Thật lâu sau, mới nghe thấy giọng nói của Lục Huyền Lâm vang lên lần nữa.
“Ông nội, ông ấy không chịu nổi đả kích quá lớn, bác ba, vẫn là nhờ bác, có thể giấu diếm được lúc nào hay lúc ấy.”
“Cháu cũng biết ông nội chịu không nổi kích thích, nhưng cháu có nghĩ tới Tang Du không, uống thuốc ngủ đến mức phải vào bệnh viện, đây không phải là tự tử sao? Con bé nhà người ta đang rất tốt lại bị cháu làm thành bộ dạng gì rồi?”
Lục Dương là trưởng bối, lại là bác sĩ, nên càng không thể ngồi yên trơ mắt không quan tâm đến loại chuyện như này.
“Loại chuyện như sảy thai đã là tổn thương cơ thể nhất, bây giờ lại...”
Nói xong, Lục Dương cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài, Tang Du là một đứa trẻ ngoan như vậy, cũng không biết từ lúc nào lại phải chịu đựng những khổ sở này.
“Cháu có chừng mực, bác ba, bác đừng quan tâm nữa.” Ánh mắt Lục Huyền Lâm đen kịt, giống như một cái giếng cạn ảm đạm không gợn sóng.
“Bác cũng không can thiệp được, chỉ là cháu phải nhớ kỹ, dù thế nào cũng không thể hại người ta nguy hiểm đến tính mạng.” Lục Dương nói rất nhiều câu khuyên nhủ, ông ta với tư cách là một bác sĩ, bất luận thế nào cũng không thể cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Lần này, Lục Huyền Lâm không do dự, quyết đoán nói: “Sẽ không có tình huống như vậy xảy ra nữa.”
Nếu trên thế giới này có thuốc hối hận, có lẽ Lục Huyền Lâm sẽ muốn uống một viên, đêm hôm đó mình đối xử với Lý Tang Du nhất định là một tên khốn nạn.
Anh không muốn Lý Tang Du sống tốt, nhưng không nghĩ tới việc đẩy cô vào chỗ chết, bây giờ nhìn cô không chút sức sống nằm trên giường bệnh, anh không phải là chưa từng nghĩ lại hành vi của mình.
Nhưng nghĩ nhiều cũng vô ích, Lục Huyền Lâm và Lục Dương đi làm thủ tục chuyển phòng bệnh. Môi trường trong phòng bệnh của Lý Tang Du hơi ồn ào, Lục Huyền Lâm có khả năng kia không lý nào lại không dùng.
Đợi đến khi quay đầu lại đến phòng bệnh, Lý Tang Du vẫn đang trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, mà trước giường bệnh lại có một vị khách không mời mà đến.
“Vu Thiến, cô tới làm gì?” Bây giờ Lục Huyền Lâm cũng không có kiên nhẫn đôi co với cô ta, thái độ đương nhiên cũng sẽ ác liệt hơn.
Mùi nước khử trùng trong phòng bệnh rất nồng nặc, Vu Thiến lại giống như không hề phát hiện, khuôn mặt mộc, chiếc váy nghiêng vai màu đỏ nước có vẻ không hợp với cô ta.
Chỉ nghe thấy giọng nói lạnh nhạt đáp lại của cô ta: “Tại sao em không thể đến, với tư cách là bạn của Tang Du, em đến thăm cô ấy có gì lạ sao?”
Cô ta không đến, anh chỉ trách cô ta, giờ cô ta đến, anh vẫn lại hỏi cô ta, buồn cười mà.
Lục Huyền Lâm đứng ở một bên nở nụ cười châm chọc, hai chữ bạn bè này từ trong miệng Vu Thiến nói ra thật đúng là vô cùng có cảm giác trào phúng.
“Từ bạn bè cũng không phải dùng như thế, bây giờ cô ấy đang nằm ở đây, tôi không có tinh lực nói nhiều với cô, cô vẫn nên biết thân biết phận một chút.”
Cô đã quá yếu ớt rồi, Lục Huyền Lâm không muốn nhìn thấy Lý Tang Du còn phải chịu ảnh hưởng gì từ bên ngoài mà không tỉnh lại được.
Vu Thiến đương nhiên nghe hiểu anh đang muốn ra lệnh đuổi khách, nhưng cô ta vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ đó, cũng liên tục cười lạnh: “Người nên đi ra ngoài nhất không phải là anh sao?”
Hai người bọn họ, ai làm tổn thương Lý Tang Du nhiều nhất, Vu Thiến cho rằng trong lòng Lục Huyền Lâm chắc là biết rõ.
Cô ta vẫn cảm thấy chưa đủ, lại bổ sung một câu: “Là ai khiến cô ấy phải nằm ở đây sống dở chết dở, chẳng lẽ không phải là Lục Huyền Lâm, cậu cả Lục nhà anh sao?”
Hại Lý Tang Du sốt cao gần bốn mươi độ, còn uống rất nhiều thuốc ngủ thì thủ phạm đúng là Lục Huyền Lâm không sai, nhưng ánh mắt Lục Huyền Lâm lạnh lẽo, anh không cần người khác đến đây nhắc nhở tội lỗi của mình.
“Chuyện này không liên quan đến cô, cô đã xem đủ rồi, có thể đi rồi đấy.” Giọng nói của Lục Huyền Lâm lạnh lùng nói.
Tầm mắt của anh đều tập trung trên người Lý Tang Du đang nằm, nhìn cô suy yếu tái nhợt, trong lòng anh lộ ra vẻ xót xa.
Vu Thiến lại cảm thấy bộ dạng này của anh vô cùng dối trá: “Không phải anh muốn nhìn thấy Lý Tang Du khó chịu sao? Cô ấy đã uống thuốc ngủ không muốn sống nữa, anh nên vui vẻ mới đúng!”
Hỏi thăm từ y tá, bản thân Vu Thiến cũng không tin, Lý Tang Du cứng cỏi như vậy lại bởi vì uống quá nhiều thuốc ngủ mà phải vào bệnh viện.
Vu Thiến nhìn Lý Tang Du yên lặng không một tiếng động nằm trên giường bệnh, giống như cũng không cần tự mình ra tay, nhìn bộ dáng sắp chết của cô trong lòng cô ta lại rất khác thường.
Cô và Lý Tang Du đều thua, thua một Lý Uyển Khanh đã mất tích, trong lòng Lục Huyền Lâm từ đầu đến cuối chỉ có Lý Uyển Khanh, bởi vì Lý Uyển Khanh, ngay cả Lý Tang Du cũng biến thành gạo trắng vướng víu dính trên quần áo, huống chi cô ta…
“Lục Huyền Lâm, có bao giờ anh nghĩ tới nếu ngay từ đầu anh đã hiểu lầm Lý Tang Du, anh sẽ như thế nào?” Vu Thiến ngẩng đầu nhìn anh, một người kiêu ngạo cho rằng mình vĩnh viễn sẽ không sai.
Hiểu lầm? Đây không phải là lần đầu tiên Lục Huyền Lâm nghe được từ này, đối với Lý Tang Du, bản thân anh hành động đã không còn xuất phát từ việc trả thù nữa mà có chút xúc động khó hiểu, ngay cả chính anh cũng không khống chế được.
“Đó là chuyện của tôi và cô ấy.” Giọng Lục Huyền Lâm trầm thấp, vẻ mặt lại có chút hoảng hốt.
Hai tay Vu Thiến nắm chặt, trong mắt đều là vẻ trêu đùa bất lực: “Chúng ta ai cũng có lỗi với cô ấy, mà anh… Là người không có quyền đuổi em nhất.”
Cô đột nhiên cảm thấy Lục Huyền Lâm, người đàn ông này có chút đáng thương, xung quanh đều là lời nói dối, không ai lộ ra sự thật với anh.
“Rốt cuộc cô biết cái gì?” Lục Huyền Lâm nhìn Vu Thiến, trong mắt đầy vẻ dò xét nặng nề.
Vu Thiến chỉ nhíu mày chế giễu: “Bây giờ anh muốn biết không? Nhưng cho dù em nói cho anh biết thì cũng đã muộn rồi.”
Sự thật mà Vu Thiến biết, cho dù có nát vụn trong bụng cô ta cũng không thể nói ra, Lý Tang Du và Lục Huyền Lâm, đời này cô ta cũng không thể cho bọn họ cơ hội ở bên nhau.
Lục Huyền Lâm còn muốn hỏi ra cái gì từ miệng cô ta, nhưng Vu Thiến đã đứng lên, đã nhìn thấy rồi cô ta cũng không có lý do gì ở lại nữa.
“Có một ngày, anh nhất định sẽ hối hận.” Vu Thiến nhẹ nhàng nhìn Lý Tang Du một lần cuối cùng, bộ dáng vô hồn thật đúng là làm cho cô ta không quen lắm, nhưng ít nhất không có nguy hiểm đến tính mạng.
Cô ta xoay người đi ra ngoài cửa, nhưng Lục Huyền Lâm biết trong lời nói của cô ta có hàm ý, sao có thể dễ dàng để cô ta rời đi.
Lục Huyền Lâm đưa tay kéo cánh tay cô ta: “Rốt cuộc cô biết cái gì? Nói ra đi, điều kiện gì cô cứ nói.”
Vu Thiến dừng lại, cô ta quay đầu lại nhìn thẳng vào ánh mắt Lục Huyền Lâm dò xét, lại bỗng nhiên bật cười: “Em muốn cái gì sao? Em muốn anh đó, anh có thể cho sao?”
“Tôi không đùa giỡn với cô.” Sự kiên nhẫn trong mắt Lục Huyền Lâm đã tiêu hao gần như không còn, có lẽ anh không nên cảm thấy người phụ nữ này biết cái gì đó.
Nụ cười trên mặt Vu Thiến càng ngày càng lớn, chỉ là trong đó lại không có bất kỳ sung sướng gì: “Nói giỡn? Anh cảm thấy em đang nói đùa à!”
Đây chắc là trò đùa lớn nhất đấy, mình thích người đàn ông này nhiều năm như vậy, lại cảm thấy mình thích chỉ là nói giỡn sao?
Lục Huyền Lâm buông tay ra: “Ngoại trừ lời cô nói vừa rồi, cô có điều kiện gì khác tôi đều có thể đồng ý với cô.”
Miễn là cô ta nói tất cả những gì cô ta biết.
“Không thể nào, em cũng không ngu ngốc như Lý Tang Du, luôn bị anh sắp đặt.” Vu Thiến lạnh lùng nói xong, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài phòng bệnh.
Cho dù cô ta và Lý Tang Du, không có ai là người thắng, nhưng cô ta thua đàng hoàng hơn Lý Tang Du một chút.