"Tôi còn sống làm gì nữa? Trên thế giới có người nào thê thảm như tôi không? Các người phân xử đi." Lý Tang Du cầm con dao làm bếp chỉ vào đám đàn ông vạm vỡ lại kể khổ một trận.
"Đúng đúng đúng, cô nói đúng, đàn ông cặn bã như vậy thì giữ làm gì, mấy người chúng tôi đều tốt hơn anh ta."
"Làm sao đây? Làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ tôi và đứa trẻ trong bụng đều chết cho anh ta xem sao?"
"Đừng, cô tuyệt đối không thể nghĩ như vậy được. Sống dù sao cũng tốt hơn là chết."
Mấy người đàn ông vạm vỡ vốn định đùa giỡn với Lý Tang Du lại đột nhiên thay đổi, biến thành nhân viên khuyên bảo, cũng là lần đầu làm người tốt từ trước tới nay.
Con người đều thích xem náo nhiệt, Lý Tang Du vừa làm ầm ĩ đòi tự sát như vậy, lập tức thu hút những người qua đường xung quanh, tạo thành một bức tường người vây quanh.
Bây giờ, Lý Tang Du chỉ chờ cảnh sát đến là cô có thể chạy thoát khỏi những bàn tay hung ác.
Vào lúc vở kịch đang lên tới cao trào, đột nhiên có một tiếng quát to vang lên.
"Lý Tang Du, cô lên cơn điên gì vậy?"
Lục Huyền Lâm không ngờ lại nhìn thấy Lý Tang Du cầm con dao làm bếp trong tay nhảy tới nhảy lui giống như một bà đồng.
Lục Huyền Lâm xuất hiện cũng không khiến cho Lý Tang Du vui mừng. Trong mắt cô, anh không phải là cứu tinh mà là người tới tìm đường chết.
Đừng nói anh có thể một mình đấu lại mười người, cho dù đấu với một người cũng khó.
Lục Huyền Lâm xuất hiện cũng không phải là trùng hợp mà một đường bám theo đến đây. Buổi tối không đông xe lắm, chờ anh lấy xe quay về, cho dù cách xe taxi một đoạn rất dài, nhưng đi loanh quanh lại dựa vào tiếng kêu to của Lý Tang Du, anh rốt cuộc vẫn tìm được cô.
Thấy có người đàn ông gọi tên Lý Tang Du, trông còn có vẻ tức giận, mấy người đàn ông vạm vỡ ít nhiều đoán được thân phận của Lục Huyền Lâm. Chắc chắn đây là gã đàn ông cặn bã mà cô đã nhắc tới.
Tinh thần chính nghĩa của mấy người đàn ông vạm vỡ lập tức tăng cao. Một người nắm lấy cổ áo của Lục Huyền Lâm: "Mày chính là gã đàn ông cặn bã đánh phụ nữ à?"
"Cái gì?" Lục Huyền Lâm tự nhiên bị hỏi một câu không thể hiểu nổi, còn chưa kịp phản ứng đã bị đấm một phát vào mặt.
"Vợ đã có thai, mày còn ra ngoài bao gái, thật sự làm mất mặt cánh đàn ông bọn tao..."
Lại một đấm đánh xuống.
Lục Huyền Lâm bị đánh một trận không thể giải thích được như vậy.
Lý Tang Du vốn là nhân vật chính, lúc này lại biến thành quần chúng đứng xem, trong lòng vui mừng muốn nở hoa.
Cơn giận đè nén trong lòng lâu nay, bây giờ cũng được trút ra.
Đáng tiếc, tiệc vui chóng tàn, không bao lâu đã nghe có tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Đây là do Lý Tang Du ầm ĩ đòi tự sát nên có người báo cảnh sát.
Mấy người đàn ông vạm vỡ đang đánh người, nghe tiếng còi lập tức chui vào trong đám đông.
Đám người đứng xem đều lần lượt rời đi. Kịch hay không còn, bọn họ còn ở lại đây làm gì?
"Anh ơi, anh không sao chứ?" Một người cảnh sát đỡ Lục Huyền Lâm từ dưới đất dậy.
Lục Huyền Lâm dùng mu bàn tay lau vết máu bên miệng. Lúc này anh chỉ cử động nhẹ đã thấy cả người đau đớn, cũng chẳng biết có bị thương ở đâu không nữa. Anh liếc nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Lý Tang Du đâu.
Cô lại chạy rồi?
Cô là thỏ biến hình sao?
Anh bị đánh oan một trận, thậm chí còn không biết tại sao mình lại bị đánh.
Sau khi cho lời khai so qua, Lục Huyền Lâm móc điện thoại ra: "Phái người đi tìm cho tôi! Cho dù có đào ba thước đất lên, cũng phải tìm ra."
Lại muốn chơi trò đi trắng đêm không về à?
Lý Tang Du, cô chờ đấy!
...
Sau khi "hãm hại" Lục Huyền Lâm như vậy, tối nay Lý Tang Du không thể quay về biệt thự nhà họ Lục được nữa.
Kết quả quay về chỉ có thể là tự chui đầu vào lưới, Lục Huyền Lâm chắc chắn sẽ ăn cả thịt lẫn xương cô.
Cô không lo anh bị đánh chết, có nhiều người đứng xem như vậy, bọn họ cùng lắm cũng chỉ đánh anh một trận.
Bây giờ cô có thể đi đâu được chứ? Cô suy nghĩ rất lâu, vẫn không nghĩ ra được chỗ nào có thể tránh mưa tránh gió.
Trong lòng cảm thấy thê lương, Lý Tang Du cô cũng sẽ rơi vào tình cảnh như vậy.
Vừa náo loạn một trận, bây giờ tóc tai cô bù xù, vẻ mặt mệt mỏi, đã không thể gây hứng thú cho bất kỳ ai nữa, cũng đúng lúc bảo vệ cô khỏi đám háo sắc, cô sẽ không bị những kẻ không đàng hoàng để mắt tới nữa.
Lý Tang Du một mình lang thang trên đường giống như cô hồn, dưới bầu trời đêm tối đen như mực, những ngọn đèn đường lặng lẽ đứng hai bên soi sáng con đường dưới chân người qua lại.
Cô ngước mặt lên nhìn một ngọn đèn đường trên đỉnh đầu và đờ người ra.
Cảm giác bất lực, không có nhà để về đang ra sức bủa vây cô.
Tìm anh ta sao?
Trong đầu Lý Tang Du chợt nhớ tới một người nhưng lập tức lắc đầu, loại bỏ suy nghĩ vừa rồi.
Bây giờ anh ta chắc hẳn đang ở nước ngoài, cần gì phải làm phiền người ta.
Cô chậm rãi thu lại tầm mắt, cúi đầu, một giọt nước mắt trào ra khỏi khóe mắt và nhẹ nhàng rơi "tí tách" xuống đất.
Cô lấy điện thoại di động ra, không tìm trong danh bạ điện thoại mà bấm một dãy số.
Cô nhớ dãy số này cả đời, nhớ chủ nhân của dãy số này cả đời.
Nghe từ trong điện thoại phát ra giọng nói máy móc nhắc nhở số điện thoại này không còn tồn tại, nước mắt của cô càng rơi nhanh hơn.
Đã có lúc cô từng thấy phiền với dãy số này, thậm chí muốn xóa nó đi. Nhưng bây giờ, cô xem nó như báu vật.
Cô không cúp máy, cứ nghe giọng nói máy móc trong điện thoại này, mặc cho ký ức bị che giấu lại trào dâng:
Lâm Bách Thần là một chàng trai ấm áp và tỏa sáng.
Gia cảnh anh không tốt lắm, ba mất sớm, chỉ còn lại mẹ và một người em gái. Để nuôi gia đình, anh đành bỏ học đại học, trở thành một nhân viên quản lý trong thư viện.
Cô cũng quen biết anh trong thư viện.
Nếu không phải cô trẻ tuổi dễ kích động, không cam lòng làm một kẻ không ai cần ở trước mặt Lục Huyền Lâm và Lý Uyển Khanh, chấp nhận cho Lâm Bách Thần theo đuổi, cũng sẽ không có bi kịch ngày hôm nay.
Lý Tang Du bị mẹ của Lâm Bách Thần đuổi ra khỏi lễ tang, thậm chí không được nhìn thấy anh một lần cuối cùng.
Đến tận lúc chết, Lâm Bách Thần mới hiểu người phụ nữ mà anh yêu sâu đậm từ trước đến nay chưa từng yêu anh. Nỗi tuyệt vọng này đã đẩy anh về phía vực sâu của cái chết. Sau khi anh ấy chết, gánh nặng gia đình rơi xuống vai của bác gái Lâm.
Để giảm bớt gánh nặng cho bác gái Lâm và chuộc tội cho lòng mình dễ chịu hơn, Lý Tang Du sai người gửi phần lớn số tiền lương hàng tháng của mình cho nhà họ Lâm. Đây cũng là lý do cô rất quan tâm đến tiền bạc lại keo kiệt với mình như vậy.
Trong điện thoại di động vẫn lặp lại giọng nói máy móc kia, nước mắt cô vẫn luôn rơi, tim cũng luôn đau.
"Pin pin!"
Tiếng còi xe đột nhiên vang lên bên cạnh Lý Tang Du.
Lý Tang Du cúi đầu không để ý đến.
Cô không đứng chắn đường xe chạy, bấm còi gì chứ? Không nhìn thấy cô đang đau lòng sao?
"Là cô thật à?"
Giọng nói làm Lý Tang Du chợt ngẩng đầu lên: Thái Vũ Hàng?
Thái Vũ Hàng ngồi trong xe quan sát cô một lúc: "Cô trang điểm kiểu gì vậy? Giả quỷ à?"
Lý Tang Du lúng túng cười. Cũng thật khéo, lần nào mình chật vật đều bị anh ta bắt gặp.
"Cô mau lau đi." Thái Vũ Hàng lấy ra một gói khăn giấy, đồng thời cũng lộ vẻ ghét bỏ.
"Cảm ơn!" Lý Tang Du nhận lấy khăn giấy và lau nước mắt trên mặt.
Cô không cần soi gương cũng có thể biết dáng vẻ của mình bây giờ, tóc tai rối bời, hai mắt sưng đỏ, nhìn thế nào cũng giống một người vợ bị chồng vứt bỏ.
"Cô lên xe đi!"
"Đi đâu?"
"Cô muốn đứng ở đây chờ người ta chụp ảnh à?"
Lúc này, Lý Tang Du mới nhớ ra thân phận ngôi sao của Thái Vũ Hàng. Dáng vẻ của cô bây giờ chắc chắn có thể lên hot search.