Mà Lục Hương Cầm và Vu Diễm My cũng chuẩn bị về nhà.
Chu Nhã Khiết còn việc ở công ty nên cũng phải về rồi, nếu không ngày mai sẽ không thể hoàn thành được.
Lúc cô ấy áy náy nói với Lục Nghiên Tịch, Lục Nghiên Tịch còn an ủi mấy câu: “Nếu như áy náy thì sáng mang bữa sáng cho tớ.” Cô chỉ đùa vậy thôi.
Chu Nhã Khiết lập tức đồng ý, đưa Lục Nghiên Tịch về nhà họ Lục xong, cô ấy cũng về nhà.
Lục Nghiên Tịch vừa vào cửa nhà đã gọi giật Lục Hương Cầm đang lên tầng lại: “Cô, ai đun nóng dịch dinh dưỡng lên thế?”
“Hả? Dịch dinh dưỡng gì cơ?” Lục Hương Cầm quay đầu qua, cả mặt kinh ngạc: “Tôi cũng chẳng phải người không hiểu biết, sẽ cố tình sai người đun nóng dịch dinh dưỡng chắc? Lục Nghiên Tịch, đừng hắt nước bẩn lên người tôi, tôi không tới mức phải đi hại mẹ cô đâu.”
Còn nữa, bây giờ Lý Tang Du có cái gì đáng để hại nữa đâu?
Ba cũng chết rồi, mẹ thì như vậy, Lục Nghiên Tịch không nghi ngờ lời bà ta nói, bởi vì đây là nhà họ Lục, nếu là bà ta làm, tuyệt đối sẽ không nói toạc ra như vậy.
Nhưng Lục Nghiên Tịch vẫn nghi ngờ, đợi Lục Hương Cầm và Vu Diễm My về phòng, cô mới đi hỏi bác sĩ gia đình. Nhưng lời của bọn họ giống y như đúc với lời của Lục Hương Cầm, bọn họ biết tác dụng và công hiệu của dịch dinh dưỡng, không thể nào phạm phải sai lầm thấp kém như vậy được.
Nhưng mà, cô lấy được một số thông tin hữu ích.
Dịch dinh dưỡng là do bảo mẫu phụ trách trông nom.
Bởi vì cần giữ nhiệt độ nên bảo mẫu đặt trong chiếc tủ ướp lạnh mới mua về để chuyên dụng.
Cô gõ cửa phòng dì bảo mẫu: “Dì ơi, dịch dinh dưỡng ở đâu thế?”
Giờ này dì bảo mẫu đã ngủ say từ lâu rồi, bị gọi dậy như thế thì hơi bực dọc, xụ mặt đi vào một gian nhỏ, sau khi bật đèn liền chỉ vào tủ ướp lạnh trên đất.
Sau khi bật đèn, đèn chỉ thị của tủ ướp lạnh cũng nhìn chẳng rõ có sáng hay không, nhưng Lục Nghiên Tịch rất chắc chắn, nhiệt độ của tủ ướp lạnh không đủ.
Nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến dịch dinh dưỡng biến chất, bác sĩ nói rồi, là phải tới một nhiệt độ nhất định.
Cô kiểm tra lại một lượt, phát hiện đúng là nhiệt độ ở trong tủ ướp lạnh chỉ cao hơn một chút thôi, nhưng chẳng có ảnh hưởng gì.
Cũng chẳng kịp điều tra rõ ràng gì. Cô vội vàng lấy đồ rồi tới bệnh viện, nếu không, cô sợ Lý Tang Du ở trong bệnh viện lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Đẩy cửa phòng ra, cô nhìn thấy một bóng người đưa lưng về phía cô, đang gọt hoa quả.
Nghe được tiếng cửa mở, Hoắc Vũ Khải xoay người, khẽ mỉm cười ấm áp: “Đói rồi phải không? Anh đưa chút cơm tới cho em, em ăn trước đi, tối để anh trông bác gái cho.”
Nói xong, anh ta chỉ cho Lục Nghiên Tịch về một bên góc phòng, ở đó có thêm một cái giường nhỏ.
Bảo trong lòng không cảm động là giả, nhưng Lục Nghiên Tịch cảm thấy phần ân tình này quá nặng nề: “Vũ Khải, em…”
“Được rồi, còn không ăn là nguội mất đấy.” Hoặc Vũ Khải tiếp tục gọt hoa quả. Cho dù Lục Nghiên Tịch không nói thì anh ta cũng có thể đoán được. Nhưng anh ta không muốn có quá nhiều lời giải thích, có quá nhiều thẳng thắn. Cứ lẳng lặng như vậy là tốt rồi.
Lục Nghiên Tịch bị ngắt lời, cũng chỉ có thể nuốt lời vào trong, vừa ăn cơm vừa nói: “Bác sĩ nói hiện giờ các chỉ số về dấu hiệu sống của mẹ em không ổn định, tạm thời không thể di chuyển đường xa được, sợ sẽ có nguy hiểm. Chắc là còn cần phải một thời gian nữa mới có thể tới Los Angeles.”
Hoắc Vũ Khải khựng lại một thoáng, sau đó gật đầu: “Được, để anh sắp xếp.”
Cô sẽ không biết sắp xếp lại sẽ phiền phức cỡ nào, cũng chẳng biết những chuyên gia đó anh ta phải xếp hàng chờ lượt bao lâu, phải mượn biết bao mối quan hệ mới có được cơ hội chữa trị lần này.
Trên thế giới, người có tiền có quyền nhiều lắm, Hoắc Vũ Khải được coi là hạng mấy đâu? Cũng chỉ vì Lục Nghiên Tịch xếp đầu tiên trong lòng anh ta, nên anh ta mới cam lòng lao tâm tốn sức vì cô.
Cùng lúc ấy ở biệt thự, từ lúc Ngụy Như Mai trở về đã lao thẳng vào phòng, khóa chặt cửa lại, không muốn nghe Tư Bác Văn giải thích.
“Như Mai, em ngoan nào, mở cửa có được không? Bác Lý đối xử với anh rất tốt nên anh mới muốn giúp bác ấy.” Tư Bác Văn đứng ngoài đập cửa, trán nhăn tít lại thành đường cong.
Nhưng bên trong lại chẳng có tiếng gì vọng ra.
“Đi, lấy chìa khóa dự phòng cho tôi!”Tư Bác Văn lạnh lùng sai bảo, trên mặt như kết thành một tầng băng.
“Bác Văn, em biết anh thay đổi rồi. Em biến mất nhiều năm như vậy, anh đã có cảm giác với Lục Nghiên Tịch rồi đúng không? Xin lỗi, em không biết, nếu như em biết, chắc chắn em sẽ không trở về, trở về chen ngang giữa hai người.” Giọng Ngụy Như Mai yếu ớt, cô ta ngồi bệt trên đất, cổ tay ửng lên, màu đỏ tươi dần dần lan ra.
Tư Bác Văn càng hoảng hơn, nghe được giọng của Ngụy Như Mai, nhịp tim nảy lên đã lâu không thấy lại lần nữa quay trở lại trong cơ thể anh, đã rất lâu rất lâu rồi, anh chưa từng có cảm giác tim đập nhanh như vậy.
“Như Mai, em nghĩ nhiều rồi. Nếu như Lý Tang Du chết thì sẽ thiếu mất một quân bài giam chân Lục Nghiên Tịch. Anh nhất định phải bảo đảm Lục Nghiên Tịch thuận lợi kế thừa Lục Thị, nếu không kế hoạch của anh sẽ đổ sông đổ bể hết, em hiểu không?” Anh thề son sắt, dường như lời giải thích vừa rồi chỉ là một lý do.
Giọng nói lạnh nhạt khác thường, khiến khóe miệng của người trong phòng càng lúc càng cong lên: “Thực sự chỉ là lợi dụng thôi sao?” Ngụy Như Mai thấp giọng nói.
“Đúng, chỉ là lợi dụng!” Tư Bác Văn vừa an ủi Ngụy Như Mai vừa dùng chìa khóa mà dì Lý đưa tới. Sau khi chính xác tra chìa vào, anh lập tức mở cửa phòng ra.
Ngụy Như Mai dựa vào bên giường, đối diện với cửa. Khi nhìn thấy nét mặt lo lắng của Tư Bác Văn, khóe môi cô ta giương lên: “Bác Văn.”
“Làm chuyện hồ đồ gì vậy!” Tư Bác Văn vừa đánh mắt đã nhìn thấy máu ở trên đất, còn cả cổ tay của Ngụy Như Mai nữa, một vết rạch kéo dài cả cổ tay đang chảy máu không ngừng.
Nét mặt cô ta cũng trắng nhợt một cách khác thường khiến Tư Bác Văn càng thêm hoảng loạn. Anh vội vàng bước nhanh qua đó, xé áo sơ mi của mình ra băng tay lại cho Ngụy Như Mai.
Dáng vẻ anh cúi đầu nghiêm túc giống hệt như lúc trước. Lúc ấy, trong mắt trong tim của Tư Bác Văn đều là cô ta, Ngụy Như Mai hé miệng cười, bỗng hôn lên trán Tư Bác Văn. Thấy anh ngạc nhiên ngẩng đầu, cô ta mỉm cười: “Bác Văn, nhất định đừng rời xa em, mãi mãi.”
“Ngoan, anh sẽ không rời xa em.” Tư Bác Văn yêu chiều nói. Sau khi băng bó kỹ vết thương, anh lập tức lạnh lùng sai bảo: “Tới bệnh viện.”
Người vừa mới về nhà lại lập tức quay lại bệnh viện, dì Lý nhìn đèn xe đi càng lúc càng xa, sắc mặt thoáng hiện nét xoắn xuýt. Bà biết câu chuyện của ba người này, cho nên vào lúc cần thiết, bà đều đứng về phía Ngụy Như Mai. Bà chỉ hy vọng Tư Bác Văn có thể được vui vẻ hạnh phúc.
Mong là như vậy.
Mà ba người vẫn luôn rất trùng hợp, lại có thể gặp nhau.
Bởi vì Tư Bác Văn sợ Ngụy Như Mai lại tiếp tục tự sát nên để cô ta nhập viện luôn, mà phòng bệnh lại ở ngay bên cạnh phòng của Lý Tang Du.
Một buổi tối náo loạn chó sủa gà bay, đương nhiên là Lục Nghiên Tịch biết bên cạnh xảy ra chuyện gì. Cô bất giác giơ tay lên nhìn, sau đấy thất vọng buông xuống, “Vũ Khải, em muốn ăn táo.” Lục Nghiên Tịch dời lực chú ý lên đồ ăn.