Mục lục
Truyện không tên số 18
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

23718

“ Tôi bây giờ nhận được sự kìm kẹp của hai anh em các người, quả nhiên đụng vào người của Miêu gia, không có kết quả tốt! Nhưng mà Minh Nguyên” Cố Nhị vẫn đang nhìn Minh Nguyên.

“Anh ta chính là một con chó nhỏ trung thành.” Miêu Doanh Đông lắc ly rượu ở trong tay nói.

“Vậy chị Đông thì sao? Là cái gì?” Cố Nhị lại hỏi.

“Chị Đông của cậu—“ Miêu Doanh Đông nghĩ một lúc,” Cô ấy là—

Miêu Doanh Đông nghĩ đến dáng vẻ không oán không hận nấu cơm, giặt quần áo cho anh, nhẫn nhục chịu khó của Khâu Đông Duyệt.

“Cô ấy là mơ ước của mọi người đàn ông, hòa thuận vui vẻ!”

Minh Nguyên kéo tay của Lệ Truyền Anh, bước đi ra.

“Mẹ cô gọi điện cho cô, mẹ cô muốn đến đây!” Mình Nguyên nói.

Lệ Truyền Anh mãi không nói ra lời, một lúc sau, hỏi, “mẹ tôi muốn đến, sao tôi lại không biết, mà anh lại biết?”

“Mẹ cô gọi điện thoại cho cô không liên lạc được, gọi cho mẹ tôi rồi! Tôi gọi điện thoại cho cô cũng không được, mẹ tôi biết cô đến đây, bảo tôi đến tìm cô.” Mình Nguyên nói.

Lệ Truyền Anh nghĩ thế nào cũng thấy kì lạ.

Lúc đến viện khoa học nghiên cứu, là cha tận tay dắt cô giao cho phó viện trưởng Tăng, đều là người Hoa cả.

Mẹ biết số điện thoại của Tăng Phàm, cũng không có gì là lạ.

Mẹ cô dự tính là chiều ngày mai đến, tôi sẽ đi theo!” Minh Nguyên lại nói.

“ Anh nghĩ anh là ai chứ? Chuẩn con rể sao? Chuyện của tôi, lấy lòng cha mẹ vợ cũng vô ích.” Lệ Truyền Anh gào lên với Minh Nguyên một câu,“Tôi chính là cô gái thời đại mới, có quyền tự chọn bạn đời!”

Hai người họ nói chuyện ở cửa đại sảnh.

“Vậy sao?” Minh Nguyên hỏi, nhanh chóng ôm qua eo của Lệ Truyền Anh, bắt đầu hôn cô say đắm.

Mắt của Lệ Truyền Anh mở rất là to, nhìn chằm chằm Minh Nguyên, chân đang đá anh.

“Ô, hôn rồi! Minh Nguyên không tồi đúng không.” Cố Nhị vẫn đang cùng Miêu Doanh Đông quan sát Minh Nguyên.

“So với cậu, nhưng mà nhanh rồi!” Khoé miệng Miêu Doanh Đông đang cười, nói với Cố Nhị một câu.

“Nhanh thì là nhanh, nhưng mà số lần tôi hôn còn nhiều hơn so với anh ta nhiều nhiều!” Nói xong Cố Nhị liền rời đi.

Cố Nhị rất thông minh, bởi vì anh biết tiếp sau đó Miêu Doanh Đông sẽ nói, “không dễ dàng có một đóa hoa đào của riêng mình, lại bị người ta lấy mất rồi.”

Miêu Doanh Đông thật sự là muốn nói như vậy, nhưng mà, anh nhìn thấy bóng dáng của Cố Nhị, cúi đầu cười cười.

Lúc Mình Nguyên hôn Lệ Truyền Anh,chân của Lệ Truyền Anh cứ ở dưới đá Minh Nguyên, dù cô lớn hơn Minh Nguyên ba tuổi, suy cho cùng vẫn là sức lực của một cô gái, thắng không nổi Minh Nguyên.

Sau khi Minh Nguyên hôn cô, nói nhỏ bên tai cô một câu, “Đừng có mà không cam tâm tình nguyện như vậy, nam thần của cô có thể đang nhìn cô đó!”

Câu nói này có tác dụng, quả nhiên Lệ Truyền Anh không dãy dụa nữa.

Hồi đó cô chỉ nhìn nam thần một cái, mấy năm nay cũng chẳng có nhớ nhung không quên anh ta, chỉ là nhìn thấy đẹp trai thôi, đó cũng là cái cớ để lần trước dùng để ngăn cản Minh Nguyên.

“Đừng để nam thần của cô nghĩ rằng cô mấy năm nay, vẫn cứ nhớ nhung anh ta, mà quên đi chuyện đại sự của bản thân mình, vậy thì cô có thể chịu thiệt nhiều hơn đó!” Minh Nguyên tiếp tục nói bên tai cô.

Lệ Truyền Anh nhắm mắt lại rồi, ngoan ngoãn để anh hôn.

Hôm nay cô phát hiện, Minh Nguyên thật sự rất lợi hại, một câu nói thôi đã nói thấu tim gan cô rồi.

Còn có lần trước, nói chuyện với Văn Điện Thanh, không chỉ để Văn Điện Thanh đừng có ôm mộng ảo tưởng với cô, đến cô còn rất kinh ngạc.

Cho nên, cô từ trên người Minh Nguyên ngẩng đầu lên, nói, “Anh có phải là giả làm heo ăn thịt hổ”

“Hai chúng ta ai là heo, ai là hổ? Đồ miệng hùm gan sứa!” Nói xong, Minh Nguyên kéo tay Lệ Truyền Anh đi.

Lệ Truyền Anh suốt dọc đường đều nhìn một bên mặt mà đánh giá Minh Nguyên.

Cô miệng hùm gan sứa?

Quả thật là chuyện cười!

“Tôi từ tiểu học đã học rất giỏi, được chuyển thẳng lên lớp giáo dục đặc biệt, được chuyển thẳng lên đại học, được cử đi học nghiên cứu sinh, một đường đều là được chuyển thẳng, đến tiến sĩ thì nhận được học bổng toàn phần! Quan trọng nhất là, tôi tâm lý mạnh khỏe, gia đình hạnh phúc, không có bất kì bí mật nào không thể để người khác thấy, tôi có gì mà miệng hùm gan sứa? Anh với tôi nói rõ, tôi có gì mà miệng hùm gan sứa!”

Minh Nguyên cứ nắm chặt lấy tay Lệ Truyền Anh, không buông lỏng, Lệ Truyền Anh theo không kịp bước chân của anh, giầy cao gót lại rất cao, cô bước đi có chút xiêu vẹo, nói chuyện vô cùng gấp gáp, hoàn toàn không có sự điềm tĩnh của nữ học sĩ, chính là đồ ngốc.

Bước chân của Minh Nguyên dừng lại một lát.

Ánh mắt anh chăm chú nhìn về phía trước, Lệ Truyền Anh hỏi một câu, “Sao vậy, chạm vào nỗi đau của anh sao? Gia đình anh không hạnh phúc? Hay là anh học hành không tốt?”

Mình Nguyên không nói gì, tiếp tục đi.

Đến bãi đậu xe, Minh Nguyên liền nhét Lệ Truyền Anh vào trong xe.

Lên xe, Lệ Truyền Anh hỏi, “Tôi nói Minh Nguyên, tối nay anh chuẩn bị dẫn chị — dẫn tôi để đi đâu đây? Tôi là người có nhà nha!”

“Đi ở khách sạn!”

Lệ Truyền Anh nghĩ một lúc, “Minh Nguyên, là anh sợ tôi ngày mai đi gặp mẹ tôi không dẫn anh theo sao? Anh thật là lãng phí tâm sức.”

Minh Nguyên lái xe, “ Đoán đúng rồi! Nhưng mà cô đi đâu tôi cũng có thể tìm thấy, mẹ tôi quan to cấp một ép chết người!”

Lệ Truyền Anh cắn chặt răng, cô sai rồi có phải không?

“ Nhưng tôi không có đồ mặc, tôi đi gặp mẹ tôi, cũng không thể mặc lễ phục đi chứ?” Lệ Truyền Anh nhìn nhìn đôi vai trần trụi của mình, còn có sợi dây chuyền trên cổ, bộ y phục này là kiểu hở vai, đều lộ hết ra.

“Phía sau, mua cho cô rồi! Trang sức cũng mua cho cô rồi!” Minh Nguyên nói.

Lệ Truyền Anh trên miệng nở nụ cười, môi mím chặt lại, đó là nụ cười từ một người đẹp thiên thần trong chớp mắt đã trở thành người đẹp bị thần kinh.

Nụ cười vẫn tiếp tục trên mặt cô, nhưng nụ cười đó rõ ràng là bên ngoài cười nhưng bụng dạ lại không vui, vô cùng cứng nhắc.

“Quần áo của tôi anh đều mua cho tôi rồi, nội y thì sao, tôi có thể không mặc, hôm nay tôi chỉ mang miếng dán ngực, anh biết size của tôi? Còn nữa, quần của tôi, anh biết size của tôi?”

“Áo ngực 75c, mông bự, quần size 25, đúng không?” Minh Nguyên chăm chú nhìn ngực của Lệ Truyền Anh, “đều rờ qua rồi, kích thước tôi không biết sao?”

Kích thước của nhẫn chuẩn xác đến từng milimet, anh đều có thể nhìn ra, chưa kể là eo.

Lệ Truyền Anh cắn răng, đích thực là không sai!

Xem ra cô sập vào bẫy của anh rồi!

Lệ Truyền Anh từ trong túi cầm ra hai cái vòng tay đồ chơi giống nhau, một tay đeo một cái.

Minh Nguyên nghiêng mắt nhìm cô một cái, “cái gì?”

Lệ Truyền Anh đã đeo xong, “anh có muốn thử không?”

Minh Nguyên nhìn sắc mặt cô kiểu “gậy ông đập lưng ông”, càng không biết vị nữ tiến sĩ này thiết kế ra cái bẫy gì đợi anh đây.

Nhưng mà, nhìn thấy cái vòng bạc đeo trên cổ tay trắng nõn của cô, rất có mỹ cảm.

Cho dù là uống thuốc độc giả khát, Minh Nguyên cũng nhận lời.

Anh vừa rờ đến cổ tay của cô, liền cảm thấy một luồng điện lớn chạy qua toàn thân của anh, làm Minh Nguyên giật mình.

“Mẹ kiếp! Đây là cái gì?” Loại công nghệ cao này, Minh Nguyên thật lòng chưa nhìn thấy qua.

Lệ Truyền Anh có một kiểu cười đắc thắng, cô tháo vòng tay ra, “Người là thể dẫn, hiểu không? Tối hôm nay ở khách sạn, tôi cũng không có gì phải sợ cả, có bản lĩnh, anh cứ thử xem!”


Minh Nguyên xem như hiểu rõ rồi, hai cái vòng bạc trên tay cô, bất luận anh rờ cái nào đều sẽ bị điện giật, nhưng mà hai cái đều trên cổ tay cô, trung hòa rồi, quả nhiên là vũ khí phòng thân.

“Là tôi phát minh. Trên thế giới chỉ có một đôi!” Lệ Truyền Anh lại cười đắc ý.

“Nhưng mà, Cô Lệ, hình như tôi trước giờ chưa có bạo lực với cô bao giờ, hai lần hình như đều là cô dùng bạo lực với tôi.” Minh Nguyên nói.

Lệ Truyền Anh cắn răng, không nói gì.

Cho nên, cái thiết bị phòng thân này là phòng ai? Tự phòng bản thân cô sao?

Đến khách sạn, Minh Nguyên đặt một căn phòng tổng thống, hai giường, mỗi người ngủ một giường.

Lệ Truyền Anh đi vào nhà vệ sinh thay đồ mà anh mua cho cô, thật tốt, áo vest năng động, áo hai dây, quần jean chín tấc, rất chỉnh tề, cũng rất thoải mái, xem ra tầm nhìn của Minh Nguyên cũng không tồi.

Minh Nguyên cởi áo, trên giường xem tivi.

Một thoáng không để ý, Lệ Truyền Anh nhìn thấy cơ bụng trên người Minh Nguyên.

Cơ bụng của đàn ông, đối với cô gái trưởng thành mà nói, có động lực không thể kiềm chế.

Lệ Truyền Anh thật sự động lòng một chút.

Cô lên giường rồi, nhưng mà vẫn ngủ không được, người trường kì làm nghiên cứu, tinh thần rất dễ suy nhược,cô nằm trên giường lăn qua lăn lại khó chịu.

“Ngủ không được?” Minh Nguyên hỏi cô.

“Uh. Gọi giúp tôi ba chai rượu vang đỏ.”Lệ Truyền Anh nói.

“Mấy chai?” Minh Nguyên chau mày hỏi.

“Ba chai! Có vấn đề không?” Cơ thể Lệ Truyền Anh hướng phía bên kia, ngủ không được rất bực.

“Cô là con sâu rượu sao?” Minh Nguyên cất cao giọng, vừa bất lực, vừa khiển trách.

“Ây da, rượu đến rồi tôi không uống hết đâu, tôi uống đến khi sắp say rồi thì đi ngủ, yên tâm đi? Chủ tịch Minh Nguyên.” Giọng điệu của Lệ Truyền Anh có chút không nhẫn nại.

“Tại sao mất ngủ lại uống rượu? Mà lại là vang đỏ?”

“Vang đỏ có thể làm đẹp, có thể giảm huyết áp. Trăm ngàn cái lợi. Anh nghĩ tôi ngốc chắc? Mất ngủ thì uống thuốc ngủ dày vò bản thân sao?” Lệ Truyền Anh ngôn từ hết sức sắc bén.

Người đàn ông bình thường thật sự phải nhượng bộ lui binh.

Minh Nguyên gọi điện thoại đặt 3 chai vang đỏ, rượu đến rồi cô liền nằm trên giường uống, lúc bắt đầu chếnh choáng , thật tuyệt.

Đầu óc dần dần bắt đầu quay chong chóng, Minh Nguyên đi tắm rồi.

Lệ Truyền Anh muốn đi vệ sinh, nhưng mà Minh Nguyên trong nhà vệ sinh.

Bất lực, cô đi ra ngoài khách sạn, xem xem nhà vệ sinh công cộng ở đâu.

Tìm tới tìm lui, cũng tìm không thấy, liền nhìn thấy một nơi giống như văn phòng làm việc, cô đi vào trong.

Cũng không nhìn thấy trên cửa viết “không phận sự miễn vào”, đến người còn nhìn không rõ, huống hồ nhìn chữ.

Bên trong toàn bộ đều là máy tính, hình như là hệ thống trung tâm điều khiển.

“Ai đó? Bước ra.” Bảo vệ đứng ở cửa hét lên.

Lệ Truyền Anh đã say đến mức mất hết tính người rồi, mơ mơ hồ hồ trả lời, “Tôi. Tìm nhà vệ sinh.”

Minh Nguyên tắm xong, đã bắt đầu đi tìm ra ngoài, nhìn thấy Lệ Truyền Anh nằm trên khung cửa, ánh mắt mơ hồ nói chuyện với bảo vệ.

Cũng thật là để người ta không bớt lo chút nào.

Minh Nguyên đi đến bên cạnh Lệ Truyền Anh, tay từ phía sau nhẹ nhàng bóp lấy cổ cô, nói, “Đi về ngủ!”

Như vậy chắc có thể đủ duy trì thăng bằng không bị điện giật đâu nhỉ?

“Cô gái này lúc nãy tự ý xông vào phòng trung tâm điều khiển, trước tiên tôi phải kiểm tra một chút phòng trung tâm điều khiển xem có gì khác thường hay không!” Bảo vệ nói,

Minh Nguyên quay đầu, nhìn người bảo vệ.

Lệ Truyền Anh đã nằm dài ở phía sau Minh Nguyên, toàn thân cô đứng không vững, hai tay vịn vào vai Minh Nguyên, đưa chân ra đá người bảo vệ, cô đã biến thành đồ tâm thần.

“Cô ấy chỉ là uống say rồi, lúc nãy muốn đi vệ sinh, tôi đang tắm, cô không thể nào dùng nhà vệ sinh, nên mới ra ngoài tìm nhà vệ sinh, tinh thần không tỉnh táo.” Minh Nguyên nói.

Bảo vệ nhìn tóc của Minh Nguyên.

Tóc của anh là tóc húi cua, vô cùng mát mẻ, mới nhìn là biết vừa tắm xong, từng sợi tóc đều dựng đứng, đẹp trai ngời ngời.

“Tôi đi vào xem một chút!” Bảo vệ nói.

Minh Nguyên đứng ở đó, nhìn người bảo vệ.

Lệ Truyền Anh vẫn ở phía sau Minh Nguyên, nói, “Đá chết ngươi!”

“Cô đá chết ai vậy?” Minh Nguyên nghiêng đầu hỏi.

“Ai nghi ngờ tôi, tôi đá chết người đó!” Đôi mắt Lệ Truyền Anh mơ màng.

Minh Nguyên không phản ứng gì với cô, quay đầu lại.

Bảo vệ nói, bên trong không có gì khác thường, có thể đi rồi.

Minh Nguyên nói, “đi về.”

Lệ Truyền Anh ngơ ngơ, đầu óc chậm rì rì “Uh” một tiếng, vẫn là đôi tay vin vào đôi vai của Minh Nguyên, đầu dựa vào bả vai của Minh Nguyên, đã sắp ngủ quên rồi, hai người họ nhắm mắt theo đuôi quay về phòng.

May thay hai tay cô vịn vào vai Minh Nguyên, nếu không Minh Nguyên không bị cô giật chết cũng lạ.

Quả nhiên, vừa bước vào phòng, cả người cô nằm dài trên giường, ngủ mê man.

Ngày hôm sau là thứ sáu, dựa theo sắp xếp thời gian của Lệ Truyền Anh, hôm nay cô có thể không cần đi làm, cho nên, Minh Nguyên không gọi cô.

Là chuông báo thức lúc 10 giờ đúng làm cô thức dậy.

Lệ Truyền Anh thò tay liền tắt báo thức của điện thoại, mồm lẩm bẩm: “Lệ Truyền Anh, người hoàn mỹ đều đang cướp việc với cô, người giàu thế hệ thứ hai trẻ hơn cô đẹp hơn cô đều đang nỗ lực, cô tại sao không nỗ lực? Dậy!”

Minh Nguyên vô cùng kinh ngạc nhìn cô.

Dự đoán là mỗi khi đến thứ sáu, cô đều nói câu này, đã biến thành nhật trình công việc rồi.

Nhưng thứ sáu, cô không phải không đi làm sao?

Sau đó, cô vật vã bò dậy, mặc quần áo!

Lúc nhìn thấy Minh Nguyên ở giường bên cạnh, cô “Á” một tiếng, áo vest trong tay xém chút nữa rớt xuống đất.

“Anh sao lại ở đây?” Cô chất vấn.

“Tối qua cô phát sinh chuyện gì? Lại quên rồi sao?” Minh Nguyên hỏi.

Lệ Truyền Anh vỗ đầu, nghĩ, nhớ lại rồi, tối qua cô gặp một người đàn ông họ Cố, gặp Miêu Doanh Đông, gặp Minh Nguyên.

“Anh và người đàn ông họ Cố là quan hệ gì?” cô hỏi Minh Nguyên.

“Anh ta không phải là nam thần của cô sao? Tại sao lại biến thành người đàn ông họ Cố?” Minh Nguyên hỏi.

“Kết hôn rồi, bộ nhớ của tôi tự nhiên xóa đi, người tôi chủ động xóa, đều là những người không đáng. Anh ta là người đàn ông đã kết hôn, có con rồi, tôi nhớ anh ta, tôi điên rồi sao?” Lệ Truyền Anh nói.

Ôi, lúc không biết tình trạng của người ta ngày ngày nhắc người ta, bây giờ biết rõ tình trạng của người ta rồi, thì đem người ta đạp xuống giếng, thật là hiện thực vậy cũng được, nhưng mà cũng bởi vì như vậy, Minh Nguyên cảm thấy cô rất đáng yêu, hiểu đạo lý là phẩm chất tuyệt hảo của một người con gái.

“Hôm nay cô không phải không đi làm sao?” Minh Nguyên hỏi.

“Được đó, Minh Nguyên, biểu lịch trình của tôi còn nắm rõ hơn cả bản thân tôi, xem ra là có làm bài tập rồi nhỉ, mẹ anh không nói với anh thứ sáu tôi đi dạy ở trường à? Tôi là giáo sư thỉnh giảng! Có vấn đề sao? Minh đại công tử!” Lệ Truyền Anh nói.

Khóe miệng Minh Nguyên xém chút thì bật cười, cả cuộc đời này của anh, chính là chưa đi đến trường bao giờ, ai mà biết được lại gặp phải người học đến nữ tiến sĩ chứ, hơn nữa còn là giáo sư thỉnh giảng?

“Xe của cô không ở đây, tôi đưa cô đi.” Minh Nguyên đã mặc xong quần áo.

Ngủ một giấc, anh rất có tinh thần, không giống với miếng thịt tươi trong ti vi thổi phồng, anh trẻ trung có sức lực, ý chí mạnh mẽ.

Lệ Truyền Anh có chút đau đầu, nghĩ trong lòng, anh xung phong nhận việc vậy thì tùy anh ta đi.

Đến khuôn viên trường đại học, Lệ Truyền Anh tháo vòng tay ra, bước xuống xe.

Lúc xuống xe, nhìn thấy một số học sinh lần lượt bước vào giảng đường.

Các học sinh đều đang đánh giá trang phục trên người cô.

Lệ Truyền Anh cúi đầu nhìn một cái, nghĩ trong bụng: có vấn đề sao?

Cô vẫy tay với Minh Nguyên, bước vào giảng đường.

Bên trong giảng đường có gương chỉnh quần áo, Lệ Truyền Anh đứng ở đó nhìn một cái, rất vừa vặn, quần jean chín tấc, áo hai dây trắng, áo vest màu nâu nhạt, chất liệu cũng không tệ, chạm vào hình như có thành phần là lụa tơ tằm, lại có chút sợi đay, cô không rõ là thương hiệu nào, chạm vào thực sự rất mát tay.

Học sinh đi ngang qua thấy, thấp giọng nói với nhau, “helmutlang, không có 10 con số mua không nổi”

Mẹ kiếp, đắt vậy sao?

Cô tuy là xuất thân giàu có, tài sản cũng tính là tầng lớp trung lưu trở lên, nhưng mà, tài lực của Minh Nguyên, cô vẫn còn lâu mới sánh kịp, cách rất xa rất xa.

Chắc là thuộc một thương hiêu của Prada.

Sáng sớm hôm nay Lệ Truyền Anh mặc quần áo, không chú ý đến thương hiệu, xem ra, có tiền vẫn là có lợi.

Nhưng mà, tấm lòng này, Lệ Truyền Anh sớm muộn sẽ trả lại anh.

Có lẽ mặc quần áo mới, tinh thần thoải mái, tiết học hôm nay của Lệ Truyền Anh giảng tương đối tốt.

Vốn dĩ giảng bài chính là thế mạnh của cô, cô giảng bài không xem giáo trình, giáo trình là làm cho học sinh xem, đầu óc cô rất tốt, tất cả nội dung nều nhớ trong đầu, lên bổng xuống trầm, cần dùng là có.

Tan học, chợt nhớ mẹ cô hôm nay sẽ đến.

Mở điện thoại ra, nhìn thấy wechat của mẹ, nói bà đã xuống máy bay rồi, bảo Truyền Lệ Anh đi đón.

“Không lo ở Trung Quốc đợi đi, đến Mỹ làm gì chứ? Lại đến thúc hôn sao?” Truyền Lệ Anh nói thầm trong bụng một câu.

Đi xuống lầu trường học, nhìn thấy xe của Minh Nguyên vẫn đậu ở đó, anh dựa vào xe, hai tay khoanh lại, đang nhìn Truyền Lệ Anh.

Xe của anh thật hào hoa, Rolls Royce

Anh đứng bên cạnh xe, nói thật, rất xuất chúng.

Truyền Lệ Anh có một số ảo giác, Minh Nguyên của bây giờ, chẳng phải là Cố Nhị của năm đó, đi hay ở đều không có ý nghĩa, nhưng để lại hoa đào vô số.

Con gái bây giờ, có ai không thích trai đẹp như thế này chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK