Hải Thành。
Mạc Tư An đang báo cáo công việc,trước đây những chuyện báo cáo công việc đều do Khương Thục Đồng hoàn thành,anh ta không phải là một người thích lộ diện,không thích làm những dự án của chính phủ cũng vì nguyên nhân này,anh ta không biết cách ăn nói,cái cớ đối với bên ngoài là -- Anh ta thường hay đau nữa đầu,cho nên,không muốn nói nhiều,những chuyện tình cảm rất tệ,nhưng anh lại có cái nghề tuyệt chiêu thiết kế giỏi, mang bản thân chặt chẽ vay kín lại,không cho người khác nhìn rõ。
Cố Minh Thành và cấp dưới xưa nay cũng không có giao tiếp nhiều,tuy rằng Mạc Tư An có thể xem như cây cột trong công ty,cũng chỉ là giao tình chơi cờ chung thôi,tính cách xưa nay của Mạc Tư An,Cố Minh Thành cũng không phải thích lắm,giao tình nhiều nhất chỉ là -- Chơi cờ thôi。
“Hôm qua khi tan sở tôi đã đến Hoa viên An Ninh,”Đang nhìn lại thiết kế đó - -“Mạc Tư An đang báo cáo công việc。
Cố Minh Thành vốn dĩ không quan tâm vậy đang hút thuốc,nghe được câu nói này,anh ta định thần lại, “Công viên An Ninh không phải đi theo hướng đông sao?Hôm qua tôi lại thấy anh đi hướng tây vậy。”
Trong thấp thoáng Mạc Tư An cảm thấy bản thân như con ngưa mất móng vậy,hoảng lên nói,“Hôm qua tôi đã đã đi thăm con gái của tôi trước。”
“Con gái sao?Anh còn có con gái sao?” Đối với chuyện riêng tư của Mạc Tư An,Cố Minh Thành rõ ràng không hiểu。
“Ừm。Cô ta ở bệnh viện Hải Thành,tôi là đi thăm con gái tôi trước,sau đó mới đi hoa viên An Ninh。”Mạc Tư An nói câu này là thật lòng,đúng thật là sau khi anh ta đi thăm con gái mới đến hoa viên An Ninh,anh ta không biết đã gặp anh ta khi nào,có thể là hôm qua tan sở vô tình gặp được。
“Con anh bệnh sao?”
“Ừ。Đúng rồi,Chủ tịch,tôi về trước đây?”
Tiếp đó,Mạc Tư An quay về,không muốn hao tốn thời gian trong chuyện cửa “ Con gái”,chuyện trong nhà,càng bị nhiều người hiểu rõ,càng cảm thấy không an toàn。
Cố Minh Thành đã gọi cho trợ lý,“Mạc đại sư giống như có một đứa con,đang nằm viện,đi điều tra xem mắc bệnh gì,nếu như nghiêm trọng,cho anh ta chút tiền。”
Trợ lý vâng lời。
Cố Minh Thành vừa buông xuống điện thoại,thì nhận được cái bưu phẩm。
Là một cái hồ sơ nhỏ,trong đó có cái đĩa CD,anh ta không biết là gì,để tránh bị nhiễm virus,anh ta đã mở trên một máy tính cũ。
Người xuất hiện trong đó quả nhiên là Khương Thục Đồng,tiếp đó,Lục Chí Khiêm xuất hiện,giúp Khương Thục Đồng xoa chân,xoa vai,Khương Thục Đồng thì nằm trên giường,không động đậy gì hết,cứ cho Lục Chí Khiêm muốn lam gì thì làm。
Chân mày của Cố Minh Thành đã chặt chẽ nhăn lại rồi,tay anh ta đang sờ trên cằm。
Lục Chí Khiêm nhích gần đến cổ của Khương Thục Đồng,y như muốn hôn cô ta - -
Sau đó đoạn sau không thấy gì nữa,có thể đã bị người ta cắt rồi,chỉ xuất hiện một câu nói,“Sau đó đã xảy sa chuyện gì,tự suy nghĩ đi,tôi không muốn cho anh nhìn thấy Thục Đồng của tôi!”
Cố Minh Thành liền đẩy hết toan bộ đồ trên ban xuống sàn。
Cả đời này anh ta chưa từng giận qua như vậy。
Tuy nhiên những nội dung phía sau rất khả nghi,có hay không cũng có vấn đề。
Đoạn video này gửi từ Thượng Hải đến,không có ghi người gửi,Cố Minh Thành biết được là Lục Chí Khiêm,do Lục Chí Khiêm đã quay lén cô ta,nhưng từ trong video thấy,ít nhất Khương Thục Đồng cũng không từ chối động tác của Lục Chí Khiêm。
Cố Minh Thành hanh lạnh một tiếng,quả nhiên là gặp nhiều sinh tình。
Lúc nãy những đồ rơi xuống sàn phát ra tiếng động rất lớn,trợ lý nghe được,đã chạy vào trong,hỏi “Bị sao vậy?Cố Tổng?”
Một ngày sau,trợ lý đã đi điều ta tình hình của Mạc Tư An,đã quay về。
Nhận được đáp án như thế này:Vào bốn năm trước,con gái của Mạc Tư An là Mạc Ly đã thích một người,nhưng mà có một lần cô ta mượn cớ làm như tình cờ gặp được đàn ông đó,lại nhìn thấy người đàn ông đó và một người phụ nữ khác,chỉ nghe thấy người phụ nữ và người đàn ông đó đang ban chuyện hôn nhân,Mạc Ly như gặp được một đã kích rất lớn, khi đang băng qua đường,có thể do không chú ý,hay là do cố tình,đã bị xe đụng trúng,bị liệt toàn thân。
“Một kẻ si tình sao?”Cố Minh Thành vốn dĩ cũng không có tâm trạng nói đùa,hôm qua nhìn thấy đoạn video trái tim của anh ta như rơi xuống đáy cốc vậy,vẫn chưa từ bên trong thoát ra được,những lời này mang theo chút ý nóng giận。
Sắc mặt của trợ lý có chút khó xử,có chút muốn nói lại không dám nói。
“Sao vậy?”Cố Minh Thành hỏi。
“Người đàn ông mà Mạc Ly thích là – ” Lúc nãy nghe được những lời nói của chủ tịch,trợ lý càng không dám mở lời。
“Ai vây?”Cố Minh Thành đối với chuyện tình yêu trai gái xưa nay không có hứng thú cho lắm,nhưng mà nhìn thấy bộ dạng của trợ lý,mới hỏi đó。
“Là--là anh。”
Tay đang cầm điếu thuốc của Cố Minh Thành dừng lại,rất lâu sau mới mở miệng,“Tôi sao ?”
Cố Minh Thành cười lạnh một cái,Không ngờ mấy năm nay,anh ta quả nhiên lại nợ một cuộc tình mà bản thân không biết。
Vốn dĩ muốn nhờ trợ lý cho Mạc đại sư một số tiền,để anh ta giúp con gái trị bệnh,mặc dù đã bị liệt hoàn toàn,phí trị liệu cũng không ít,nhưng mà nghĩ lại,nếu như chuyện này Mạc đại sư cũng không muốn nói,nhất định là không muốn mọi người biết được,cho tiền anh ta,anh ta nhất định không lấy。
Suy đi nghĩ lại,nhờ trợ lý thông báo phòng tài vụ,tháng này cho thêm Mạc đại sư ba chục ngàn phí thiết kế,thì nói là trích phần trăm của dự án hoa viên An Ninh đã được nâng cao。
Trợ lý đã hiểu rồi。
“Cô về đi。”Cố Minh Thành nói,trong đầu có chút rối loạn。
Anh ta lấy qua điện thoại,muốn gửi wechat cho Khương Thục Đồng。
Nhưng mà đã xoạn lại nhiều lần,cũng cảm thấy viết không đúng lắm。
Anh ta gửi tin nhắn cho người khác cũng là lời nói ngắn gọn,lần này,quả nhiên không biết nên phải nói sao nữa。
Một lần viết đến một lần,lại xoá đi,cuối cùng,chỉ viết một câu : Sau này phải chú ý bảo vệ bản thân。
Khi Khương Thục Đồng nhận được tin wechat này,đang làm việc tại công ty,cô ta thì bồn chồn,bảo vệ riêng tự gì chứ ? Dù cho cô ta nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được。
Người liên hệ Cố Minh Thành,trong danh bạ Wechat của cô ta đã nằm ngay cuối nhất,rất lâu rất lâu cũng không có liên hệ rồi,bỗng nhiên nhìn thấy anh ta lại gửi Wechat cho bản thân,Khương Thục Đồng có chút không dám tin。
Hơn nữa,câu nói này,anh ta giống như muốn chỉ điều gì。
“Cố Tổng,anh có thể nào nói rõ ràng hơn không。”Gửi cho anh ta một tin nhắn。
“Xem lại trong nhà cô có máy quay không。”Cố Minh Thành gửi lại một câu。
Lời nói của Cố Minh Thành khiến Khương Thục Đồng cảm thấy có chút kỳ lạ,sau khi tan sở,cô ta đã chạy thẳng về nhà, kiểm tra khắp nơi,quả nhiên trên chỗ máy lạnh, một nơi không bắt mắt,quả nhiên có một đầu quay。
Khương Thục Đồng trong thấp thoáng cảm thấy cột sống phát lạnh,nhất định là do Lục Chí Khiêm hôm đó sửa máy lạnh rồi gắn lên luôn,sau đó lại đem những video quay được gửi cho Cố Minh Thành。
Khương Thục Đồng xấu hổ,mấy hôm nay sau khi tắm rửa,tuy rằng không đến nổi không mảnh vải che thân, chỉ quấn lại một chiếc khăn tắm,nhất định đã bị anh ta thấy được。
Khương Thục Đồng tức giận đã tháo đầu máy quay đó đi,nói với Lục Chí Khiêm,“sau này,nhà của tôi,không được bước vào!”
Còn đem hình đầu quay đã bị tháo gỡ gửi cho anh ta,đã thay đi ổ khoá trong nhà,sợ rằng Lục Chí Khiêm đã lén lén làm thêm một chìa khóa nhà của cô ta。
Lục Chí Khiêm nhìn thấy,biết là hết phim rồi。
Nhưng mà,đã đạt được mục đích anh ta mong muốn, anh ta cảm thấy không quan trọng。
Vốn dĩ Khương Thục Đồng muốn giải thích với Cố Minh Thành chuyện của hôm đó,nhưng mà nghĩ lại,đã chia tay rồi,còn giải thích gì nữa?
Giải thích với anh ta trái lại anh ta lại nghĩ bản thân quá tự yêu,hơn nữa,trong lòng của anh ta,cũng chê bai cô ta dơ bẩn,giải thích nhiều chi cho khổ thân , thôi mặc kệ anh ta。
Anh ta nói gắn đầu quay chỉ vì muốn cho Cố Minh Thành xem。
Khương Thục Đồng vô cùng tức giận,tự ngồi ăn cơm một mình,rõ ràng không để mắt đến Lục Chí Khiêm。
“Thục Đồng,cô biết mà,tôi không phải là kẻ nhìn trộm, tuyệt đối không nhìn qua cô,tôi chỉ là gửi đoạn video đó cho Cố Minh Thành thôi。”Thần thái của Lục Chí Khiêm y như đang đưa tay lên thề vậy。
Không phải là kẻ nhìn trộm trái lại Khương Thục Đồng lại tin,nhưng mà cố ý làm động tác đó với Khương Thục Đồng,lại gửi cho Cố Minh Thành,Khương Thục Đồng không thể nào nhẫn chịu được。
Khi Lục Chí Khiêm đang háo hức thể hiện bản thân,đang không biết nên giải thích như thế nào,điện thoại của anh ta lại reo lên。
Sắc mặt của Lục Chí Khiêm từ từ tái nhạt,không có sức lực nói,“Tôi biết rồi,tôi và Thục Đồng lập tức quay về。”
Khương Thục Đồng vốn dĩ đang múc cơm,nghe được Lục Chí Khiêm nói câu này,suy đoán chuyện này chắc chắn có liên quan đến ba mẹ chồng,cô ta vốn dĩ nghĩ rằng do bệnh tình của mẹ chồng có thay đổi,không ngờ là,Lục Chí Khiêm nói,“Ba đã mất rồi。”
Khương Thục Đồng kinh ngạc,liền hoảng hốt hỏi lại ba bị sao vậy。
Lục Chí Khiêm nói ba bị xuất huyết não,những thời gian này luôn không ngày không đêm chăm sóc cho mẹ,lại thêm trong nhà luôn có chủ nợ đến quấy rối,đêm đó,lại có chủ nợ đến tìm, ba không chống cự nổi,đã mất đi。
Khương Thục Đồng liền ngồi xuống ghế,lẩm bẩm nói,“Cũng tại tôi,cũng tại tôi,tôi nên mướn một người đến chăm sóc cho mẹ, hoặc là tôi không đến Thượng Hải - - ”
Tiếp đó,cô ta úp mặt lại khóc oà lên。
“Thục Đồng,Không phải lỗi của cô,cô đã làm rất tốt rồi,còn làm tốt hơn đứa con trai như tôi!” Lục Chí Khiêm bước đến trước mặt của Khương Thục Đồng,ôm cô ta vào lòng,Khương Thục Đồng không có từ chối,chỉ lớn tiếng khóc oà lên,nói là cô ta không tốt。
“Là lỗi của mấy chủ nợ kia,tương lai tôi nhất định y cẩm hồi hương,đem nhưng tên cầm thú đố toàn bộ giết sạch!” Những ánh sáng hiện giờ trong mắt đều là ác độc,đến nỗi những giọt máu nhiễu ra,cũng có thể giết chết được người。
Lục Chí Khiêm đã đặt vé máy bay về Hải Thành,ba mất đi rất nhanh,sau khi quay về đã mua cho ba một huyệt mộ,Khương Thục Đồng vô cùng tự trách。
Trong mộ viện,cô ta đứng bên cạnh Lục Chí Khiêm,thần thái vô cùng hổ thẹn。
Không ngờ lần này,Cố Minh Thành quả nhiên cũng đến,đứng cách rất xa với Khương Thục Đồng,cũng đúng,dù sao anh ta cũng từng đi dự sinh nhật của ba chồng,cho nên,chắc chắn với ba chồng cũng có chút giao tình,anh ta đến cũng không kỳ lạ。
Khương Thục Đồng lén lén nhìn anh ta,anh ta chặt chẽ nhăn lại chân mày。
“Cũng tại tôi,chắc chắn phải suy nghĩ đến sức khoẻ của ba。” Khương Thục Đồng nắm chặt lại nắm đấm,vẫn còn đang tự trách,thực sự có chút lơ là,khi đó đúng thật cô ta cũng có suy nghĩ muốn giữ lại một số tiền cho ba chồng mời hộ công,nhưng mà nghĩ đến tương lai của bản thân, đã ích kỹ không có để lại số tiền。
Lục Chí Khiêm ôm lại vai của Khương Thục Đồng,“Đừng tự trách nữa,tôi rất cảm kích cô, Thục Đồng! Đi thôi。”
Hai người vừa muốn rời đi,liền nhìn thấy Cố Minh Thành từ bên cạnh Khương Thục Đồng và Lục Chí Khiêm bước ngang qua,những bước chân của anh ta rất nhanh,Khương Thục Đồng chẳna qua chỉ mới nhìn một cái,liền nhìn thấy dáng đang quay đi như gió của anh ta。
Bên ngoài mộ viện,đang đậu một chiếc xe。
Khi Khương Thục Đồng đi ngang qua,đột nhiên có một đứa bé từ trên xe phóng xuống,ôm lại Khương Thục Đồng gọi,“Chị ơi, rất lâu không gặp chị rồi, em nhớ chị lắm!”
Quả nhiên là Từ Tranh Dương。