Phần hợp đồng này của Cố Minh Thành, xem như vô cùng bình thường, nhưng mà cũng mang theo một sự uy hiếp lộ xương.
Nếu như Miêu Doanh Cửu tiếp nhận chức vụ ceo này, Cố Vi Hằng là của cô ta, nếu như không chấp nhận, hậu quả tự lo!
Ý nghĩa này, Miêu Doanh Cửu vì Cố nhị, chỉ có thể chấp nhận thôi!
Quan hệ của đôi bên, không thể nào chỉ chấp nhận cho một bên thử thách bên kia.
Đôi bên nhất định phải dựa vào nhau.
Cách làm của Cố Minh Thành xưa nay cũng là như vậy, ở chỗ nào bị đuối lý, thì đứng lên từ chỗ đó.
Phần hợp đồng tuyển dụng này, cũng là cho Miêu gia biết được, Cố gia cũng có tuyệt chiêu đó!
Cố Minh Thành nói, đợi thời cơ thích hợp, ông ta sẽ đích thân đến Miêu gia nói chuyện với cha mẹ bên Miêu gia.
Trước tiên là Từ Thiến đã thử thách Cố Vi Hằng một năm, còn sau đây phải mang theo điều kiện của Cố Minh Thành.
Đây là tôn chỉ làm người xưa nay của ông ta.
Cố Minh Thành còn gửi cho cô ta một tin wechat: Chú đã mang đứa con trai ruột của chú ra làm điều kiện rồi, Miêu tổng còn không chịu đồng ý hay sao?
Miêu Doanh Cửu: Chú Cố, không phải còn không đồng ý, con cũng muốn đến giúp cho Cố nhị, nhưng mà Akk là toàn bộ sản nghiệp của gia đình con, không phải một mình con quyết định được, nhất định phải có người thay thế cho con mới được.
Cố Minh Thành: Lão nhị hiện nay đang thăm con sao?
Miêu Doanh Cửu: Đúng đó!
Miêu Doanh Cửu buông điện thoại xuống, thì ôm ngược lại đôi vai của Cố Vi Hằng, ôm lại anh ta, “Em rất muốn đến giúp anh, nhưng mà em cũng có sứ mệnh của bản thân, đợi em thử bàn chuyện này với mẹ, xem thử có được không?”
“Được!”
Cố nhị càng ngày càng thích Miêu Doanh Cửu rồi, càng ngày càng cảm thấy cô ta không phải là một phụ nữ bình thường.
Những phụ nữ bình thường, trong chuyện tình cảm, đều sẽ hoá thân thành trinh thám, mạng những tình cảm nhỏ nhoi đó biến thành lớn lên, dùng cách không phải sự thật để nói ra, sau đó đợi đàn ông phản bác lại, để chứng thực trong một năm nay, bản thân thực sự không làm gì cả, không có đi trêu ghẹo phụ nữ, không làm điều gì có lỗi với phụ nữ.
Phụ nữ trong giây phút này luôn luôn là thuần phục đó, bản thân cứ nghĩ là như vậy.
Khi đó, thực ra đàn ông rất bị động, có một cảm giác không được tin tưởng.
Nhưng mà tiểu Cửu không có, những chuyện liên quan đến phụ nữ, không nhắc đến một chứ nào cả, cô ta không phải cố tình không hỏi, mà là cách nghĩ của cô ta thực sự khác với những phụ nữ bình thường, cô ta cũng không có ý đồ dụ dỗ Cố nhị nói ra.
Cố nhị cảm thấy, cả đời này, là thực sự không thể rời xa tiểu Cửu.
Cô ta càng tin tưởng, anh ta sẽ càng không thể phụ lòng!
Đặc biệt đối với loại người có trái tim phản nghịch mạnh mẽ như Cố nhị!
Có người nghĩ là, tình yêu đàn ông đối với phụ nữ, là từ khi bắt đầu đã định sẵn rồi.
Thực ra không phải như vậy! Là theo sự càng đi sâu vào trong cuộc sống, khiến cho tình yêu của đàn ông từ từ tan chảy, có khi, sẽ càng yêu người phụ nữ này đó, có khi, cũng từ từ mài mòn tình yêu của người phụ nữ này.
Cố nhị cảm thấy, anh ta đối với tiểu Cửu, là thuộc về phần đầu mới kể.
Miêu Doanh Cửu đang sờ trên cánh tay của Cố Vi Hằng, cơ bắp của Cố nhị rất chắt.
“Đừng cử động!” Cố nhị nói một câu.
“Em rất muốn rất muốn đến giúp anh! Em biết được hiện nay anh đang rất khó khăn!” Miêu Doanh Cửu có chút nghẹn ngào, “Lần này đến đây, thì ở lại Mỹ thêm một thời gian nữa nha?”
“Được, dù sao cũng đến bước xấu như vậy sao rồi!”
Cố nhị biết được, chuyện anh ta đến Mỹ, nhất định không thể giấu được Từ Thiến.
Dù cho những người trong nhà đều che giấu lại, dù cho Miêu Doanh Đông cũng che giấu giúp anh ta, nhưng mà anh ta đã ở lại đây chăm sóc cho Miêu Doanh Cửu hơn một đêm nữa ngày rồi, bác sĩ ý tá chắc chắn cũng biết.
Thì cứ như vậy thôi.
Từ Thiến biết thì biết.
... ...
Miêu Doanh Đông hôn Kiều Duyệt Nhiên trên miếng lót tatami trong phòng khách, cởi ra quần áo của Kiều Duyệt Nhiên.
Quần áo hôm qua của cô ta đã giặt rồi, trên người còn đang mặc áo sơ mi của anh ta.
Kiều Duyệt Nhiên bị đè đến thấy đau trên cơ thể, cô ta đã rên lên mấy tiếng.
“Thấy không khỏe sao?” Miêu Doanh Đông hỏi cô ta.
“Ừ!”
Miêu Doanh Đông đứng lên, bế cô ta lên từ miếng lót sàn tatami, bế lên trên giường.
Trong quá trình Miêu Doanh Đông bước đi, đôi mắt của tiểu Kiều luôn nhìn chằm chằm vào Miêu Doanh Đông.
Đây là lần đầu tiên anh ta chủ động hôm cô ta vào buổi sáng, đây là lần đầu tiên anh ta bế cô ta.
Đều là vào buổi sáng.
Cô ta có thể rõ ràng nhớ lại anh ta, nhớ lại mỗi một biểu tình của anh ta.
Đợi khi sau này, anh ta đã kết hôn, từ từ nhớ lại.
Kiều Duyệt Nhiên muốn từ trên người anh ta nhảy xuống, vời vì cảm thấy bản thân không xứng với anh ta.
Sau khi Miêu Doanh Đông bước vào trong phòng khách, kéo lại tấm màn cửa sổ.
Lần này, anh ta vô cùng chủ động, trước đây đều là Kiều Duyệt Nhiên làm anh ta hài lòng, lần này là anh ta làm cô ta hài lòng.
Luôn có một câu nói quấn quanh trong lòng của Kiều Duyệt Nhiên là - - Cô ta không xứng đáng!
Cô ta không biết hôm nay anh Miêu đối xử với cô ta như vậy là vì điều gì, nhưng mà, nhất định không phải là đối xử với bạn gái, có thể là tình nhân, cũng có thể là - -
Anh ta không thể khống chế cơn dục vọng thú tính đó.
Hôm nay Miêu Doanh Đông rất bạo lực, khiến cho Kiều Duyệt Nhiên không ngừng rên lên.