Khương Thục Đồng nói qua vài ngày nữa sẽ trở về, vì đem theo đứa trẻ ra ngoài không được tiện lắm, với lại, căn phòng ở phòng làm việc Tam Á vẫn cứ lưu lại đó, đi lại khá vất vả cho nên lần này không đem đứa nhỏ đi nữa.
Từ Mậu Thận lại gật đầu, anh biết Khương Thục Đồng là muốn tránh đi, một mình an tĩnh.
Trước khi sắp đi, Từ Mậu Thận đưa cho Khương Thục Đồng một bình thuốc, nói là thuốc bổ, buổi tối sẽ ngủ rất ngon, vì trong khoảng thời gian này Khương Thục Đồng vì bận chăm sóc Khương Đóa Mễ nên thường không được ngủ ngon.
Khương Thục Đồng cười, hỏi Từ Mậu Thận làm sao vậy, sao lại lo lắng đến cả giấc ngủ của cô rồi.
Từ Mậu Thận nói, thời gian gần đây một mình Khương Thục Đồng chăm sóc đứa nhỏ, anh nhìn trong mắt cô, hiểu răng Khương Thục Đồng rất vất vả. Khương Thục Đồng nhân cơ hội này để thả lỏng tâm tình, nghỉ ngơi cho tốt, sau này còn làm chỗ dựa cho Đóa Mễ nữa.
Hai chữ “chỗ dựa” này, càng làm cho trách nhiệm và lá gan của của cô lớn thêm.
Đúng vậy, cô nhất định phải sống thật tốt, thì mới có thể trở thành chỗ dựa cho Đóa Mễ.
Khương Thục Đồng nhận lấy bình thuốc.
“Mỗi ngày nhớ uống thuốc đúng giờ đấy nhé!” Từ Mậu Thận dặn dò.
“Em biết rồi”.
Khương Thục Đồng cầm lấy chai thuốc và cất vào trong valy.
Vào sáng ngày Cố Minh Thành kết hôn, Khương Thục Đồng đáp chuyến bay sáng, giống như lịch trình lần trước, cô đi Thượng Hải trước, lúc xuống máy bay nhớ lại những lần đưa đón ở sân bay đã qua, bọn họ lúc đó biết bao ngọt ngào.
Cô lại nhìn cửa tiệm quần áo trước mặt mình, rồi lại đi một vòng qua những nơi mà cô và Cố Minh Thành từng đi qua, Minh Châu Đông Phương, phố đi bộ, đường Nam Kinh, rồi một mình đến quán mỳ kéo ăn một bữa, ngồi chính là vị trí trước đây đã ngồi, lần trước, anh ngồi bên cạnh cô, vừa mới ăn xong liền hôn cô một cái.
Không ngờ hôm nay, anh sẽ đi hôn một người con gái khác!
Khương Thục Đồng vừa ăn, nước mắt liền tí tách rơi vào trong bát.
Lúc trước khi kết hôn với Lục Chi Khiêm, tưởng rằng đời người chỉ là như thế thôi, sẽ không bao giờ có thể yêu thêm một người, như sinh mệnh, như biển trời.
…
Hải Thành, một khách sạn 5 sao nổi tiếng, nơi Cố Minh Thành đang tổ chức hôn lễ.
Anh quyết định, bởi vì thời gian hôn lễ tiến hành sớm, thời gian gấp gáp nên tạm thời không đăng kí kết hôn, chờ cử hành hôn lễ xong sẽ tính tiếp. Lâm Mỹ Tố vì quá cuồng si anh nên tự nhiên cũng đồng ý.
Cố Minh Thành cúi nhìn đồng hồ, mười giờ, mười một giờ bốn mươi cử hành hôn lễ.
Anh ngồi ở phòng hóa trang phía sau hút một điếu thuốc, trong mắt nhìn Lâm Mỹ Tố đang chỉnh trang lại lớp trang điểm, Lâm Mỹ Tố hình như rất vui.
Cũng đúng, người phụ nào lúc kết hôn mà chẳng vui?
….
Khương Vũ Vi đã chuẩn bị xong để đến buổi tiệc rồi, nhưng cô cảm thấy mi mắt giật liên hồi, hình như sắp phát sinh chuyện gì đó.
Cô nghĩ kĩ lại việc này, cảm thấy chỉ dựa vào đoạn video, hình như không ảnh hưởng đến mục đích kết hôn của Cố Minh Thành và Lâm Mỹ Tố. Bọn họ một khi muốn kết hôn, chắc chắn đã suy nghĩ rất kĩ rồi. Còn có Khương Thục Đồng, đây luôn luôn là mối lo nghĩ trong lòng Khương Vũ Vi. Cho dù cô thành công bước đầu, Lâm Mỹ Tố và Cố Minh Thành không kết hôn nữa, nhưng sau này mối quan hệ của Cố Minh Thành với Khương Thục Đồng tốt lên, vậy mình không phải là là một tên hề nhảy nhót ư? Rõ ràng làm tay sai cho Cố Minh Thành.
Nghĩ nghĩ, cô đã đi đến nhà của Khương Thục Đồng, đúng lúc Từ Mậu Thận đi ra, Khương Vũ Vi nói cô đến thăm thằng bé.
Từ Mậu Thận phải đi tham gia hôn lễ của Cố Minh Thành, rất vội, với lại, Khương Thục Đồng cũng không có ở nhà, anh dù biết Khương Vũ Vi không phải là một người tốt nhưng Khương Thục Đồng không có ở nhà, trong nhà lại chỉ có một đứa con nít, thì xem như Khương Vũ Vi có ác độc hơn nữa, thì cũng sẽ không giết hại con bé. Trước khi đi, anh dặn đi dặn lại bà vú nhất định phải chăm sóc con bé cho tốt.
Bà vú đáp ứng.
Khương Vũ Vi nhìn con bé, trong lòng thầm tính toán.
“Chị Thục Đồng hôm nay sao không có ở nhà vậy?” Khương Vũ Vi nhìn con bé, cũng nhìn đồng hồ, đã 11 giờ hơn rồi, nếu lần này không thể tách rời Cố Minh Thành và Lâm Mỹ Tố, bao nhiêu công sức sẽ thành công dã tràng, vị trí Cố phu nhân sẽ không thể thuộc về cô nữa.
“Tôi cũng không biết.: Bà vú đang pha sữa đáp : “Nhưng mà Khương tiểu thư này, cô là em gái của bà chủ nên tôi cũng không giấu cô việc này. Tôi hôm qua, lúc tôi đi xuống lầu, tôi hình như nghe thấy ông bà chủ đang nói về việc gì mà ly hôn gì đó”.
Tâm Khương Vũ Vi như nổ vang “bang” một tiếng, thì ra liên tục nháy mắt, chính là vì chuyện này sao!
Khương Thục Đồng và Từ Mậu Thận ly hôn, rôt cuộc là sao?
“Vậy chị Thục Đồng bây giờ đi đâu rồi vậy?” Khương Vũ Vi tiếp tục hỏi.
“Đi Thượng Hải rồi, nói là đi nghỉ ngơi thả lỏng tâm tình. Ông chủ cũng biết bà chủ chăm sóc con cái rất mệt mỏi, vì vậy để cho bà ấy đi rồi!” Bà vú sau khi pha sữa xong, bắt đầu cho con bé uống sữa.
Khương Vũ Vi nhíu chặt mi, Khương Thục Đồng sao lại chọn đúng lúc này ly hôn? Vậy chẳng phải mình đi chia rẻ Cố Minh Thành và Lâm Mỹ Tố, cô ta không phải sẽ ngồi không mà hưởng lợi sao?
Khương Vũ Vi nhìn chằm chằm vào đứa bé ở trong nôi, mắt nhìn vào trên người đứa bé.
“Chị Thục Đồng đối với đứa bé thế nào?”. Khương Vũ Vi vờ thuận miệng hỏi bà vú.
“ Tốt lắm! Bà chủ đối với con bé cực kì tốt, còn thân thiết hơn cả mẹ ruột.” Bà vú mặc dù sau này mới được thuê mướn đến, nhưng nhìn Khương Thục Đồng không có dáng vẻ sồ sề sau sinh, dáng vóc hoàn toàn như một cô gái. Từ trước đến nay bà chủ cũng chưa bao giờ cho con bú, ông chủ với bà chủ cũng không giấu diếm gì cách nuôi đứa nhỏ, nên qua thời gian, bà cũng hiểu được tình hình.
Khương Vũ Vi gật gật đầu.
“ À, đúng rồi, dì ơi, dù sao hôm nay tôi cũng không có việc gì, để tôi bế con bé đi chơi nhé, dì cũng nghỉ ngơi đi. Tôi biết chăm sóc đứa trẻ cũng rất vất vả lắm!” Khương Vũ Vi liền ôm đứa bé lên, để thân thể của Khương Đóa Mễ trong chăn.
Mùa xuân gió vẫn còn lớn, Khương Vũ Vi còn đặc biệt quấn một lớp vải sợi chụp lên đầu đửa nhỏ.
“Việc này…..” Bà vú do dự, ông chủ muốn bà chăm sóc thật tốt đứa bé.
“ Haizz, dì không yên tâm gì chứ, tôi là em gái của chị Thục Đồng, là dì của đứa bé đấy nhé!”
Bà vú ngẫm nghĩ, cũng đúng, về mặt quan hệ, Đóa Mễ với Khương Vũ Vi so với mình còn thân thiết hơn gấp nhiều lần.
“ Vậy cô nhất định trước lúc ông chủ quay lại, phải đem đứa bé trở về nhé.”
Khương Vũ Vi đáp ứng.
Ra khỏi cửa biệt thự nhà Khương Thục Đồng, Khương Vũ Vi liển bắt một chiếc taxi, thẳng tiến đến hôn lễ của Cố Minh Thành.
Khương Vũ Vi nhìn đứa bé, không phải cô không thích trẻ con, đứa trẻ này mặc dù rất đáng yêu, nhưng lại không có mối quan hệ máu mủ gì với mình, cũng chính là bảo bối của Khương Thục Đồng.
Hôn lễ sắp bắt đầu, Khương Vũ Vi vui vẻ đến trước khi hai người họ lên sân khấu.
Đứa trẻ trong tay cô ta, Cố Minh Thành đã từng thấy qua, là Khương Đóa Mễ.
“Khương Thục Đồng đâu?”. Cố Minh Thành hỏi Khương Vũ Vi. Anh biết rõ Khương Thục Đồng sẽ không để cho Khương Vũ Vi bế đứa bé, anh đanh giọng nói: “ Đưa con bé cho tôi”.
Trong phòng hóa trang của hôn lễ, Khương Vũ Vi ôm chặt đứa bé, đồng thời cũng đứng cạnh bên cửa sổ thủy tinh. Chỉ có vị trí này mới có sức mạnh đe dọa nhất. Đây là tầng 4 của khách sạn 5 sao, phòng hóa trang lớn nhất nằm ở tầng 4, hôn lễ cũng được tổ chức ở tầng 4.
“Lâm Mỹ Tố! Người phụ nữ dâm đãng này, cô với Đặng Hiển Vũ đã làm ra cái chuyện gì?” Khương Vũ Vi một tay ôm đứa bé, một tay lấy điện thoại ra, tìm một đoạn video mà ngwoif nào đó gửi cho mình.
“Tôi làm chuyện gì chứ?”
Khương Vũ Vi cười lạnh một tiếng, bắt đầu phát đoạn video.
Trong đoạn video hiện lên hình ảnh một khách sạn, là một khách sạn ở Thượng Hải. Lâm Tố Mỹ tưởng răng là khách sạn mà cô ta với Cố Minh Thành phát sinh quan hệ, vì vậy xem vô cùng chăm chú, ánh mắt kinh ngạc nhìn Cố Minh Thành, mà Cố Minh Thành lại cực kì bình tĩnh, ánh mắt luôn dõi theo đứa bé.
Trong đoạn video, có một người đi vào trong căn phòng, sắc mặt của Lâm Tố Mỹ càng lúc càng trắng bạch, hôm đó cô đã tắt đèn rồi, trong ấn tượng của cô ta, Cố Minh Thành vừa vào cửa liền tắt đèn, đè ép cô lên cửa mà hôn, sau đó hai người đi đến bên giường, làm nên một trận mây mưa không dứt.
Tối hôm ấy rõ ràng là Cố Minh Thành, tại sao trong video lại là một người khác?
Người bước vào phòng Lâm Mỹ Tố thật sự không quen thuộc lắm, nhưng lúc người này ở Thượng Hải, đã từng có duyên gặp gỡ với Lâm Mỹ Tố, rất ấn tượng với cô, cũng có ý muốn theo đuổi cô nhưng luôn hận bản thân mình không xứng với cô.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một người vội vã bước vào phòng hóa trang, không phải ai khác, mà chính là….Đặng Hiển Vũ.
Người xuất hiện trong đoạn video, liền biến thành người mới vào đứng bên cạnh Lâm Mỹ Tố.
Hôm Cố Minh Thành ở Thượng Hải, Đặng Hiển Vũ cũng ở đó, Cố Minh Thành vừa nhìn đã nhìn ran gay ý đồ của Đặng Hiển Vũ, sự tình sau này, Cố Minh Thành lập mưu, làm cho Lâm Mỹ Tố hiểu lầm, lại càng hiểu lầm thêm.
Đặng Hiển Vũ nhìn thấy Khương Vũ Vi đang phát video, tức giận nói: “Đừng phát nữa!”
Khương Vũ Vi haha cười lạnh hai tiếng, “Nam chính xuất hiện rồi~” Ánh mắt cô ta nhìn về phía Cố Minh Thành: “Cố tổng, loại phụ nữ thé này, đã lên giường với người đàn ông khác rồi, ngài còn muốn cưới sao?”
Cố Minh Thành đốt một điếu thuốc, mắt nheo lại. Ánh mắt anh liên tục nhìn về đứa bé, tất cả còn lại phía sau, Khương Vũ Vi đều diễn theo vở kịch anh vạch ra, mặc dù Khương Vũ Vi không ngờ đạo diễn đứng sau chính là anh.
Chỉ là….Khương Vũ Vi đột nhiên ôm đứa trẻ đến, việc này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Cố Minh Thành.
“Cố tổng, ngài hôm nay rốt cuộc có cưới hay là không cưới người phụ nữ này?” Khương Vũ Vi để đứa bé trên cửa sổ.
Khương Vũ Vi cũng không xác định, đứa bé trong tay có phải là con gái bạn gái cũ của Cố Minh Thành hay không, mối đe dọa trong tay mình với Cố Minh Thành có tác dụng hay không. Nếu có quan tâm, chứng tỏ, Cố Minh Thành vẫn còn tình cảm với Khương Thục Đồng; nếu không quan tâm, vô tình như Cố Minh Thành thì đây chỉ là một đứa trẻ không có quan hệ gì với anh, anh căn bản cũng không thèm để ý.
Cố Minh Thành nào có không biết Khương Vũ Vi đang nghĩ như vậy.
“Minh Thành muốn cưới người họ Lâm, ít nhất cũng phải qua được cửa của tôi đã!” Từ ngoài cửa truyền vào một âm thanh.
Là Diệp Thu.
Cố Minh Thành dường như cũng đoán được Diệp Thu sẽ đến, trên mặt không biểu lộ chút kinh ngạc.
“Gửi đoạn video qua cho tôi! Wechat là yeqiu1966!”. Diệp Thu vừa bước đi từng bước hiên ngang, vừa đi tới bên cạnh Lâm Mỹ Tố, “baa baa” liền tát vào hai má của cô ta, cười lạnh nói: “Năm đó là như thế nào hãm hại chị tôi? Hôm nay tôi sẽ thay chị ấy trả lại tất cả. Còn nữa, những năm này, bản thân cô làm ra những chuyện xấu gì, cô không phải là không biết đi? Lén lút theo dõi Minh Thành, đập vỡ kính ở cửa tiệm của Khương Thục Đồng, thuê người đâm vào xe của cô ấy…Lúc đó đều tưởng là chuyện ngoài ý muốn, ai cũng không ngờ đến cư nhiên có bàn tay cô đứng sau mọi chuyện”.