Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bây giờ mẹ đã như thế thì nói gì đến xuất viện, mẹ có biết tình trạng hiện tại của mẹ rất tồi tệ không.”

“Lần này mặc kệ mẹ nói gì thì cũng phải ở trong bệnh viện hồi sức, không được đi lung tung.”

Không ở trong bệnh viện hồi sức, đến lúc đó lại xảy ra chuyện thì biết làm sao bây giờ?

Nghĩ thế, Lục Nghiên Tịch càng quyết tâm hơn.

Lý Tang Du nhíu mày: “Nghiên Tịch, không cần đâu mà. Sức khỏe của mẹ thế nào mẹ biết.”

Sao bà lại không biết trạng thái hiện giờ của mình đã dần suy yếu được.

Nhưng vì không muốn gây thêm phiền phức cho Lục Nghiên Tịch, không muốn cô nghĩ ngợi lung tung mà Lý Tang Du cảm thấy bản thân nên chịu đựng.

Vì nhà họ Lục mà Lục Nghiên Tịch đã phải chịu quá nhiều thứ rồi.

Nếu bây giờ bà còn tìm thêm phiền phức cho Lục Nghiên Tịch thì chẳng phải…

Lục Nghiên Tịch đứng bên cạnh, dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Lý Tang Du.

Cô vươn tay, nắm chặt bàn tay bà.

“Mẹ à, chỉ khi mẹ khỏe mạnh thì gia đình chúng ta mới thật sự là gia đình.”

“Hiện tại mẹ không gắng khỏe lên thì đến lúc mẹ gặp chuyện, con phải làm sao đây?”

Ba đã không còn rồi, cô cũng không muốn cứ thế mà mất thêm mẹ.

Nhớ đến điều này, hốc mắt của Lục Nghiên Tịch không khỏi ươn ướt.

Nghe câu nói của Lục Nghiên Tịch mà Lý Tang Du cũng động lòng theo.

“Nghiên Tịch, nhưng con bộn bề nhiều chuyện như thế, mẹ không muốn thành gánh nặng của con.”

Lục Nghiên Tịch trừng mắt, vờ như không vui.

“Mẹ, ở đâu ra việc mẹ là gánh nặng của con chứ?”

“Chỉ cần mẹ khỏe mạnh hạnh phúc thôi là đã quan trọng hơn hết tất cả điều trên đời này rồi.”



“Trong khoảng thời gian này mẹ phải ở trong bệnh viện, làm kiểm tra tổng quát.”



Cũng không biết thuyết phục bao lâu mà cuối cùng Lý Tang Du cũng gật đầu.

“Được.”

Nhìn thấy thế, Thái Vũ Hàng ở bên cạnh cũng mỉm cười theo.

“Nghiên Tịch, chú biết con có cách mà.”

Trước đó ông ta đã thuyết Lý Tang Du vô số lần.

Nhớ phải đến bệnh viện kiểm tra, xem xem bác sĩ nói thế nào.

Nhưng Lý Tang Du hoàn toàn phớt lờ không thèm bận tâm, không đi lấy một lần.

Bây giờ thì sao?

Vẫn là Lục Nghiên Tịch biết nói chuyện, Lý Tang Du mới đồng ý.

Nghĩ thế, Thái Vũ Hàng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần Lý Tang Du đồng ý thì ông ta không cần quá lo chuyện tiếp theo nữa.

“Chú Thái, cảm ơn chú.”

Nếu không phải Thái Vũ Hàng nói cho cô nghe chuyện của Lý Tang Du thì e rằng đến tận giờ cô vẫn chưa biết.

Nghe thế, dường như Lý Tang Du phát hiện ra gì đó, bà nói thẳng với hai người.

“Hay lắm Vũ Hàng, em đã dặn đi dặn lại là anh đừng nói cho Nghiên Tịch nghe mà, cuối cùng anh vẫn nói!”

Nghe Lý Tang Du nói thế, Thái Vũ Hàng cũng chột dạ theo.

“Ờ thì…”

Bất cẩn lỡ miệng, suýt nữa quên mất Lý Tang Du còn đang ở bên cạnh.

Thái Vũ Hàng ra sức nháy mắt với Lục Nghiên Tịch nhưng cô cứ như không nhìn thấy, thái độ như đang xem kịch vui.

Thấy thế, Thái Vũ Hàng suýt nữa tức chết.

“Vũ Hàng, coi anh giải thích với em thế nào!”



Bên này, trong công ty Tư Thị.

Sáng sớm Lục Nghiên Tịch đã gọi cho Chu Kha Nguyệt, chuẩn bị thương lượng chuyện xin nghỉ phép.

“Chị Nguyệt, chắc là em cần nghỉ làm ở công ty hai ngày, khoảng thời gian này sức khỏe của mẹ em không tốt.”

Điện thoại vừa kết nối, Lục Nghiên Tịch đã thẳng thắn lên tiếng.

Chu Kha Nguyệt gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.



Dẫu sao chuyện ba mẹ bệnh là thứ khó lòng phòng tránh.

Huống chi, công việc hiện giờ của Lục Nghiên Tịch trong phòng cũng đã làm hòm hòm hết rồi.

“Được, vậy em chăm dì cho tốt nhé, đợi khi khỏi bệnh rồi hẵng về công ty làm việc.”

Nghe Chu Kha Nguyệt đồng ý, Lục Nghiên Tịch gật đầu lia lịa.

“Cảm ơn chị Nguyệt.”

Cô còn đang lo lắng, nếu Chu Kha Nguyệt không chịu thì cô nên làm gì.

Thế nhưng bây giờ xem ra, có lẽ cô đã suy nghĩ nhiều rồi.

“Không sao.”

Sau khi thành công xin nghỉ phép, Lục Nghiên Tịch cúp máy, an tâm trở vào phòng bệnh.

Lúc này, Tư Bác Văn đang ngồi trong phòng làm việc.

Anh chợt nhớ tới sắp hết thời hạn ba ngày rồi, cũng chẳng biết Lục Nghiên Tịch đã tìm chứng cứ đến đâu.

Nghĩ như vậy, Tư Bác Văn gọi cho Chu Kha Nguyệt.

“Bảo Lục Nghiên Tịch đến văn phòng tôi, ngay lập tức.”

Nghe lời nói của Tư Bác Văn, nét mặt của Chu Kha Nguyệt cũng sượng lại.

Lục Nghiên Tịch vừa xin nghỉ phép rồi, cô ấy biết tìm cô ở đâu đây.

“Tổng giám đốc Tư, tôi e rằng cô ấy không thể qua được đâu.”

“Lục Nghiên Tịch đã xin phép nghỉ hai ngày, sẽ vắng mặt trong công ty…”

Vừa dứt lời, dù cách một đầu dây nhưng dường như Chu Kha Nguyệt cũng có thể cảm nhận được cơn giận của Tư Bác Văn.

“Ai cho phép cô ta nghỉ, bây giờ công ty lắm việc như thế, đây chính là lúc không đủ nhân lực đấy.”

“Hơn nữa chứng cứ đã tìm xong chưa, nếu chưa thì cút xéo luôn đi.”

Bị Tư Bác Văn quát lớn như thế, Chu Kha Nguyệt cúi đầu, không dám lên tiếng.

Qua một hồi lâu, Tư Bác Văn mới ngắt máy.

Lục Nghiên Tịch này, quả nhiên lá gan càng ngày càng lớn.

Cho rằng công ty là của cô mở à? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.

Đúng là không biết phân nặng nhẹ.

Tư Bác Văn càng nghĩ lại càng thấy tức.

Anh lấy điện thoại gọi thẳng cho Lục Nghiên Tịch.

Bên này, Lục Nghiên Tịch đang lau sạch cơ thể cho mẹ, đợi đến khi chuông reo mấy lần, lúc này cô mới chú ý tới nó.



Vừa cầm điện thoại thì Tư Bác Văn lại gọi đến.

“Mẹ, con ra ngoài nghe điện thoại nhé.”

Lục Nghiên Tịch quay đầu nói với mẹ.

Lý Tang Du gật đầu: “Ừ đi đi.”

Đi ra khỏi phòng bệnh, Lục Nghiên Tịch cầm điện thoại, nhấn nút trả lời.

Một giây sau, giọng nói của Tư Bác Văn truyền ra.

“Lục Nghiên Tịch. Tôi thấy lá gan của cô càng lúc càng lớn rồi đấy nhỉ!”

“Tôi cho cô nghỉ phép lúc nào.”

Nghe đến đó, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy khó hiểu.

Cô xin nghỉ phép thì liên quan gì đến người đàn ông này đâu.

“Tôi nói với chị Nguyệt rồi.”

Lục Nghiên Tịch bình thản đáp, tỏ rõ quan điểm của mình.

Chu Kha Nguyệt là cấp trên của cô, lúc xin nghỉ phép thì vốn dĩ nên tìm cô ấy mới đúng.

“Tổng giám đốc Tư, tôi không biết anh rảnh đến nỗi mỗi phép nghỉ của từng nhân viên đều phải thông qua sự phê duyệt của anh đấy.”

Câu nói không kiêu ngạo, không tự ti của Lục Nghiên Tịch khiến Tư Bác Văn cảm thấy nghẹn họng.

“Cô!”

“Lục Nghiên Tịch, lá gan của cô càng lúc càng lớn rồi.”

Không biết vì sao mà Tư Bác Văn luôn cảm thấy trong lòng bực tức.

“Bây giờ về công ty ngay cho tôi, tới thẳng văn phòng đưa báo cáo cho tôi!”

Nói xong câu đó, Tư Bác Văn cúp máy ngay lập tức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK