Không dễ dàng gì mới liên hệ được, anh ta cũng bắt đầu làm thủ tục ra nước ngoài.
Nếu muốn đi cùng Lục Nghiên Tịch, bắt buộc phải nhanh chóng xử lý ổn thỏa công việc của công ty, nếu không, đến lúc đó sẽ rối như tơ vò.
Hoắc Vũ Khải ngồi trong phòng làm việc, phân phó cho trợ lý.
“Mang tất cả báo cáo gần đây đến cho tôi xem.”
…
Bên này, Tư Thị.
Tư Bác Văn ngồi trên ghế, ánh mắt lóe qua một tia lo âu, không biết vì sao, anh luôn cảm thấy trong lòng hơi rối rắm.
“Lăng Thiệu Huy, chuyện bảo cậu điều tra, vẫn chưa điều ra rõ ràng sao?”
Tư Bác Văn nhìn Lăng Thiệu Huy, đáy mắt hiện lên một tia sắc bén.
Phải biết là, đã qua một ngày nhưng vẫn chưa điều tra ra kết quả, chuyện này không khỏi khiến anh hơi thất vọng.
Nghe thấy lời của Tư Bác Văn, Lăng Thiệu Huy vội vàng mở miệng giải thích: “Tổng giám đốc, tôi đã điều tra rồi.”
“Mặc dù tôi vẫn chưa tra ra được của cô Lục đang ở đâu, nhưng tôi đã điều ra mấy ngày gần đây Hoắc Vũ Khải đang chuẩn bị xuất ngoại.”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ anh ta sẽ đưa cô Lục ra nước ngoài.”
Lời của Lăng Thiệu Huy vừa nói ra, trong nháy mắt, bầu không khí trong phòng làm việc trở nên lạnh lẽo hơn.
“Cái gì?”
“Ra nước ngoài!”
Sắc mặt Tư Bác Văn tối lại, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
“Chuyện của lúc nào vậy?”
Lăng Thiệu Huy cúi đầu: “Nếu không có gì xảy ra, có lẽ ba ngày sau.”
“Bây giờ Hoắc Vũ Khải đã chuẩn bị hết chuyện trong công ty rồi, xem ra hình như muốn chuẩn bị trước, trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không về được.”
Nghe đến đây, sắc mặt Tư Bác Văn càng tối hơn nữa, đáy mắt đầy sự hung ác nham hiểm.
“Đáng chết!”
Hoắc Vũ Khải này, đúng là ngày càng to gan rồi, xem ra chuyện lần trước không hề có tác dụng nhắc nhở anh ta.
Bây giờ lại còn muốn đưa Lục Nghiên Tịch ra nước ngoài, đúng là nằm mơ mà.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tư Bác Văn trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng mở miệng: “Lần trước ra tay nhẹ quá rồi, lần này nhất định không được buông tha cho Hoắc Thị.”
“Tôi thấy những ngày tháng tốt đẹp của Hoắc Vũ Khải sống nhàn rỗi quá rồi, cho nên mới dám đưa Lục Nghiên Tịch ra nước ngoài, vậy cứ tìm chút phiền phức cho anh ta là được thôi.”
Nói xong câu này, Tư Bác Văn cũng cười lạnh một tiếng.
Cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ người của Tư Bác Văn, Lăng Thiệu Huy không khỏi ngây người, lần này sợ là Hoắc Thị lành ít dữ nhiều.
“Vâng!”
“Tiếp tục điều tra vị trí của Lục Nghiên Tịch cho tôi, dám ra nước ngoài với Hoắc Vũ Khải, đúng là to gan đấy.”
“Vâng.”
…
Một khi lời dặn dò của Tư Bác Văn được đưa ra thì không ai dám phản kháng, trong nháy mắt, Hoắc Thị đã gặp phải sự chèn ép từ các công ty khác.
“Tổng giám đốc Hoắc, chuyện không hay rồi, những doanh nghiệp đang hợp tác gọi điện thoại đến, tất cả đều hủy bỏ việc hợp tác với chúng ta.”
Chỉ thấy trợ lý mang gương mặt hoảng loạn bước từ ngoài vào, nói thẳng với Hoắc Vũ Khải.
Nghe thấy lời của trợ lý, anh ta không khỏi sửng sốt.
“Toàn bộ?”
Một hai người hủy bỏ hợp tác thì cũng thôi đi, tất cả đều hủy hợp tác, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Hoắc Vũ Khải, trợ lý gật đầu, lặp lời một lần nữa.
“Đúng, thưa anh, tất cả đều hủy hợp tác với chúng ta.”
“Bây giờ nên làm thế nào đây?”
Hoắc Vũ Khải nhanh chóng dời ánh mắt đi, bình tĩnh mở miệng.
“Đừng gấp, bây giờ tình hình công ty thế nào rồi, những dự án kia sau khi hủy bỏ hợp tác, phía chúng ta ít nhiều gì cũng sẽ bị tổn thất, anh hãy thống kê những thứ này lại trước, rồi báo cáo lại cho tôi.”. Truyện Đô Thị
Bây giờ không phải là lúc cuống quýt, mà bắt buộc phải nhanh chóng nghĩ cách nên giải quyết thế nào.
Nếu như nóng vội, đến lúc đó ngược lại càng phiền phức hơn.
Nghe thấy lời của Hoắc Vũ Khải, trợ lý vội vàng gật đầu: “Vâng, tôi sẽ đi làm ngay.”
Dứt lời, anh ta quay người rời đi.
Sau khi trợ lý đi khỏi, trong nháy mắt, bên trong phòng làm việc rộng lớn chỉ còn lại một mình Hoắc Vũ Khải.
Anh ta đứng dậy, đứng trước cửa sổ cửa sổ sát đất, ánh mắt tràn ngập nỗi buồn không giải thích được. Không biết vì sao, anh ta cứ cảm thấy chuyện này không phải ngẫu nhiên.
Chắc chắn có người ở phía sau thao túng tất cả, nếu không đang hợp tác êm đẹp, tại sao tất cả đều hủy hợp tác ngay lúc này cơ chứ.
Nghĩ đến đây, Hoắc Vũ Khải móc điện thoại ra, gọi cho một doanh nghiệp hợp tác, anh ta bắt buộc phải làm rõ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia giọng nói của tổng giám đốc Lý đã vang lên.
“Tổng giám đốc Hoắc à, sớm như vậy đã gọi điện đến, có chuyện gì sao?”
Giọng điệu của tổng giám đốc Lý vẫn quen thuộc như trước kia, cứ như chưa xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng Hoắc Vũ Khải lại không muốn nhiều lời với anh ta, nói thẳng vào chuyện chính.
“Tổng giám đốc Lý, hợp tác trước đây của hai công ty chúng ta không phải đang tốt sao? Tại sao đột nhiên lại hủy bỏ vậy.”
Sự thẳng thắn của Hoắc Vũ Khải ngược lại khiến tổng giám đốc Lý hơi ngượng ngùng, không biết nên nói thế nào mới phải.
“Cái này…”
“Dự án này, công ty chúng tôi đột nhiên phát hiện không hề thích hợp, cho nên chỉ có thể tạm thời hủy bỏ.”
Nghe thấy cái cớ này của tổng giám đốc Lý, Hoắc Vũ Khải không khỏi cười lạnh một tiếng, cái này dùng để lừa người khác thì được, dùng để lừa anh ta, không có cửa đâu.
“Tổng giám đốc Lý, đây là lý do thật sự sao?”
“Nếu như dự án không thích hợp, lúc bắt đầu, công ty phải điều tra rõ ràng mới đúng chứ. Nếu như không thích hợp, sao lại có thể tiến hành đến bước này?”
Hiện tại trên cơ bản đã hoàn thành hơn một nửa dự án rồi, bây giờ nói một câu không thích hợp? Điều này đổi lại là ai đi chăng nữa thì cũng sẽ không tin lý do này.
“Tổng giám đốc Hoắc, nếu như anh không tin, bên chúng tôi cũng không còn cách nào khác, bây giờ dự án đã ngừng rồi, công ty chúng tôi cũng đã quyết định xong.”
“Nếu như không còn chuyện gì nữa, tôi cúp mắt trước nhé, tôi đang bận lắm.”
Sau khi tổng giám đốc Lý vứt lại một câu, thẳng tay cúp điện thoại, căn bản không cho Hoắc Vũ Khải một cơ hội phản bác nào.
Hoắc Vũ Khải cầm lấy điện thoại, chỉ nghe thấy một loạt âm thanh nhắc nhở của hệ thống truyền đến.
Tút tút tút…
Đây vốn dĩ là soi mói một cách vô lý, Hoắc Vũ Khải nắm chặt lòng bàn tay, không khỏi tức giận.
Sau đó, anh ta lại cầm điện thoại lên gọi cho doanh nghiệp hợp tác khác, muốn hỏi lý do cụ thể của việc hủy hợp tác.
Có người chưa nói được mấy câu, điện thoại đã bị người khác cúp ngang, thậm chí còn có người không nghe điện thoại.
Trong phút chốc Hoắc Vũ Khải cảm nhận được cái gì gọi là trắc trở tứ phía.
Những người này cứ như đã liên hệ với nhau cả rồi, tất cả đều làm như vậy, người có thể khiến họ ngoan ngoãn nghe lời như này…
Bỗng nhiên, một bóng hình hiện lên trong đầu Hoắc Vũ Khải.
Chuyện này rất giống cách làm của Tư Bác Văn, nếu là người đàn ông kia ở phía sau giở trò, vậy thì tất cả đều đã có lời đáp.
Lúc này, trợ lý đi từ ngoài cửa vào.
“Tổng giám đốc Hoắc, vừa rồi tôi đã sắp xếp tất cả tài liệu, anh xem thử có vấn đề gì không.”