Mục lục
Truyện không tên số 18
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

23564
Ngày hôm sau, Kiều Duyệt Nhiên vốn đang định đến xem Miêu Doanh Đông thế nào, đáng tiếc cô có việc nên không thể đến.
Bởi vì giáo sư quyết định cho bọn họ đi ra nước ngoài tìm nguyên thạch ở một đất nước rất nhỏ miễn thị thực được gọi là Haiti, xế chiều hôm nay phải đi rồi nên Kiều Duyệt Nhiên quyết định đến báo danh để đi.
Cô suy nghĩ một chút, khẳng định là hôm nay Tam Nhi sẽ nói chuyện của cô cho Miêu Doanh Đông, nếu như cô đột nhiên không đi thì sợ Miêu Doanh Đông trách, chỉ lo lỡ đắc tội với anh ta, anh ta sẽ dùng thủ đoạn đói phó với cô cũng Hứa Thế An. Cho nên Kiều Duyệt Nhiên quyết định gọi cho Miêu Doanh Đông một cuộc điện thoại.
Miêu Doanh Đông đang họp.
Rất hiếm khi toàn bộ công nhân viên đều tham gia cuộc họp.
Tự nhiên cũng sẽ bao gồm cả Hứa Thế An, sáng hôm nay anh ra viện, sau đó tới đi làm.
Dù sao vừa có công việc, tùy tiện xin nghỉ cũng không tốt.
Miêu Doanh Đông đang nói chuyện, nhìn thấy dãy số trên điện thoại của Kiều Duyệt Nhiên hiện lên, anh bắt máy.
“Anh Miêu, nghe Tam Nhi nói anh bị bệnh, vốn dĩ tôi dự định hôm nay đến thăm anh, nhưng bây giờ tạm thời tôi phải ra nước ngoài tìm kiếm nguyên thạch, bài tập của tôi cũng rất nhiều, tôi tranh thủ thời gian học tập, xế chiều hôm nay phải rời đi, vì vậy chờ tôi trở về tôi sẽ đến thăm anh có được không?”
Khẩu khí của Kiều Duyệt Nhiên vô cùng kìm chế, vô cùng ẩn nhẫn, cũng vô cùng ngoan.
“Đi nước nào?” Miêu Doanh Đông thấp giọng ho khan một tiếng.
“Haiti, Miêu tiên sinh, anh bệnh tới mức nghiêm trọng vậy sao?” Kiều Duyệt Nhiên lại hỏi, giọng điệu vô cùng hồi hộp.
“Không sao, ở Haiti tôi có người quen, có muốn có người chăm sóc một chút hay không?”
“Không cần, anh Miêu, chúng tôi đều là đi ở bên ngoài, cũng không tiện chăm sóc cho lắm, cảm ơn anh Miêu.” Kiều Duyệt Nhiên cúp điện thoại.
Miêu Doanh Đông cầm điện thoại di động trong tay.
Chỉ một lát sau, điện thoại di động của Hứa Thế An cũng vang lên, là Kiều Duyệt Nhiên gọi, chỉ là anh không thể bắt máy được, là công nhân viên bình thường không thể quấy nhiễu trật tự của buổi họp.
Hứa Thế An nhắn cho Kiều Duyệt Nhiên một tin nhắn: Duyệt Nhiên, anh đang ở buổi họp, có chuyện gì vậy?
Kiều Duyệt Nhiên trả lời lại: Hôm nay em đi Haiti tìm kiếm nguyên thạch, nếu như anh rãnh rỗi thì buổi trưa ăn cùng em một bữa cơm, buổi chiều em phải đi rồi.
Nhịp tim Hứa Thế An hơi đập nhanh một chút, vừa nãy gọi điện thoại cho Ethan chính là Kiều Duyệt Nhiên.
Hiện tại, có việc gì cũng ngay lập tức tìm Miêu Doanh Đông rồi.
Có điều anh đây là vui mừng, không đúng sao?
Hứa Thế An trả lời: Được.
Kiều Duyệt Nhiên vẫn cho rằng ngày hôm nay Miêu Doanh Đông ở nhà không đi làm, ngày hôm qua lúc anh ta gọi điện cho Tam Nhi nói mình không đi làm, hôm nay bệnh nặng như vậy tự nhiên cũng sẽ không đi làm, vì lẽ đó, buổi trưa cô đi tới dưới sảnh chờ Hứa Thế An.
Từ khi Hứa Thế An bị bệnh, ở trong khái niệm của Kiều Duyệt Nhiên, Hứa Thế An lúc nào cũng cần cô giúp đỡ, cô cũng là muốn xem anh đã khỏi bệnh hay chưa?
Hứa Thế An nói anh sẽ xuống ngay, Kiều Duyệt Nhiên đứng dưới tầng trệt cao ốc hướng về phía đường cái, mỗi khi nghe thấy phía sau có tiếng bước chân cô đều quay lại nhìn xem có phải anh hay không?
Nghe đến phía sau có âm thanh nói chuyện, Kiều Duyệt Nhiên quay đầu lại, cô sợ đến run run một lúc, sách trên tay cũng rơi xuống đất, là Miêu Doanh Đông, một tay anh ta cầm túi đang cùng một đối tác khác nói chuyện.
Trên mặt Kiều Duyệt Nhiên nhất thời lộ ra vẻ lúng túng.
Biểu hiện trên mặt của cô đã rơi vào mắt Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông đi tới bên người cô: “Đến tìm tôi?”
Kiều Duyệt Nhiên hơi cúi đầu, vì sao hôm nay anh ta lại đi làm vậy chứ? Nhớ tới Hứa Thế An nói, không thể đắc tội với anh ta.
Cô ngẩng mặt cười nói: “Đúng, là tới thăm anh.”
“Ethan, cậu tiếp đón người đẹp nhé, tôi không quấy rầy nữa.” Nói xong đối tác rời đi.
“Đến thăm tôi mà không có quà gì sao? Cái này có vẻ không có thành ý.” Miêu Doanh Đông biết là cô đến chờ ai.
Cũng đã nói hôm nay không đến thăm anh nhưng lại làm ra vẻ lãng mạn bất ngờ này, đoán chừng đầu óc của cô cũng không nghĩ ra được, hơn nữa khi nhìn thấy anh cô rất bất ngờ.
“Tôi... anh Miêu, anh bệnh nặng mới khỏi, không thì tôi mời anh ăn cơm được không? Trước giờ tôi chưa mời anh ăn cơm, hiện tại tôi cũng không bận gì, ăn một bữa cơm cũng không thành vấn đề.” Kiều Duyệt Nhiên nói.
“Được.” Miêu Doanh Đông thoải mái đồng ý.
Lúc đi đường, Kiều Duyệt Nhiên nhắn tin cho Hứa Thế An nói cô đã đến công ty nhưng lại đụng phải Ethan, vì không muốn đắc tội với anh ta nên cô giả vờ nói là đến tìm anh ta, sau đó mời anh ta ăn cơm, xem ra cuối cùng hai người cũng không ăn nổi một bữa cơm.
Hứa Thế An trả lời: Không sao. Đừng đắc tội với anh ta.
Aio nằm trong một khu vực phồn hoa, xung quanh đều là những quán ăn sang trọng, hai người tùy tiện tìm một quán cơm, Kiều Duyệt Nhiên không gọi món, vấn đề này đương nhiên giao lại cho Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông gọi toàn bộ đều là món đắt tiền, đoán chừng phải hơn 100 đô la, Kiều Duyệt Nhiên không có nhiều tiền như vậy a.
Sắc mặt Kiều Duyệt Nhiên càng ngày càng khó coi, Miêu Doanh Đông trừng cô một chút: “Yên tâm, tôi mời.”
Sắc mặt Kiều Duyệt Nhiên càng lúng túng hơn, là cô nói mời anh ta ăn cơm.
“Có tiền đi nước ngoài chưa?” Lúc ăn cơm, Miêu Doanh Đông hỏi.
“Ừ, có.”
“Tôi cho cô thêm ba vạn, ở nhà có thể nghèo nhưng ra đường phải giàu, vả lại cô đi nước ngoài cũng đừng mua quà gì cho tôi.” Miêu Doanh Đông thật sự là ảo tưởng đến lợi hại.
Tay Kiều Duyệt Nhiên dừng lại một chút: “Miêu tiên sinh, anh đừng cho tôi tiền nữa. Tôi không trả nổi.”
“Không bắt cô trả lại. Không phải cô đã ngủ cùng tôi thêm hai đêm sao?” Miêu Doanh Đông nói.
Kiều Duyệt Nhiên không nói, cô một mực cúi đầu ăn cơm, cúi đầu đến mức thấp nhất, lúc ngẩng đầu nhìn lên đĩa rau, trong đôi mắt chứa đầy nước mắt.
Miêu Doanh Đông cũng không nói gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK