Khương Thục Đồng dừng bước, cảm thấy Từ Mậu Thận thật là hỏi thừa, tình cảm của cô đối với Cố Minh Thành, anh ta biết mà, lúc đó bản thân tuyệt tình như vậy , chẳng phải là muốn Cố Minh Thành có ngày này sao?”
Tìm một người con gái xứng với anh ta, cô rút lui.
Cuộc sống của Cố Minh Thành dĩ nhiên cô không thể làm chủ được, nhưng mà, điều cô làm được, cũng chỉ có như vậy.
Vừa đi lên lầu, Khương Thục Đồng đã không kiềm được nước mắt, tự bịt miệng lại, không để hai cha con dưới lầu nghe được.
Đau khổ đến mức hai vai run bần bật lên.
Gần đây Khương Thục Đồng uống thuốc trung y, hình như không tốt lắm, cũng không có hiệu quả như trước đây nữa, hình như không có tác dụng gì.
Cô nghĩ kĩ lại, có thể là do thuốc lần trước bác sĩ kê cho cô là thuốc cho tử cung nhiễm lạnh, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy cô lại sẩy mất một đứa con nữa, vì vậy, thuốc trước đó chắc chắn là không hiệu quả rồi.
Nhưng mà nếu như Khương Thục Đồng nói cho bác sĩ biết tình trạng thực của mình, thì bác sĩ chắc chắn sẽ nói với Chúc Vân, Chúc Vân cũng sẽ nói với cô ta.
Hoặc là do cô đa nghi quá cũng không chừng, cảm thấy bản thân quá quan trọng rồi, nhưng mà khả năng này không phải là không có.
Vì vậy, tạm thời cô không đến gặp bác sĩ lấy thuốc.
Lúc nhận được Thư thông báo khiếu nại, Khương Thục Đồng ngơ người ra, vì Hải Thành có một công ty thời trang kiện Khương Thục Đồng xâm phạm thương hiệu “Đồng” của họ, vì nhà máy của Khương Thục Đồng đặt tại Hải Thành, đối phương cũng ở Hải Thành, nên hai bên đã chọn Tòa án trung cấp Hải Thành.
……
Giây phút nhận được Thư khiếu nại, Khương Thục Đồng ngơ người, cả đời này, đều chưa từng thưa kiện hầu tòa bao giờ.
Vả lại, nhà máy thưa cô, vừa đúng là nhà máy lần trước mà cô đi khảo sát.
Lí do mà người ta khiếu nại rất rõ ràng: Khương Thục Đầu lúc đó đã tham quan nhà máy, lúc đó nhà máy người ta đang sản xuất quần áo hiệu “Đồng”, thương hiệu “Đồng” này đã bị Khương Thục Đồng sao chép ra ngoài.
“Sao chép” tức là ăn cắp, Khương Thục Đồng cảm thấy nhân cách của mình bị sỉ nhục.
Vả lại, lúc đó, cô giả danh mình là thư kí của Cố Minh Thành, đi tham quan nhà máy, sau đó người ta biết cô là mạo danh, hoàn toàn có lí do tra hỏi động cơ của cô, chính là đi sao chép thương hiệu.
Khương Thục Đồng khóc rồi, kể cho Từ Mậu Thận về những gì đã xảy ra.
Dù sao Từ Mậu Thận cũng làm trong ngành thời trang, gặp nhiều rồi, nghĩ chắc có thể giúp được Khương Thục Đồng.
“Không còn cách nào khác, việc này chỉ có một cách, nhờ Cố Minh Thành giúp đỡ, em mạo danh thư kí của anh ta, chỉ cần anh ta nói một tiếng, em đúng là thư kí của anh ta là được rồi, em là nhận được lệnh của anh ta đến tham quan nhà máy, hoàn toàn không có ý đồ sao chép!” Từ Mậu Thận ngồi trên sofa.
Khương Thục Đồng nghĩ đi nghĩ lại, như vậy đồng nghĩa nhờ Cố Minh Thành ngụy tạo chứng cứ, đừng nói là Cố Minh Thành có chịu hay không, chỉ đơn thuần là chồng chất quan hệ với anh ta, cô đã không đồng ý rồi, hơn nữa, anh ta bây giờ chẳng phải còn đang đi xem mắt sao, Khương Thục Đồng không muốn gây thêm rắc rối cho anh.
“Không được!” Trong mắt Khương Thục Đồng đầy vẻ u ám, nói một cách dứt khoát.
“Việc mạo danh của em người ta đã bắt được ngay lúc đó rồi, em chỉ có thể gánh chịu hậu quả thua kiện, đến nhờ anh ta là con đường duy nhất!” Từ Mậu Thận đặc biệt bình tĩnh.
“Thua kiện thì thua kiện vậy, cùng lắm sau này thương hiệu của em đổi tên khác!” Khương Thục Đồng ôm gối, ngồi trên sofa.
Từ Mậu Thận nhìn Khương Thục Đồng, trong lòng đã có quyết định rồi.
Ngày hôm sau, anh đến phòng làm việc của Cố Minh Thành ở tập đoàn Minh Thành.
Cố Minh Thành thấy Từ Mậu Thận đến, thoáng giật mình, tên này bây giờ lại cả gan đến phòng làm việc của anh, nhưng hơn hết trong mắt Cố Minh Thành là biểu cảm lạnh lùng có thể giết người.
“Cố Tổng, tôi có một việc muốn xin anh.” Khẩu khí của Từ Mậu Thận, vừa tôn trọng vừa xa cách.
Trong việc này, Từ Mậu Thận không đứng về phe nào cả.
“Phong độ đắc chí như Từ Tổng mà cũng có việc phải xin tôi sao?” Cố Minh Thành từ bàn làm việc đứng dậy, “Là đến giương oai sao?”
Thần sắc lạnh lùng cùng với nụ cười khinh khi.
Sắc mặt Từ Mậu Thận có chút khó coi.
“Nói đi, việc gì.” Im hơi lặng tiếng nửa ngày trời, Cố Minh Thành cuối cùng cũng nói một câu.
Từ Mậu Thận nói với Cố Minh Thành về hoàn cảnh bây giờ của Khương Thục Đồng, bao gồm cả lời thỉnh cầu nhờ Cố Minh Thành ra tòa làm chứng, vì bây giờ ngoài Cố Minh Thành ra, không ai giúp được Khương Thục Đồng nữa.
“Làm sao anh biết tôi nhất định sẽ đồng ý?” Cố Minh Thành lộ nụ cười khinh khi.
“Tôi không nghĩ anh nhất định sẽ đồng ý, tôi muốn đến thử xem, anh đồng ý thì tốt, nếu không đồng ý, tôi cũng không còn cách nào khác!” Từ Mậu Thận nói, “Cùng lắm là để Thục Đồng đổi tên thương hiệu của cô ấy, thu nhập trước đây xử lí ra sao tôi cũng chưa biết, nhưng mà chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.” Từ Mậu Thận nói.
“Sao cô ta không đến?” Cố Minh Thành lấy một điếu thuốc từ trên bàn, châm lửa lên.
Từ Mậu Thận không nói chuyện một hồi lâu, cuối cùng nói một câu, “Cô ấy không muốn gặp anh, không đến. Tôi đến cô ấy không biết.”
Cố Minh Thành tay cầm điếu thuốc run một cái, cười nhạt, không muốn gặp anh!
Lại không muốn gặp anh.
“Quỳ xuống!” Cố Minh Thành với sắc thái khinh người, hướng về phía Từ Mậu Thận nói.
Từ Mậu Thận ban đầu ngơ người ra, nhưng sau đó anh ta đã hiểu dụng ý của Cố Minh Thành, chỉ cần anh ta chịu quỳ, Cố Minh Thành sẽ chịu ra tòa.
Hơn nữa, Từ Mậu Thận cảm thấy, trong chuyện này, Cố Minh Thành đích thị là người chịu thiệt thòi nhất, con mất rồi, vợ cũng mất luôn.
Cho nên, quỳ một tí thì đã sao?
Nhưng mà, người đàn ông tốt chỉ quỳ trước trời đất cha mẹ --
Khi nào lại vái lạy người cùng tuổi? Lần trước là cha của anh ta mất, theo lễ tiết thì là việc anh nên làm, nhưng mà lần này, là bị động bắt quỳ.
Lại ở trong hoàn cảnh khó xử như thế này.
“Không chịu à?” Cố Minh Thành nheo mắt hút thuốc, nhìn Từ Mậu Thận.
Từ Mậu Thận cúi đầu nhẹ, nhìn về hướng trước mặt, sau đó, “phập” một tiếng quỳ trước mặt Cố Minh Thành.
“Minh Thành, Thục Đồng khổ lắm rồi, thương hiệu của một mình cô ấy, từ lúc khởi nghiệp đến bây giờ, cô ấy đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, anh có thể không biết, nhưng tôi biết, vì vậy, cầu xin anh –“ những lời còn lại, Từ Mậu Thận không thốt ra được nữa, vì nước mắt dâng trào , giọng xen tiếng khóc.
Nếu như Cố Minh Thành biết được những chuyện đã xảy ra, có phải cũng giống như anh, đầy sự thương cảm đối với Khương Thục Đồng?
Cố Minh Thành lạnh lùng “Hừ” một tiếng, đầy bi thương.
Người đàn ông này, thật sự đã vì cô mà quỳ xuống rồi.
Tin chắc rằng một người đàn ông như vậy, chinh phục được Khương Thục Đồng ắt không khó, dịu dàng, si tình.
Anh tự hỏi, nếu đổi lại là anh có thể làm được không?
“Tôi sẽ đi, anh có thể về rồi!” Cố Minh Thành nói với Từ Mậu Thận.
Từ Mậu Thận lau nước mắt, đứng dậy đi khỏi.
Cố Minh Thành lòng đầy rối ren, chỉ có thể đứng trước cửa sổ hút thuốc.
Hình như giữa anh và Khương Thục Đồng, càng ngày càng xa rồi.
Cố Minh Thành đã tìm luật sư tốt nhất, luật sư liên hệ với Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng nói cô đã tìm luật sư rồi, nhưng mà hiển nhiên, luật sư mà cô tìm và luật sư mà Cố Minh Thành tìm có chút khác biệt, vì vậy, đành hồi luật sư, sau đó tất cả trao đổi của hai bên đều thông qua luật sư truyền lời.
Họ rất ít khi trao đổi trực tiếp.
Hôm ra tòa, luật sư đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, Khương Thục Đồng lên tòa, Cố Minh Thành là nhân chứng.
Không ngờ người ra tòa lại là giám đốc nhà máy lần trước tiếp đón Khương Thục Đồng, quả là oan gia ngõ hẹp.
Tiêu điểm mà đôi bên tranh luận dĩ nhiên là việc lần trước Khương Thục Đồng có phải đến nhà máy với ý định sao chép hay không, đối phương tranh luận gay gắt, nhưng luật sư của Cố Minh Thành đều bác bỏ hết, hơn nữa, Cố Minh Thành rõ ràng đã ngụy tạo chứng cứ, Khương Thục Đồng lúc đó quả thật là thư kí của Cố Minh Thành.
Điều này đồng nghĩa với việc nói dối trắng trợn, lúc đó khi giám đốc nhà máy đi điều tra, đã từng nói thư kí của Cố Minh Thành là một người khác, nhưng mà, Cố Minh Thành hiên ngang cùng với bộ dạng “làm gì được nhau”, vẫn khiến cho đối phương không nói được lời nào.
Cuối cùng tòa tuyên bố đối phương không đủ chứng cứ, bác bỏ khởi tố.
Thương hiệu “Đồng” của Khương Thục Đồng vẫn có thể tiếp tục sử dụng, thu nhập trước đây cũng không giảm, điều này làm cô thở phào nhẹ nhõm.
Khương Thục Đồng cảm ơn Cố Minh Thành rất khách sáo, hai bên ra về.
Từ Mậu Thận đi lấy xe, vì Tòa án trung cấp nằm trên một con đường đông đúc, đỗ xe không dễ, nên xe đỗ ở chỗ rất xa, Khương Thục Đồng chờ trước cửa Tòa án, đau bụng, cái cảm giác tử cung nhiễm lạnh đó thật là làm cô muốn chết đi.
Cô ôm bụng từ từ tựa vào tường rồi quỳ hẳn xuống, rất khó chịu.
Đúng lúc Cố Minh Thành đang đi bên cạnh cô, hỏi, “Sao vậy?”
“Không có gì.”
“Mặt tái đến thế kia mà không sao à?” Cố Minh Thành đứng đó.
Bây giờ không như trước nữa rồi, nếu là trước kia, anh sẽ bế cô lên, nhưng mà bây giờ, cô đã là vợ người ta rồi.
Hơn nữa, mối quan hệ của KhươngThục Đồng và Từ Mậu Thận, không giống với Lục Chí Khiêm.
Đối với Lục Chí Khiêm, anh ta có thể không lo không nghĩ gì mà lấy Khương Thục Đồng.
Nhưng Từ Mậu Thận thì khác, vì xem ra, Từ Mậu Thận và Khương Thục Đồng rất – ân ái!
“Ân ái”, đúng là hai từ làm người ta phát ghét.
Khương Thục Đồng suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói, “Có thể là đau do đậu thai”
Cố Minh Thành cắn chặt răng, hở, đậu thai, đậu thai --
Vậy là mang thai rồi à?
Thể trạng không dễ mang thai,lại mang thai dễ dàng vậy sao?
Thật là trêu ngươi.
Giây phút đó, răng anh nghiến chặt đến mức phát ra tiếng ken két.
Khương Thục Đồng quỳ ở đó, vờ như không nghe thấy gì.
Cố Minh Thành không nói gì, cau mày nhìn qua hướng khác, một hồi lâu, dùng sự tức giận đã kiềm chế, đầu hướng về một phía, nói, “Không phải có con với tôi chứ, lại kết hôn với anh ta!”
Khương Thục Đồng gượng cười, “Cố Tổng, anh đang nghĩ gì vậy, nếu như tôi có con với anh, chẳng phải đã kết hôn với anh rồi sao? Lúc đó tôi muốn có con như vậy mà. Là thật đó – hết yêu rồi.”
Cố Minh Thành không muốn ép cô nói ra sự thật, nhưng mà nghe như vậy, lại cảm thấy nhói tai.
Từ bên kia, xe của Từ Mậu Thận đã chạy đến, Cố Minh Thành nói, “Anh ta đến rồi.”
Hai tay đút vào túi quần, đi xuống bậc thang.
Chỉ còn lại một mình Khương Thục Đồng, vẫn quỳ ở đó, co ro người lại.
Thứ khoảng cách với anh, là điều cô muốn thấy, chỉ khi hai người ân đoạn nghĩa tuyệt, anh mới có thể tìm hạnh phúc mới.
Có như vậy cũng không kiềm được nước mắt, tí tách rơi xuống đất.
Từ Mậu Thận nhìn Khương Thục Đồng từ xa, giống như một đứa trẻ, ôm lấy thân người, mặt đất cũng ướt rồi, trong lòng rất không nhẫn tâm.
Thật sự rất không nhẫn tâm, có một chút muốn kéo Cố Minh Thành về, để anh ta nhìn xem người phụ nữ sẩy thai vì anh, bây giờ là như thế nào.
Nhưng mà nếu như vậy, một thứ đều trở nên công cốc, đó cũng là điều Khương Thục Đồng không muốn nhìn thấy.
Anh đi đến trước mặt Khương Thục Đồng, đưa tay ra, nói với giọng khàn, “Đi thôi.”