Miêu Đông nhận lấy tiền của Khâu Đông Duyệt, liền bọc lại.
Thực ra, chỉ có mấy đồng tiền, chắc mấy ngàn đồng thôi, vừa đủ để anh ăn thêm một bữa cơm .
Nhưng mà, anh nhận lấy, đó là một loại thành ý.
Tống Dương lần này quay về, lúc gặp Khâu Đông Duyệt lần thứ nhất, thì cảm thấy mắt sáng rực.
Tất cả hình tượng, khí chất đều thấy đổi, hơn nữa cô bắt đầu có một chút yểu điệu, so với hình tượng của cô ngày trước thật không giống nhau, ngày trước, dù là cô đang cười, nhưng cũng vẫn có sự đau khổ từ bé đến lớn ở bên trong.
Nhưng mà hiện tại, thay da đổi thịt rồi
Sắc mặt vô cùng trắng trẻo, da dẻ hồng hào, ánh mắt sáng rực như những vì sao.
Lần về nước này, ấn tượng của lần đầu tiên anh gặp Khâu Đông Duyệt, cô núp phía sau lưng của Miêu Doanh Đông, phảng phất hình ảnh cô gái được người đàn ông bảo vệ rất tốt.
Tống Dương hồi tưởng lại lúc ở Venezuela, hai người họ dần dần bồi đắp tình cảm, thực sự là Khâu Đông Duyệt tạm thời không để ý đến anh, nhưng mà anh có lòng, con gái mà, chỉ cần cứ ở bên cạnh cô, cho cô trút bỏ muộn phiền, cô sẽ có lúc phát hiện ra cái tốt của anh.
Nhưng không ngờ, Miêu Doanh Đông nửa đường lại đi Venezuela, Khâu Đông Duyệt cũng quay về rồi.
Hơn nữa, thời gian rất ngắn,Khâu Đông Duyệt liền kết hôn rồi.
Tống Dương cứ nghĩ, chuyện mình điều tra Khâu Đông Duyệt lúc đó, thân thế rất bi thảm, thường không vượt qua những bạn khác cho nên, từ lúc đó bắt đầu ốm, lớn lên lại thường nhường nhịn người khác, lòng dạ yếu đuối.
Nhưng mà nghĩ đến Miêu Doanh Đông, trong lòng anh vô cùng không phục.
Thứ bảy.
Khâu Đông Duyệt lại đang viết luận văn, nghiên cứu sinh lần này là học trình hai năm, cô một giây cũng không được lãng phí, cuối tuần cũng vô cùng bận.
Cô chuẩn bị một dĩa sa-lát trái cây, đặt trên bàn viết chữ trong thư phòng, viết mệt rồi, thì lấy sa-lát trái cây ăn, có một cây nĩa inox, được làm vô cùng đẹp, lại tinh xảo, đây đều là cô mua sau khi kết hôn, vốn dĩ những thứ này, là thứ đồ thể hiện rõ đặc trưng nữ tính, cái mà nhà của Miêu Doanh Đông còn thiếu.
Khâu Đông Duyệt đương nhiên đều mua đồ tốt, như vậy mới có thể phù hợp với đồ gốm Anh Quốc trong nhà anh.
Sau khi Miêu Doanh Đông thức dậy, cô ở trong thư phòng nói một câu, “cơm em nấu cho anh xong rồi, để trên bàn ăn đó.”
Miêu Doanh Đông sau khi ăn xong, ngồi trên ghế sofa.
Khâu Đông Duyệt viết cũng mệt rồi, cầm dĩa Sa-lát trái cây, vừa đi vừa nói chuyện với Miêu Doanh Đông, bước đi ra ngoài .
Hai người ngồi trên sofa, Khâu Đông Duyệt dùng nĩa của mình xiên một miếng táo, đút vào miệng của Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông bỗng chốc ôm lấy cô, đặt cô ngồi trên đùi mình, “Thích ăn vặt vậy sao?”
“Uh! Lúc mệt thì em rất thích ăn, con gái đều thích.” Trong miệng cô còn đang ăn một miếng táo, đang nhai, tiếng giòn tan, nghe rất vui tai.
Cô lại xiên cho anh một miếng, đút vào miệng cho anh.
“ Đút cho chồng em ăn!” Anh nói!
Miệng Khâu Đông Duyệt đang nhai táo bị đóng chặt, “Đây không phải đang đút sao?”
Môi của anh ép xuống môi của Khâu Đông Duyệt, lấy một miếng táo cô vừa ăn nuốt vào trong miệng mình.
Khâu Đông Duyệt kinh ngạc nhìn anh, “ anh không chê dơ sao?”
Miêu Doanh Đông cười cười, “sớm đã hoà làm một rồi, dơ gì chứ?”
Tiếp đó, tay của anh từ phía sau lưng của Khâu Đông Duyệt tiến vào, vuốt ve lưng Khâu Đông Duyệt một chút, sau đó, anh mở nút áo ngực của Khâu Đông Duyệt, tay từ phía sau vuốt ve đến phía trước,mềm mềm.
Ánh mắt của Miêu Doanh Đông chăm chú nhìn Khâu Đông Duyệt, trên mặt anh có nụ cười bí hiểm, nhìn biểu hiển trên mặt anh thấy thay đổi từng chút từng chút một, miệng đang nhai táo dần dần chậm lại, khuôn mặt từng chút từng chút bắt đầu đỏ lên, tiếp đó cả người nghiêng xuống, đầu dựa vào phía sau vai của Miêu Doanh Đông.
Trạng thái ngại ngùng của một thiếu nữ.
Miêu Doanh Đông nhìn thấy, bắt đầu cười lớn.
Duyệt Nhi lúc đó, nở nụ cười rất bao dung và rất mê đắm, Khâu Đông Duyệt rất thích tiếng cười như vậy của anh.
Tiếng cười như vậy làm cô cảm thấy rất có rất có cảm giác an toàn.
“Anh cười cái gì hả?” Khâu Đông Duyệt hỏi nhỏ bên tai anh.
“Cười em! Dù gì vẫn là một đứa con nít.”
Khâu Duyệt Nhiên đấm vai anh hai cái.
Miêu Doanh Đông ép Khâu Đông Duyệt lên trên sofa, sofa rất mềm, độ đàn hồi cũng rất tốt.
Trong miệng của Khâu Đông Duyệt, có vị ngọt ngào của táo.
“Thích ăn vặt như vậy, hôm nào anh đi mua cho em ít đồ ăn.” Miêu Doanh Đông nói.
“Anh không phải không đi siêu thị sao?” Khâu Đông Duyệt nói.
“Bây giờ đi rồi.”
Khâu Đông Duyệt cười cười, cho nên, Miêu Doanh Đông đã thay đổi rất nhiều.
Người ta, kết hôn chính là hai người, vì nhau, từ từ thay đổi bản thân.
Nhưng mà cô cảm thấy, anh vì cô mà thay đổi nhiều hơn.
Bởi vì, tính cách của cô tương đối mềm mỏng, nếu như chỗ nào anh làm không tốt, cô sẽ tự mình đi làm, chuyện này không quan trọng.
Nhưng mà, tính cách của anh tương đối lạnh lùng, kiêu ngạo quen rồi, nhưng mà vì cô, rất nhiều thói quen của anh cũng đã thay đổi.
Đàn ông thay đổi bản thân, là một chuyện không dễ dàng, hơn nữa, lại là một người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo như vậy.
Chiều thứ hai, Miêu Doanh Đông đến trường đón Khâu Đông Duyệt.
Trời mùa xuân lại đổ mưa.
Mưa mùa xuần, đổ xuống đầy hy vọng, Khâu Đông Duyệt rất thích trời mưa, cô cứ thường quên mang dù.
Buổi chiều lúc Miêu Doanh Đông đến đón cô, anh che dù đi đến cửa lầu phòng học của cô.
Sáng sớm hôm nay, lúc Khâu Đông Duyệt đi lên lớp, trời vẫn còn rất đẹp.
Vốn dĩ cô cũng không có nghĩ ra ngoài phải cầm theo dù, bây giờ trời mưa rất to.
Khâu Đông Duyệt nhìn thấy Miêu Doanh Đông, lấy túi xách che trên đầu, hướng theo phía Miêu Doanh Đông giẫm nước chạy qua.
“Đừng qua đây, anh qua đó đón em!” Miêu Doanh Đông nói.
Khâu Đông Duyệt không nghe.
Che cặp, giống như một bông hoa hồng nhỏ đang nở giữa mùa xuân.
Cô ôm lấy thân trước của Miêu Doanh Đông, tươi cười va vào người Miêu Doanh Đông một cái.
Miêu Doanh Đông nhanh chóng kéo vai cô.
Sau đó Khâu Đông Duyệt và Miêu Doanh Đông cười cười nói nói đi về phía xe.
Xe của Tống Dương cũng đậu ở bãi đậu xe, lúc nhìn thấy cảnh này, anh nghiến chặt răng.
Trong suy nghĩ của anh, Miêu Doanh Đông và Khâu Đông Duyệt không phù hợp.
Hai người họ, thân thế khác biệt quá lớn, Khâu Đông Duyệt đã từng chịu qua những khổ sở, Miêu Doanh Đông không cách nào cảm nhận được.
Khâu Đông Duyệt trước mặt Miêu Doanh Đông, đối với những chuyên của ngày trước, chắc có lẽ rất ít nhắc đến.
Tuổi tác cũng cách nhau quá nhiều.
Tuổi tác của Miêu Doanh Đông lớn hơn nhiều so với Khâu Đông Duyệt, sự thông minh lanh lợi và tâm tư của doanh nhân Miêu Doanh Đông đều có.
Anh lừa Khâu Đông Duyệt dễ như chơi.
Khâu Đông Duyệt ngốc nghếch đi theo Miêu Doanh Đông, đem cả thể xác và tâm hồn đều cho Miêu Doanh Đông.
Hơn nữa, ở tuổi của Miêu Doanh Đông, nếu ly hôn rồi càng hấp dẫn người hơn so với lúc chưa kết hôn.
Cho nên, anh căn bản không để ý một lần kết hôn, nếu như anh ta ly hôn, càng có ma lực đàn ông, có thể hấp dẫn càng nhiều phụ nữ.
Khâu Đông Duyệt lên xe, nhìn thấy trên xe có rất nhiều đồ ăn vặt.
“Đây là anh mua sao?” Khâu Đông Duyệt nghiêng đầu, nhìn ghế sau của xe.
“ Anh bảo thư kí đi mua đó.” Miêu Doanh Đông nói.
Khâu Đông Duyệt nghĩ nghĩ, lúc ở nhà học bài, viết luận văn thì có chuyện để làm rồi, cho nên, chuyện có đồ ăn vặt làm cô thích thú muốn điên lên.
Đôi môi của cô nhẹ nhàng nhấp nháp, tưởng tượng mùi vị của đồ ăn.
Còn có rất nhiều sữa chua, đóng chai, đóng thùng.
Về đến nhà, hai người họ như thường lệ mây mưa trên giường một lúc lâu.
Dù gì hai người họ bây giờ vẫn là tân hôn chưa có con cái mà.
Sau khi ăn cơm xong, Khâu Đông Duyệt đi đến thư phòng tiếp tục làm bài tập của mình, Miêu Doanh Đông ngồi trên sofa xem tài liệu.
Anh ngày trước cũng như vậy,buổi tối rất ít đi ra ngoài.
Khâu Đông Duyệt vừa viết vừa uống sữa chua.
Vừa nhìn máy tính, trong miệng vừa lặp đi lặp lại phát âm của một từ.
Sau khi Miêu Doanh Đông bước vào, hỏi một câu, “Duyệt Nhi, ăn trái cây không?”
Liền nhìn thấy trên môi trên của Khâu Đông Duyệt, có một vòng sữa chua màu trắng.
Rất là dễ thương.
Miêu Doanh Đông lần đầu tiên phát hiện, sự dễ thương không phải của cô gái làm việc trên chuyền sản xuất, mà là của cô gái tuổi mới lớn.
Anh bước đến, một tay chống trên ghế của Miêu Đông Duyệt, một tay chống trên mặt bàn.
Khâu Đông Duyệt vô cùng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông nhanh chóng liếm sạch môi trên của cô.
Khâu Đông Duyệt vẫn đang rất mơ màng.
“Trên môi của em sao vậy?” cô hỏi
“Sữa.”
“Nhưng em muốn đi rửa mặt mà, anh liếm giùm em rồi em cũng vẫn phải đi rửa mặt.” Khâu Đông Duyệt thật là không hiểu,tại sao anh lại làm chuyện uổng công vô ích này?
So với anh ngày trước giống như là hai người khác.
Miêu Doanh Đông nói một câu, “ trẻ con không được dạy.” Liền đi ra.
Khâu Đông Duyệt thật sự không hiểu, sau đó lại chăm chỉ cúi đầu xem tài liệu.
Sau khi Khâu Đông Duyệt đi tắm, trong nhà của Miêu Doanh Đông vang lên tiếng chuông cửa.
Hóa ra là Cố Nhị.
“ Anh, không làm phiền hai người chứ?” xem ra Cố Nhị vừa xuống máy bay, dáng vẻ phong trần mệt mỏi.
“Sao cậu lại đến lúc này? Không ở nhà chăm vợ chăm con?” Miêu Doanh Đông hỏi.
Cố nhị lần này đến là bởi vì, lần trước anh mời bác sỹ tư vấn tâm lý từ Mỹ về, ở Trung Quốc phát sinh đường ngang ngõ tắt, gặp phải chút chuyện, khăng khăng đòi về Mỹ, danh tiếng của ông, ở khoa tâm lý của bệnh viện Cố Nhị, đã bắt đầu có sức ảnh hưởng, nếu như ông ta rời đi, khoa tâm lý nhất định có hơn nửa khách hàng rời đi.
Cố Nhị không muốn.
Nhưng mà, vị bác sỹ tâm lý này, không phải là vì tiền, người ta là người có lý tưởng.
Cố Nhị không có nhẫn nại làm công tác tư tưởng, huống hồ lại làm công tác tư tưởng cho bác sỹ tư vấn tâm lý.
Cho nên, lần này đến, là muốn Miêu Doanh Đông đi Trung Quốc, khuyên nhủ người đó.
Bởi vì tâm tưởng của người đó không đi theo con đường bình thường, cho nên, trước đây Miêu Doanh Đông và anh không có gì tốt cả.
Miêu Doanh Đông lại không có nhẫn nại, lại càng không có tâm trạng đi làm theo chỉ đạo của người khác.
Anh chỉ cần làm theo tâm tư của một mình anh là tốt nhất.
Bác sỹ tư vấn tâm lý đi Trung Quốc là nể mặt Miêu Doanh Cửu, bây giờ bụng của Miêu Doanh Cửu rất to, Cố Nhị không tiện để Miêu Doanh Cửu đi thuyết phục anh, sợ động thai, chỉ có thể nhờ Miêu Doanh Đông ra mặt thôi.
Miêu Doanh Đông ngồi trên ghế, bắt chéo hai chân, tay dựa vào lưng sôfa, nói chuyện với Cố Nhị.
Nói thật, chuyện như thế này, anh thực sự không muốn quản.
Phải năn nỉ theo người đó, có nghĩa là , phải làm rõ nguyên nhân sâu xa khiến người đó nảy sinh ra cách nghĩ như vậy, phải từ trên bản chất sự việc làm tan cái nguyên nhân này.
Miêu Doanh Đông đời này cao ngạo đến mức không muốn nhiều lời.
Anh không muốn đi,anh cho rằng Cố Nhị hoàn toàn có thể làm tốt chuyện này.
Khâu Đông Duyệt đang tắm trong nhà vệ sinh, tắm xong rồi, mới phát hiện, quên cầm khăn tắm.
Hơn nữa, nghe tiếng, bên ngoài, hình như có người đến.
Quần áo của cô cũng cởi ở bên ngoài, chỉ mặc mỗi đồ lót đi vào.
Muốn đi vào phòng ngủ, phải đi qua phòng khách.
Sau khi tắt vòi hoa sen, chỉ có thể nghe thấy âm thanh phảng phất từ bên ngoài, cho nên, cô không biết là ai đến.
Cũng không có khăn tắm.
Cô dùng tay nhẹ nhàng lau mặt mình, mở hé cửa nhà vệ sinh, nói ra bên ngoài, “ông xã ơi, có thể cầm giúp em mang khăn tắm và quần áo vào không?”
Miêu Doanh Đông đứng dậy, đi vào phòng ngủ, lấy quần áo, còn cả khăn tắm của Khâu Đông Duyệt, đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi anh đi vào, thì đóng cửa nhà vệ sinh lại.
Căn phòng tắm hơi nóng mù mịt, những giọt nước chảy trên người Khâu Đông Duyệt, lại còn có mái tóc ướt át.
Khâu Đông Duyệt vừa tắm xong, rất là nóng, trên mặt không phân biệt được là mồ hôi hay là nước.
Cả người giống như một hạt sương buổi sáng sớm mùa xuân.