổi tối, cô đã có một giấc mơ, mơ thấy cô vẫn còn ở Đức, cùng với Adam đưa con trai đi thả diều.

Ken reo lên vui vẻ, “Daddy, mummy…”

Cảnh tượng ấy đã từng có ở Đức!

Khương Thục Đồng vô cùng hy vọng cảnh tượng ấy sẽ lại xuất hiện!
-Hết-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK