Cho dù có hận Miêu Doanh Đông bao nhiêu đi nữa, anh ta vẫn là cha của đứa trẻ, là chồng của cô.
Tình yêu của họ vẫn không thay đổi, chỉ là bây giờ mối quan hệ giữa hai người...rất lúng túng.
Cô hy vọng Miêu Doanh Đông sẽ đến, nhưng anh vẫn không đến.
Nếu có đến cũng sẽ tập trung vào chuyện chính, không giống như những đàn ông khác vào lúc này.
Lúc vợ có thai, không phải đàn ông đều sẽ ân cần hỏi han, an ủi động viên sao?
Nhưng anh trước giờ đều không có.
Anh vừa đi, Khâu Đông Duyệt liền bắt đầu nhớ anh, kèm theo oán hận.
Sắp tới ngày 1 tháng 10 rồi, ngày đó là sinh nhật của hai người.
Hôm đó, Khâu Đông Duyệt bảo cô giúp việc hỏi xem Miêu Doanh Đông có đến hay không.
Cô giúp việc nói, “Phu nhân, người muốn biết ông chủ có đến hay không, tự mình hỏi không phải tốt hơn sao? Chúng tôi hỏi lại phải nhiều thêm một người ở giữa.”
“Dì hỏi giúp tôi đi.” Khâu Đông Duyệt nói.
Cô giúp việc liền đi hỏi Miêu Doanh Đông, tin nhắn trả lời của Miêu Doanh Đông đến rất nhanh, nói sẽ đến, buổi tối đến.
Cô giúp việc nói với Khâu Đông Duyệt.
Khâu Đông Duyệt liền nở một nụ cười.
Cho nên, ngày 1 tháng 10 hôm đó, Khâu Đông Duyệt cứ đi lên đi xuống nhà bếp, muốn xem đồ ăn làm như thế nào, cô còn tự mình giúp cô giúp việc làm món cà tím nhồi thịt, bánh bột mì, toàn là những món Miêu Doanh Đông thích ăn nhất, cô giúp việc bảo phu nhân đang mang thai nên đi nghỉ ngơi, nhưng Khâu Đông Duyệt nói cô ngồi yên không được, bởi vì cô sợ mùi vị mà cô giúp việc làm, Miêu Doanh Đông sẽ không thích.
Buổi tối, quả nhiên Miêu Doanh Đông đến, nhưng đến rất muộn.
Tối qua Khâu Đông Duyệt ngủ không ngon, buổi chiều, lại cùng cô giúp việc làm cơm, nên rất mệt, bây giờ đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
Miêu Doanh Đông gọi cô một lúc, cô nói, “Sao hôm nay anh lại đến đây?”
Giả vờ không biết hôm nay anh sẽ đến.
“Không phải em bảo cô giúp việc gọi anh đến sao?” Miêu Doanh Đông hỏi ngược lại.
“Em...” Khâu Đông Duyệt ngồi trên giường, đôi mắt nhìn anh giận dữ và khó chịu, “Em gọi anh đến lúc nào?”
“Không gọi? Vậy là anh tự mình đa tình rồi.” Miêu Doanh Đông nói.
Khâu Đông Duyệt đã đói, nên ngồi dậy đi ăn cơm.
Miêu Doanh Đông cũng không nhắc đến chuyện hôm nay là sinh nhật của hai người, anh không nói, Khâu Đông Duyệt tất nhiên cũng sẽ không nhắc đến.
Dù sao hai người vẫn đang chiến tranh lạnh.
Ăn một bữa cơm, bởi vì ít thịt, cho nên Khâu Đông Duyệt ăn cũng ít, cô chỉ nhìn Miêu Doanh Đông ăn.
Cả hai người cả một câu sinh nhật vui vẻ cũng không nói.
Đắc tội với anh, chính là mắc phải một trong mười tội lớn không thể tha thứ, xém chút nữa bị bỏ vào chảo dầu.
Cho dù bỏ vào chảo dầu cũng không giải được mối hận của anh, còn bị anh ăn mất.
Thủ đoạn trừng phạt người khác của anh không chỉ thâm hiểm mà còn ác độc.
Ăn cơm xong, cô giúp việc thu dọn.
Miêu Doanh Đông lại dìu Khâu Đông Duyệt về giường, làm việc mà anh đã rất quen thuộc.
Khâu Đông Duyệt rất hận anh.
Nhưng mà trong giai đoạn này, cô vẫn có nhu cầu về mặt kia, nhưng dù sao cũng là phụ nữ đang mang thai, cho nên bây giờ, tư thế của anh đã thay đổi rất nhiều, bây giờ Khâu Đông Duyệt ở trên, Miêu Doanh Đông ở dưới, anh sợ đè trúng bụng cô.
Sau khi xong chuyện, Miêu Doanh Đông thích nằm nghiêng một bên, xoa xoa bụng của Khâu Đông Duyệt.
Khâu Đông Duyệt mang thai, ngực cũng lớn hơn, Miêu Doanh Đông xoa nắn từ trên xuống dưới, Khâu Đông Duyệt vẫn nhắm chặt mắt.
Sáng sớm hôm sau, Khâu Đông Duyệt vẫn chưa dậy, Miêu Doanh Đông đã đi mất.
Bây giờ thỉnh thoảng anh mới qua đêm ở đây, nhưng sáng sớm liền rời đi.
Khâu Đông Duyệt ở trong phòng, ngây ngốc, hôm qua là sinh nhật của hai người, anh lại đi mất.
Hôm sau, tài xế của Miêu Doanh Đông mang đến một bao đồ lớn, Khâu Đông Duyệt mở ra nhìn, là quần áo, tã bỉm, bình sữa, dụng cụ giữ ấm,...toàn là đồ dùng cho trẻ con.
Khâu Đông Duyệt xem màu sắc và phong cách của quần áo, nhìn ra, hình như là của bé trai.
Sao lại là bé trai?
Cô không dám tin, Miêu Doanh Đông thích con gái, anh cũng biết cô rất thích con gái, tại sao lại là đồ của con trai?
Quần áo màu xanh và trắng khá nhiều.
Khâu Đông Duyệt không tin vào mắt mình, hỏi cô giúp việc ở bên cạnh, “Có phải là đồ cho còn trai không?”
“Hình như vậy. Phu nhân.”
Khâu Đông Duyệt ngây ra, không nói lên lời.
Anh và cô đều thích con gái mà.
Lúc này, một cô giúp việc khác trở về.
Khâu Đông Duyệt bởi vì nghĩ mình mang thai con trai, cho nên không vui, cô giúp việc nói, “Phu nhân, có lời này, không biết có nên nói với cô hay không.”
Khâu Đông Duyệt đang dịch bài, cô rất thích cảm giác ngồi làm việc.
“Theo ý của cô, chắc là nên nói rồi, nói đi.”
“Phu nhân, lúc nãy tôi vừa xuống núi đi mua đồ, tôi nhìn thấy ông chủ và một người phụ nữ...” Những lời sau đó, cô giúp việc không nói ra lời.
Khâu Đông Duyệt liền từ cuốn sách ngẩng đầu lên, “Với một người phụ nữ làm gì?”
“Đàn ông và phụ nữ, có thể làm gì nữa? Phu nhân, người nghĩ một chút là hiểu liền.” Cô giúp việc nói.
Trong đầu Khâu Đông Duyệt đột nhiên trắng xóa.
Cô mang thai, anh ta ở bên ngoài tìm phụ nữ?
Vợ mang thai, anh ta đi tìm phụ nữ khác?
Cũng đúng, anh đã sớm thất vọng về cô, bây giờ vẫn giữ cô lại, chỉ vì để cô sinh ra hạt giống của anh.
Khâu Đông Duyệt vô cùng hận anh.
Mặc dù bây giờ cô cũng không được coi là vợ của anh nữa, từ sớm đã bị vứt lên núi rồi, nhưng danh phận của cô vẫn còn đó.
Khâu Đông Duyệt cắn chặt môi, ném sách về phía cửa sổ, “Khốn kiếp!”
Cô tắt văn bản đang dịch trong máy tính, bắt đầu soạn đơn ly hôn.
Cô không biết Miêu Doanh Đông có bao nhiêu tiền, cô cũng không cần tiền của anh, cô chỉ viết rằng cô sẽ ở trong biệt thự trên núi sinh con, sau khi sinh ra đứa trẻ, cô sẽ rời đi, đứa con để lại cho anh!
Khâu Đông Duyệt viết xong, cô liền in đơn ly hôn ra, đợi lúc nào Miêu Doanh Đông đến sẽ ký tên.
Ly hôn dựa vào cái gì mỗi mình anh nói là được? Cô cũng có quyền chủ động.
Lúc Miêu Doanh Đông đến, Khâu Đông Duyệt đang ở trong nhà tập yoga.
Đang mặc một bộ quần áo yoga, áo ôm sát phần ngực, bên dưới mặc một chiếc quần dài thể thao.
Cô phải luyện yoga điều hòa hơi thở, nếu không, cô bị anh nhốt ở đây, sẽ bị tức chết mất.
Chỗ nào cũng không đi được, tin tức bên ngoài cũng không biết.
Cuối cùng đợi được một tin tức, là chồng của mình có phụ nữ khác.
Miêu Doanh Đông đến, vừa đến liền nhìn thấy đơn ly hôn trên bàn.
Sau khi Khâu Đông Duyệt tập yoga xong, đứng dậy, đi về phía Miêu Doanh Đông, không nói tiếng nào, liền cầm đơn ly hôn đưa cho Miêu Doanh Đông.
“Tiền của anh, một đồng tôi cũng không cần! Ly hôn đi.”
Miêu Doanh Đông nhận lấy, cúi đầu xem.
Khâu Đông Duyệt đứng đối diện anh.
“Xem ra, Miêu phu nhân coi tiền như cát bụi, một đồng cũng không cần. Tốt.” Miêu Doanh Đông nói.
Gần đây thân hình của Khâu Đông Duyệt ngày càng đẫy đà, bụng tròn vo, rất gợi cảm, cô đang thả tóc, hai tay chắp sau lưng.
Miêu Doanh Đông giơ tay ra vuốt ve mặt của Khâu Đông Duyệt một lúc, nói, “Tôi ký tên.”
Nói xong, cúi người, ký tên vào.
Khâu Đông Duyệt nhìn anh chăm chú, mắt anh không chớp chỉ một cái, có lẽ từ lâu đã muốn ly hôn với cô rồi.
Khâu Đông Duyệt cứ nghĩ rằng ít nhiều gì anh cũng sẽ giải thích một chút, nhưng anh một chữ cũng không nói.
Tên khốn nạn!
“Anh đem đơn ly hôn đã ký đi, qua mấy ngày nữa mang chứng nhận ly hôn đến cho em.”
Sau đó, rời đi.
Khâu Đông Duyệt lại ngây ngốc.
Sau khi Miêu Doanh Đông rời đi, cô bắt đầu nỗi điên, vừa khóc, vừa đi đến tủ đồ tìm đồ của anh, đem những thứ anh thích ném đi.
Ra ngoài tìm phụ nữ, quan hệ nam nữ lung tung, một chữ cũng không giải thích, vừa hay cho anh ta một cái cớ để ly hôn, Khâu Đông Duyệt hận anh đến chết.
Khâu Đông Duyệt từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồ vest của anh, vừa cầm kéo cắt, vừa chửi mắng, “Cả ngày làm bộ làm tịch, quan hệ nam nữ lung tung, tôi cho anh làm bộ làm tịch, câu dẫn đàn bà...”
Cắt xé hả hê.
Bộ vest này là hàng thiết kế riêng giá trị mấy trăm ngàn đôla cứ thế tan tành từng mảnh, nhìn từng mảnh vải của bộ đồ vest được đặt may ở Dubai, Khâu Đông Duyệt càng tức, “Vốn nghĩ rằng sinh cho anh một đứa con trai, nên cảm thấy rất áy náy với anh, bây giờ tốt rồi, một chút cảm giác tội lỗi cũng không còn nữa, tôi sắp sinh cho anh một đứa con trai, cho anh phiền đến chết, tốt nhất là sinh hai đứa con trai, cho anh ồn chết luôn, cho anh cả ngày giả vờ lạnh lùng thanh cao.”
Càng cắt càng tức.
Cửa phòng ngủ của Khâu Đông Duyệt đang mở, cô giúp việc đang ở bên ngoài nghe động tĩnh, chỉ dám đứng ở bên ngoài, không dám đi vào khuyên can.
Chụp một bức ảnh các mảnh vụn trên mặt đất, gửi cho Miêu Doanh Đông.
“Ông chủ, phu nhân cắt nát đồ vest của ngài rồi!” Cô giúp việc gửi hình những mảnh vải của bộ đồ vest đã bị Khâu Đông Duyệt cắt nát.
Miêu Doanh Đông phóng to hình lên xem, biết đây là bộ đồ vest anh đặt may ở Dubai.
“Tôi biết rồi.” Anh gửi tin nhắn cho người giúp việc, “Không cần quét dọn!”
Sau khi Khâu Đông Duyệt cắt xong, liền ngồi trên giường khóc.
Cô đang mang thai, anh lại cứ bắt cô phải chịu đựng những đả kích như vậy, anh không phải người tốt, tuyệt đối không phải người tốt.
Tiếng khóc của Khâu Đông Duyệt càng lúc càng to.
Miêu Doanh Đông lại đến, nhìn thấy những mảnh vải trên đất, liền mở miệng nói, “Cắt đồ vest của tôi, đây là có thù hận lớn cỡ nào?”
“Trong lòng anh tự biết!” Miêu Doanh Đông nằm quay mặt về phía tường, cự tuyệt nói chuyện với Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông ngồi bên cạnh cô, dùng tay xoay mặt cô lại, “Tôi cứ không hiểu đấy!”
Khâu Đông Duyệt muốn thoát ra, nhưng đầu của cô đang tựa trên gối, mặt lại bị giữ lấy, không thể thoát ra được.
“Anh quan hệ lung tung! Mập mờ với người phụ nữ khác!” Khâu Đông Duyệt căm hận nói với anh.
“Thế nào? Ghen à? Ly hôn rồi vẫn không cho tôi qua lại với người phụ nữ khác? Vợ cũ như em quản cũng hơi rộng rồi đấy.” Miêu Doanh Đông không lạnh không nhạt nói.
“Anh..” Khâu Đông Duyệt trừng mắt nhìn anh, lại lần nữa bị anh phản bác mà không thể đáp trả lại.
Chỉ một cái chớp mắt, cô liền trở thành “Vợ cũ” rồi!
Lần nào cũng như vậy!
“Hay là em vẫn còn tình cảm với tôi? Nên ôm mộng tưởng?” Anh lại hỏi.
“Tôi...” Khâu Đông Duyệt “Anh” “Tôi”, một chữ Khâu Đông Duyệt cũng không nói ra, nghe những lời không cho đối phương lối thoát của Miêu Doanh Đông, Khâu Đông Duyệt từ trên giường ngồi dậy, vừa khóc vừa nói, “Tôi vốn nghĩ sinh cho anh một đứa con trai, nên trong lòng vô cùng áy náy, bây giờ tốt rồi, công bằng rồi! Ai cũng không nợ ai nữa!”
Khâu Đông Duyệt nằm trên giường, không nói nữa.
Miêu Doanh Đông vừa muốn đứng dậy, Khâu Đông Duyệt lại nói, “Eo tôi mỏi, anh xoa lưng cho tôi!”
“Rốt cuộc là eo mỏi hay lưng mỏi?” Miêu Doanh Đông hỏi.
Mặt Khâu Đông Duyệt đỏ lên, có chút thẹn quá hóa giận, “Eo mỏi, anh xoa eo cho tôi.”
Miêu Doanh Đông đành ngồi xuống, xoa eo cho Khâu Đông Duyệt.
Khâu Đông Duyệt nghiêng ngời về một phía, tay đỡ lấy mặt.
“Cô ta rất đẹp sao?” Qua một lúc cô lại hỏi.
“Ai?”
“Anh nói xem là ai?” Khâu Đông Duyệt mặt hướng vào tường, không phục hỏi.
Vừa mới tức giận viết đơn ly hôn, anh rời đi liền có tình yêu mới, tốc độ cũng thật nhanh.
Có lẽ tình yêu mới này đã có từ lâu rồi, chỉ đợi đơn ly hôn của Khâu Đông Duyệt nữa thôi.
“Thân phận vợ cũ như em, lại hỏi thăm người tình đương nhiệm của chồng cũ, thích hợp sao? Trong lòng không yên sao?” Miêu Doanh Đông hỏi.
“Rốt cuộc cô ta trông như thế nào?”
“Phụ nữ theo đuổi tôi tất nhiên điều kiện sẽ không tệ. Bề ngoài kém, tôi cũng sẽ không vừa mắt.” Miêu Doanh Đông lạnh nhạt nói.
Khâu Đông Duyệt không nói chuyện nữa.
Cô lại xoay đầu đi, vùi đầu vào trong hai cánh tay.
Cô hối hận rồi, nếu sớm biết, cô sẽ không nóng giận như vậy, viết đơn ly hôn gì chứ?
Lại rơi vào bẫy của anh.
“Tôi đói rồi, anh đi nấu mỳ cho tôi. Thêm một quả trứng luộc nữa.” Khâu Đông Duyệt lại nói.
“Để tôi nói cô giúp việc...”
“Anh đi” Khâu Đông Duyệt gần như hét lên, “Tôi đang mang thai mà một bữa cơm anh cũng không nấu cho tôi, bây giờ anh không thể làm cho tôi một bát mỳ được sao?
Miêu Doanh Đông chỉ đành đứng lên.
Đời này, anh đã bao giờ phải chịu đựng tính khí của người khác?
Cô giúp việc nói cho anh biết mỳ để ở đâu.
Thái hành gì đó xong, Miêu Doanh Đông không nhiều lời, lại luộc trứng cho cô, còn đặc biệt luộc cho cô hai cái.
Cho dấm và nước tương vào, rồi đổ vào bát cho cô.
Bởi vì anh phát hiện, Khâu Đông Duyệt rất thích ăn giấm, lúc ăn bánh chẻo cũng ăn với giấm, ăn mì cũng thích ăn với giấm.
Tất nhiên, giấm này không phải giấm kia.
Ánh mắt Khâu Đông Duyệt vẫn luôn oán hận nói, “Anh đút cho tôi!”
Cô đã ngồi thẳng trên giường.
Miêu Doanh Đông ngồi đối diện Khâu Đông Duyệt, từng đũa từng đũa đút cho cô ăn.
Khâu Đông Duyệt vừa ăn, vừa nhìn Miêu Doanh Đông rơi nước mắt, suy nghĩ một lúc lâu, lại nói, “Đơn ly hôn em muốn thu hồi, có được không?”
“Thu hồi?” Miêu Doanh Đông dường như cau mày nói, “Chứng nhận ly hôn đã làm xong rồi, quá trình này không thể thay đổi nữa. Đã ly hôn xong rồi, muốn lại ở bên nhau chỉ có thể kết hôn lại lần nữa, nhưng mà tôi không muốn.”
Khâu Đông Duyệt lại không nói chuyện, tiếp tục cúi đầu ăn mì.
Điện thoại của Miêu Doanh Đông reo lên, anh nói với Khâu Đông Duyệt, “Em có thể tự mình ăn trước không? Tôi đi nghe điện thoại?”
Khâu Đông Duyệt không tình nguyện đưa tay ra nhận bát mì.
Là Cố Nhị gọi đến.
Cố Nhị hỏi Miêu Doanh Đông đang làm gì, Miêu Doanh Đông nói đang đút cơm.
“Anh đút cơm cho ai vậy anh trai?” Cố Nhị hỏi, vô cùng ngạc nhiên.
“Vợ cũ!”
Vợ cũ, hai từ này, khiến Khâu Đông Duyệt thế nào cũng không ăn nổi nữa, tự mình xốc nổi soạn cái đơn ly hôn kia làm gì chứ?
“Sao lại như vậy...”
“Một lời khó nói hết, sau này nói cho cậu nghe.” Miêu Doanh Đông cúp điện thoại, đón lấy bát mì từ trong tay Khâu Đông Duyệt, tiếp tục đút cho cô ăn.
Bây giờ sức ăn của Khâu Đông Duyệt quả thực rất lớn, ăn một bát mì to, trong khi mới nãy vừa ăn xong một bữa cơm.
“Ăn nhiều vậy à?” Miêu Doanh Đông cười nói.
“Có ăn nhiều đến mấy đi nữa sau này cũng không cần anh nuôi, anh sợ cái gì?” Miêu Doanh Đông hỏi.
Mọi việc đã kết thúc, Khâu Đông Duyệt nói với Miêu Doanh Đông, “Anh đi đi.”
Miêu Doanh Đông không hề níu kéo lôi thôi, liền rời đi.
Khâu Đông Duyệt nắm chặt ga giường, quả nhiên là nô lệ của con gái, nếu như cô mang thai con gái, anh sẽ không rời đi tiêu sái như vậy!
Miêu Doanh Đông nói với Từ Thiến việc Khâu Đông Duyệt mang thai con trai, bảo bà đặt một cái tên.
Từ Thiến và Miêu Chánh Đào đợi ngày này đã rất lâu, đã sớm nghĩ ra một danh sách, liền chụp hình gửi qua cho Miêu Doanh Đông.
Lúc đó Miêu Doanh Đông đang họp, Từ Thiến gọi điện thoại cho anh, nói đã chọn được mười mấy cái tên, bảo Miêu Doanh Đông chọn một cái.
Trên bàn hội nghị, Miêu Doanh Đông nhìn mười mấy cái tên trong bức hình trên điện thoại, nghĩ ngời rất lâu, sau đó nói với mọi người, “Tan họp, ngày mai tiếp tục!”
Trong phòng họp, từng người lục tục rời đi hết, Miêu Doanh Đông vẫn ngồi im nhìn điện thoại.
Cố Nhị đến, nhìn thấy dáng vẻ tập trung của Miêu Doanh Đông, hỏi anh đang làm gì.
“Chọn tên.”
“Cho ai?”
“Con trai tôi.”
Cố nhị mơ hồ có chút không tin, không ngờ Miêu Doanh Đông lại có con trai rồi.
“Anh, bình thường anh luôn là người lục căn thanh tịnh, tâm tư trước giờ vẫn luôn tĩnh lặng, sao lại có con trai rồi? Làm sao em cũng không tin được. Hơn nữa, trước nay anh vẫn luôn không thích con trai, sợ nó quấy rối sự thanh tu của anh mà.” Cố Nhị một tay để trong túi quần, nhẹ nhàng nói ra.
Gần đây anh luôn ở Mỹ, chăm sóc cho Miêu Doanh Cửu và Cố Hán Thanh, không về nước, cho nên, chỉ một cái nhấc chân liền đến công ty của Miêu Doanh Đông, vốn định rủ Miêu Doanh Đông cùng đi ăn cơm.
“Bớt nhiều lời. Mau qua đây giúp tôi đặt tên.” Miêu Doanh Đông vẫn đang tập trung tinh thần xem.
Cố Nhị bước qua, nhìn lướt qua, sau đó chỉ một cái tên, “Dù sao anh cũng không thích con trai, chuyện này ai cũng biết, con gái mới là cục cưng trong lòng anh, con trai chẳng qua là thêm hoa trên gấm, chi bằng gọi là Miêu Cẩm Thiêm đi.”
“Được!” Miêu Doanh Đông đồng ý.
“Thật sao, anh? Tên của con trai anh, là anh chọn đó?” Cố Nhị có chút hoảng hốt.
“Thật!”
Quan trọng là, Miêu Doanh Đông cảm thấy cái tên này không khó nghe.
“Em nghe nói, anh đưa Tiểu Kiều lên núi rồi, tại sao?” Cố Nhị hỏi.
Tam Nhi chỉ nói với Cố Nhị, Tiểu Kiều đang ở trên núi, nguyên nhân cụ thể, cô cũng không biết, còn nói, anh cả không thường đến đó.
Cố Nhị và Cố Tam trước giờ luôn rất nhiều chuyện, đối với chuyện này rất hứng thú, nhưng vẫn luôn không tìm ra nguyên nhân, chỉ cần là chuyện anh cả không muốn nói, vậy thì người khác vĩnh viễn đừng mong biết được.
“Nếu không chia ra ở, nửa đời sau, giữa hai người sẽ không cách nào bình đẳng được!” Miêu Doanh Đông nói.
Lời này, Cố Nhị như hiểu như không.
“Lần trước anh nói Tiểu Kiều là vợ cũ của anh, là chuyện gì vậy?” Cố Nhị lại hỏi.
“Đùa cậu thôi!”
Cố Nhị “À” một tiếng.
Lúc này ở bên Khâu Đông Duyệt, tác gia Tây Ban Nha nói mấy ngày nữa sẽ đến Mỹ một chuyến, kí hợp đồng với phía nhà xuất bản của Mỹ, Khâu Đông Duyệt nói sách đã dịch gần xong, khoảng nửa tháng hoặc một tháng nữa sẽ hoàn thành, cô kiểm tra lại một lần nữa là được, nội dung đã dịch trước kia, cô đã đưa cho giáo viên hướng dẫn xem, người đó bảo rằng rất tốt.
Tác gia người Tây Ban Nha nói, lúc anh ấy đến, Khâu Đông Duyệt cũng cần đến, muốn ký hợp đồng với nhà xuất bản và phiên dịch, có thể sau này lúc ký tặng sách, Khâu Đông Duyệt cũng phải xuất hiện, tóm lại rất nhiều việc sau đó, Khâu Đông Duyệt nói đều sẽ tham dự.
Khâu Đông Duyệt đã thảo luận xong.
Nhưng mà, muốn đi ký hợp đồng phải xin phép Miêu Doanh Đông, bởi vì anh không cho phép cô tự ý ra ngoài.
Cho nên, hôm đó, Khâu Đông Duyệt gọi điện thoại cho Miêu Doanh Đông.
“Tôi muốn nghỉ phép vài ngày, tác gia người Tây Ban Nha sẽ đến đây, tôi phải đến nhà xuất bản ký hợp đồng, có thể cần mấy ngày.” Khâu Đông Duyệt nói.
“Anh ta bao nhiêu tuổi?” Miêu Doanh Đông hỏi.
Chuyện này?
Khâu Đông Duyệt cũng không hỏi, chỉ là quan hệ hợp tác hỏi người ta bao nhiêu tuổi làm gì?
“Không biết, nghe giọng nói, chắc khoảng bốn mươi năm mươi tuổi?” Khâu Đông Duyệt đoán.
“Đi đi.” Miêu Doanh Đông trả lời, “Tôi bảo cô giúp việc đi với em. Cần xe đưa đi không?”
Khâu Đông Duyệt nói không cần, cô đoán, vị tác gia này đến, nhà xuất bản sẽ cho xe đến đón, Khâu Đông Duyệt cùng ngồi xe với anh ta chắc không thành vấn đề.
“Không cần. Cảm ơn.” Khâu Đông Duyệt nói.
Ba ngày sau, tác gia Tây Ban Nha đến Mỹ, nhà xuất bản cho xe Mercedes Benz đi đón anh.
Vị tác gia này so với Khâu Đông Duyệt đoán trẻ hơn, khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, xấp xỉ Miêu Doanh Đông, ai bảo giọng nói của anh ta lại trầm ổn như vậy chứ.
Vẻ ngoài cũng không tệ.
Khâu Đông Duyệt và cô giúp việc ngồi ở ghế sau.
“Thật không ngờ dịch giả của tôi lại là một thai phụ, thật vất vả cho cô!” Tác gia Tây Ban Nha quay đầu lại nói, nhìn lướt qua bụng của Khâu Đông Duyệt.
“Không vất vả, nên làm mà, từ trong sách của ngài, tôi cũng học được rất nhiều, cảm thấy rất tuyệt.” Khâu Đông Duyệt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Chồng của cô đâu? Sao anh ta không đi cùng cô?” Tác gia Tây Ban Nha lại hỏi.
Sắc mặt Khâu Đông Duyệt trầm xuống một chút, nói, “Chúng tôi ly hôn rồi!”
Vị tác gia Tây Ban Nha xoay vai lại, nhìn bụng của Khâu Đông Duyệt, “Ồ, chồng của cô cũng thật khốn nạn!”
Ly hôn trong lúc vợ mang thai, tất nhiên là rất khốn nạn.
Trong lòng Khâu Đông Duyệt nghĩ, ai nói không phải chứ, rất khốn nạn!
Cô giúp việc cúi đầu gửi tin nhắn cho Miêu Doanh Đông, nói tác gia Tây Ban Nha nói ông chủ rất khốn nạn, phu nhân cũng thừa nhận!