Sau khi Khương Vũ Vi được thả ra, có đến tìm Khương Thục Đồng một lần, cô ta trông thấy Khương Thục Đồng dường như cảm thấy có chút áy náy, nhưng cảm giác áy náy đó ngay lập tức bị sự kiêu căng càn quấy của cô ta làm phai nhạt đi.
“Đứa bé mất đi, chị đau lòng đến vậy sao? Dù sao cũng chỉ là đứa con nuôi, có đáng để chị tức giận đến mức như vậy không chứ! Nhưng mà nghe nói từ đây về sau chị và Cố Minh Thành mỗi người một ngã tôi liền thấy yên tâm! Vốn dĩ lúc đầu là muốn diệt trừ hậu hoạn, bây giờ cuối cùng đã tốt rồi----“
Ngay sau đó, cô ta liền haha cười lớn lên.
Khương Thục Đồng dường như không nghe thấy cô ta nói gì, vẫn cứ tiếp tục làm quần áo.
Quan hệ của hai chị em, đã triệt để trở mặt từ đây.
Khương Thục Đồng giống như một cục bột, cho dù Khương Vũ Vi nói gì cô cũng không tức giận, không nổi cáu.
Bởi vì cô biết, rồi sẽ có một ngày, Khương Vũ Vi sẽ chết dưới tay cô, cô ta ra khỏi nhà giam cũng tốt, nếu như Khương Vũ Vi ở trong nhà giam thì Khương Thục Đồng không thể từng chút một giày vò Khương Vũ Vi làm cho lòng của cô ta như bị kiến cắn---
Có đôi khi, sự giày vò về mặt tâm lý còn khó chịu hơn là chết!
Đầu hạ ở Hải Thành đã qua, đang lúc bước vào thời kỳ nóng nhất của mùa hè, khoảng thời gian này không dài, nhưng đối với Khương Thục Đồng thì dường như dài cả một thế kỷ.
Khoảng thời gian này, bên cạnh Cố Minh Thành không có người phụ nữ nào cả, từ sau lúc đó đã không còn bóng dáng của phụ nữ bên cạnh anh nữa.
Bên cạnh Khương Thục Đồng cũng không có người đàn ông nào.
Cố Minh Thành hiện tại đã không cần bất kỳ người phụ nữ nào để khiến Khương Thục Đồng ghen tuông, tức giận; còn Khương Thục Đồng cũng đã không cần diễn vở kịch kết hôn giả ngây thơ như vậy để khiến anh từ bỏ hy vọng nữa.
Hai người đều hiểu rõ kết cục, sẽ không có ai tiếp tục vở kịch giấu đầu lòi đuôi này nữa.
Một ngày này, Khương Thục Đồng từ phòng thiết kế bước ra, đang muốn kiểm tra doanh thu của công ty, nhân viên trong công ty trông thấy dáng vẻ niết bàn trùng sinh của Khương Thục Đồng liền cảm thấy hết sức phấn khởi.
Khương Thục Đồng xem rất chăm chú, cô lại đi vào kho kiểm tra lại nguyên vật liệu và hàng tồn của công ty.
Khương Thục Đồng yêu cầu, bắt đầu làm việc, dốc hết toàn lực tạo chỗ đứng cho mùa hè và chuẩn bị cho mùa thu, hôm nay phải cố gắng tranh thủ cơ hội để việc kinh doanh bước lên một tầm cao mới, dù gì thì tất cả tiền nguyên vật liệu đều do người đó trả.
Tất cả mọi người đều không biết Khương Thục Đồng đang nghĩ gì.
Nhưng lúc này Khương Thục Đồng đã không còn quan tâm đến cách nghĩ của người khác.
Cô bay đi Thượng Hải, xem xét tình hình của cửa hàng, vô tình đi ngang qua Đông Phương Minh Châu, lại nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên ngồi tàu lửa nhỏ cùng anh, nhưng cũng chỉ nhìn lâu một lát, cười khẩy một chút mà thôi.
Sau đó cô lại đi Thẩm Quyến, cô vẫn luôn nghĩ đến việc mở một công ty thương mại, bởi vì bây giờ, số tiền có thể kiếm được từ việc mở một công xưởng rất hạn chế, muốn kiếm được nhiều tiền chỉ có cách là mở công ty.
Việc chọn địa điểm cho công ty ở Thẩm Quyến đã hoàn thành rồi, tuyển nhân viên, khai trương, cô đã từng thề sẽ bán quần áo của mình ra toàn thế giới.
Bạch Mi đóng giữ ở Thẩm Quyến, Khương Thục Đồng là cổ đông lớn ở phía sau.
Lúc đi Thẩm Quyến, Khương Thục Đồng đã đi khắp nơi bên bờ biển, mùa hè, Tam Á đã rất nóng rồi, Khương Thục Đồng nhớ đến đã từng chôn vòng tay ở đây, cho nên Khương Thục Đồng quỳ trên cát lại bắt đầu đào lên.
Cũng may cô chôn sau không bị người khác phát hiện, hơn nữa cô còn chôn ngay bên cạnh một một cái cây lớn, có ký hiệu.
Khương Thục Đồng cầm vòng tay lên, cẩn thận đặt dưới ánh nắng,, vòng tay thật sự là rất trong suốt!
Quả thật là tốt hơn nhiều so với cái vòng tay đã bị vỡ của cô.
Khương Thục Đồng cầm cái vòng tay này lên, để dưới ánh mặt trời chụp vài tấm ảnh, sau đó lại đéo lên tay, chụp một bức ảnh, gửi lên trang cá nhân với dòng trạng thái: Cảm ơn bạn trai, tối qua thật là mệt!
Bức ảnh này, là cô cố ý gửi cho Khương Vũ Vi xem.
Ý nghĩa của từ “rất mệt”, cô cũng muốn cố ý kích phát suy nghĩ của Khương Vũ Vi, cô ta không chấp nhận được cô và Cố Minh Thành ở cùng nhau đó sao?
Vậy thì cứ thử đi.
Nếu cô ta đã muốn khích bác ly gián, vậy thì cô cứ không để cho cô ta khích bác thành công.
Nhưng mà, dòng trạng thái này, cô đã chặn Cố Minh Thành.
Không muốn gây ra hiểu lầm, hơn nữa, trải qua sự việc của Khương Đóa Mễ, chắc chắn đối với mối quan hệ của hai người trong lòng Cố Minh Thành sớm đã có tính toán nên cũng không gây được nên sóng gió gì.
Khương Thục Đồng cứ như thế tùy ý nói toạc ra mà sống.
Khương Vũ Vi nhìn thấy dòng trạng thái này, quả nhiên cực kỳ tức giận, cô ta dù sao cũng là người đã trải qua sự đời, biết giá trị của loại ngọc này cũng hơn một trăm ngàn tệ, trong những người cô ta biết cũng chỉ có Cố Minh Thành có được tài lực này, tùy tiện tặng một món quà là vài trăm ngàn.
Khương Vũ Vi nắm chặt lòng bàn tay lại, móng tay đều đã đâm vào trong thịt.
Dòng trạng thái này, Cố Minh Thành đương nhiên cũng nhìn thấy được.
Là do Tiết Lan gửi cho anh, từ sau khi Tiết Lan kết hôn, Cố Minh thành tham gia hôn lễ của cô ấy, lại thêm việc con của Khương Thục Đồng mất, Tiết Lan mới biết thì ra việc lần trước Khương Thục Đồng đã té ngã ở cầu thang, phía sau nó còn ẩn chứa nhiều chuyện như vậy, cô ấy cũng rất hối hận vì chuyện gì cũng nghe theo Khương Thục Đồng, nếu như cô ta sớm đem chuyện xảy ra hôm đó nói với chủ tịch thì có lẽ sẽ không có hiểu lầm lớn như vậy xảy ra.
Chủ tịch có thể sớm biết được Khương Thục Đồng mang thai con của anh ấy---
Có chuyện gì thì hai người cùng nhau đối mặt, dù sao cũng tốt hơn là một người----
Chuyện của Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành, mọi người ở Hải Thành đều đã biết rõ, cùng với cái chết bi thảm của Khương Đóa Mễ, lời đồn này truyền ra mỗi ngóc ngách, mọi người đều lắc đầu thương cảm.
Cho nên cô ấy quyết định, từ nay về sau bất cứ chuyện gì cũng sẽ báo cáo với chủ tịch, để tránh phải bỏ lỡ.
Hơn nữa, lý do Tiết Lan gửi cho Tổng tài dòng trạng thái này là vì trong lịch sử chat giữa cô ấy và Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng đã vô ý tiết lộ: dòng trạng thái này không phải tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.
Khương Thục Đồng gửi cho Tiết Lan ảnh chụp màn hình trạng thái của một người khác, nhưng phía trên lại là dòng trạng thái mà cô vừa đăng, từ những dòng bình luận có thể nhìn ra được đây chính là bức ảnh chụp chiếc vòng tay mà Khương Thục Đồng đã đăng, bởi vì Khương Thục Đồng cực ít khi đăng trạng thái, căn bản chưa bao giờ có loại công khai bày tỏ hạnh phúc như vậy, mà hình ảnh biểu tượng hai người đang ở cùng nhau phía dưới bài đăng càng cho Tiết Lan biết được, bài đăng này Khương Thục Đồng đã chặn một vài người.
Theo lý mà nói, Khương Đóa Mễ vừa mất, Khương Thục Đồng không nên quá mức bày tỏ hạnh phúc, ân ái như vậy, Tiết Lan đoán rằng cô chắc chắn là có nguyên nhân, liền tải về hình ảnh đoạn tin này của Khương Thục Đồng và gửi cho chủ tịch.
Thuận tiện hỏi một câu, "Chủ tịch, bài đăng này của Thục Đồng anh có thể xem được không? "
Cố Minh Thành ở trong phòng hút thuốc, nhìn thấy đoạn tin nhắn này, tâm tư của Khương Thục Đồng anh hiểu rất rõ.
Cho nên, đây là đang --- lợi dụng anh?
Bình luận phía dưới rất nhiệt liệt.
Trong lòng Cố Minh Thành cảm thấy ngày càng lạnh lẽo.
Không ngờ rằng đến tối, Khương Vũ Vi lại đến nhà của Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành ngồi trên sofa, anh vừa hút thuốc vừa híp mắt nhìn, nhàn nhạt nói một câu, "Hệ thống giám định bệnh tâm thần của nước chúng ta xảy ra vấn đề rồi sao? "
Khương Vũ Vi cười, "Phản ứng của Thục Đồng thế nhưng lại rộng lượng hơn Cố tổng rất nhiều! Chị ấy im lặng, đối với sự khiêu khích của tôi mà lại không nói một lời! ''
"Cô ấy im lặng không có nghĩa là tôi cũng như thế, cô có tin hay không, tôi sẽ làm cho cô biến mất mà không ai phát hiện ra? " Ánh mắt Cố Minh Thành trầm xuống, nhưng không hề cho thấy ngữ khí của anh sẽ tốt.
Khương Vũ Vi đương nhiên nghe ra, cô ta cười cười, "Đương nhiên tôi tin, nhưng nếu Cố tổng giết chết tôi, e rằng Thục Đồng sẽ không đồng ý đâu! Cách nghĩ của Cố tổng thế nhưng lại khác với Thục Đồng, Thục Đồng cũng không mong có ai đụng đến tôi, chị ấy muốn từ từ giày vò tôi! Khiến cho trong lòng tôi cảm thấy khó chịu mới là mục đích của chị ấy, không tin thì anh xem bài đăng của chị ấy này! "
Khương Vũ Vi giơ giơ điện thoại, "Cho nên, Cố tổng anh ngàn vạn lần đừng tự làm theo ý mình, cho rằng đoạn tin này là chị ấy đang bày ra hạnh phúc, hay là gửi cho anh, đoạn tin này tôi trông như thế nào đều là như ngâm vào trong thuốc độc! Rất là nham hiểm, cái này là chị ấy muốn đăng cho tôi thấy. "
Cố Minh Thành cười khẩy một tiếng.
Anh sao lại không biết chứ?
Loại khoe khoang này, theo anh thấy, là một loại châm biếm.
Suy nghĩ muốn đối phó Khương Vũ Vi của Khương Thục Đồng, anh sao lại không biết? Nếu anh giết chết Khương Vũ Vi, Khương Thục Đồng chắc chắn sẽ trách anh.
"Được rồi, tôi muốn đi ngủ rồi! " Cố Minh Thành ra lệnh đuổi khách.
"Không chào đón tôi sao?" Khương Vũ Vi mặt dày nói
"Muốn ngủ cùng tôi sao? "
"Không thể sao? "
"Tôi ngại bẩn! "
Ba từ được nhấn mạnh "Tôi ngại bẩn" của Cố Minh Thành, làm cho sắc mặt Khương Vũ Vi lúc đỏ lúc trắng.
Chuyện cô ta bị cưỡng hiếp, Cố Minh Thành cuối cùng cũng đã biết!
Khương Vũ Vi cực kỳ tức giận, xoay người rời đi.
Cố Minh Thành gọi điện kêu người giúp việc theo giờ đến, để họ khử độc cho ngôi nhà, tẩy sạch vị trí mà lúc nãy Khương Vũ Vi đứng.
Cố Minh Thành vẫn cứ ngồi trên sofa hút thuốc, không ngờ người cương quyết bá đạo như Cố Minh Thành cuối cùng cũng trở thành công cụ của Khương Vũ Vi!
Nhưng lại thích thú 1 cách biến thái cảm giác anh làm công cụ của cô .
Bạn trai!
Anh híp mắt lại, hít sâu một hơi thuốc.
……
Đơn hàng đầu tiên sau khi Khương Thục Đồng thành lập công ty mậu dịch là đến từ nước Mỹ.
Đối phương khá xem trọng, nên đích thân đến Trung Quốc, mục đích là muốn xem năng lực thiết kế, sản xuất của công xưởng của Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng vốn đang ở Tam Á, cũng đang dẫn khách hàng đến Hải Thành để tham quan nhà xưởng của mình.
Đơn hàng này là do Bạch Mi lấy được, đường lối và phương hướng kinh doanh của công ty không giống với nhà xưởng ở Thượng Hải, Bạch Mi đương nhiên cần phải theo dõi sát sao.
Trong phòng hội nghị ở nhà xưởng của Khương Thục Đồng, đại diện đàm phán của đối phương nói đã thấy được khả năng của nhà xưởng của Khương Thục Đồng, năng lực rất tốt, nhưng quy mô sản xuất không lớn, hơn nữa đây là đơn hàng giao dịch thương mại của Khương Thục Đồng, không biết cô có nắm được các thủ tục thanh lý hải quan, vận chuyển hàng hóa và thông quan hay không, cho nên đối phương còn đang cân nhắc!
Cuộc đàm phán trong lúc nhất thời rơi vào cục diện bế tắc.
Khoảng thời gian đối phương ở lại Hải Thành này, cũng có một công ty thương mại khác ngỏ lời hợp tác, cho nên công ty Mỹ này thuận tiện cũng muốn đến công ty đó xem thử.
Bạch Mi trong lòng nóng ruột, đây là lần đầu tiên cô ấy và Khương Thục Đồng hợp tác, còn rất mới lạ, không biết làm cách nào để dẹp đi những nghi ngại của đối phương, Khương Thục Đồng càng là lần đầu tiên nhận đơn hàng nước ngoài, hơn nữa, từ sau khi Khương Đóa Mễ ra đi, đã xảy ra rất nhiều việc, cô muốn vực dậy tinh thần, nhưng làm thế nào cũng không vực dậy được, có chút lực bất tòng tâm.
Hai bên im lặng.
"Không tin cô ấy, vậy tin tôi không? " ở ngoài cửa, giọng nói của Cố Minh Thành truyền đến, trong lúc Bạch Mi ngẩng đầu lên nhìn thì đã thấy anh ngồi bên cạnh cô ta.
Lòng Khương Thục Đồng rất bình tĩnh, dường như cô đã sớm dự đoán được Cố Minh Thành sẽ can thiệp vào việc này, cũng có lẽ cô đã sớm tính toán được Cố Minh Thành sẽ tiến vào vào lúc này.
Cho nên, Cố Minh Thành bước vào, cô không hề kinh ngạc, lưng vẫn tiếp tục dựa vào trên ghế.
Không biết đối phương làm thế nào mà quen biết Cố Minh Thành, vừa trông thấy Cố Minh Thành liền đứng lên, cách bàn hội nghị muốn bắt tay Cố Minh Thành.
Không biết sao mạng lưới giao tiếp của Cố Minh Thành lại rộng như vậy, ngay cả khách hàng của Khương Thục Đồng mà anh cũng biết.
"Cố tổng và Cô Khương là----" đối phương rất nghi hoặc, hiếu kỳ hỏi.