Cộc cộc cộc…
"Vào đi."
Giọng của Tư Bác Văn truyền ra từ trong phòng làm việc.
Thấy Lục Nghiên Tịch đi vào, trong mắt anh tràn đầy khó hiểu: "Sao vậy?"
Lục Nghiên Tịch đến phòng làm việc tìm anh vào lúc này để làm gì.
"Lúc trước không phải anh đã nói muốn tôi đưa ra chứng cứ à, tôi đã tìm được rồi."
Lục Nghiên Tịch nhướng mày, nói thẳng.
Nghe đến đây, trong mắt Tư Bác Văn cũng hiện lên vẻ thích thú.
Anh khoanh tay trước ngực mình: "Vậy ư? Vậy nói thử xem sao."
Nghe thấy những lời này của Lục Nghiên Tịch, trong mắt Tư Bác Văn vẫn có chút ngạc nhiên.
Thực ra anh cũng đã biết kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này là Ngụy Như Mai ngay từ đầu rồi, chỉ là anh muốn xem xem Lục Nghiên Tịch có thể dựa vào bản lĩnh của mình để tìm ra chứng cứ chứng minh tất cả hay không, song hiện tại xem ra thì.
Lục Nghiên Tịch cũng không vô dụng đến vậy.
Chỉ thấy Lục Nghiên Tịch lấy một chiếc máy ghi âm ra từ trong túi và còn có rất nhiều ảnh, sau đó thẳng thắn đặt chúng trước mặt Tư Bác Văn.
"Anh xem hết những thứ này trước rồi nói sau."
Trong ảnh là ảnh Lục Nghiên Tịch chụp trộm Mễ Lộ đang nói chuyện với Ngụy Như Mai lần trước.
Còn bên trong máy ghi âm là những bản ghi âm cuộc gọi thoại giữa Mễ Lộ mà Lục Nghiên Tịch điều tra được.
Bên trong ghi lại rõ ràng cách Ngụy Như Mai lợi dụng điểm yếu để uy hiếp Mễ Lộ, ép cô ta phải hãm hại Lục Nghiên Tịch.
Nghe đến đây, Tư Bác Văn không nhịn được cong lên khóe môi.
"Những thứ này ở đâu ra?"
"Anh không cần quan tâm những thứ từ đâu ra, không phải anh đã nói rồi sao, chỉ cần tôi có thể tìm được chứng cứ thì anh sẽ cho một giải thích rõ ràng cho tôi."
Lục Nghiên Tịch thẳng sống lưng và mở miệng nói thẳng.
"Được."
Vừa dứt lời thì vừa hay Ngụy Như Mai đi vào từ ngoài cửa.
Chỉ thấy cô ta đang cầm một hộp cơm bento, rõ ràng là đến đây đưa bữa trưa cho Tư Bác Văn.
Chỉ là cô ta không ngờ vậy mà trong phòng làm việc có hai vị khách không mời mà đến.
Mễ Lộ và Lục Nghiên Tịch!
Khi nhìn thấy Mễ Lộ, hiển nhiên trong mắt Ngụy Như Mai có chút hoảng loạn nhưng đã bị cô ta kìm xuống nhanh chóng.
"Bác Văn."
Với khuôn mặt mang một nét cười trên môi, cô ta bước thẳng đến bên cạnh Tư Bác Văn.
Khi đi ngang qua Lục Nghiên Tịch, cô ta còn cố tình đụng vào cô một cái.
Cảm nhận được hành động của Ngụy Như Mai, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy có chút ngây thơ đến nực cười.
Lát nữa, cô lại muốn xem xem Ngụy Như Mai này sẽ khóc như thế nào.
Tư Bác Văn còn chưa kịp lên tiếng thì Lục Nghiên Tịch đã vươn tay ra và thẳng thừng nắm lấy cánh tay của Ngụy Như Mai.
Cô chỉ vào Mễ Lộ bên cạnh: "Chắc là cô không xa lạ gì với người này đúng không? Ngụy Như Mai."
Ngụy Như Mai gật đầu, thẳng thắn đáp lại.
"Đây không phải là Mễ Lộ sao? Sao vậy."
"Không phải là người cùng bộ phận với cô sao, cô kéo cô ta đến đây làm gì?"
Nhìn thấy Ngụy Như Mai hỏi một đằng trả lời một nẻo, Lục Nghiên Tịch không nhịn được nở nụ cười.
Cô cong môi: “Vậy à?"
"Sao cô biết cô ta cùng bộ phận với tôi?"
Phải biết rằng, trong công ty có nhiều bộ phận như vậy, mỗi bộ phận lại có nhiều người đến thế.
Nếu không phải cố tình để ý tới thì sao Ngụy Như Mai có thể để ý tới một nhân viên quèn được.
Nghĩ đến đây, trong mắt Lục Nghiên Tịch càng sáng hơn.
"Lục Nghiên Tịch, cô có ý gì?"
"Tôi không thể thấy mấy người quen mắt hay sao?"
"Hơn nữa không phải Mễ Lộ này là người đã hãm hại cô sao? Giữ người như thế này ở lại công ty làm gì?"
"Không phải Bác Văn đã đuổi việc cô ta rồi sao, tại sao vẫn còn ở đây vậy. Người đâu, mau đuổi cô ta ra ngoài cho tôi!"
Sau khi Lục Nghiên Tịch nói như vậy thì trong lòng Ngụy Như Mai thấy hơi hoảng loạn một cách khó hiểu.
Cô ta lùi lại vài bước trong vô thức, chuẩn bị rũ bỏ sự kiềm chế của Lục Nghiên Tịch.
"Thế à?"
"Vậy thì tôi còn muốn nói với cô rằng còn có một hung thủ đứng đằng sau sai khiến Mễ Lộ đấy."
Lục Nghiên Tịch cong môi, bước vài bước đến trước mặt Ngụy Như Mai.
"Người này chính là cô, Ngụy Như Mai!"
Ánh mắt Ngụy Như Mai lạnh lùng, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.
"Cô đừng có mà nói vớ nói vẩn với tôi, Lục Nghiên Tịch!"
"Nếu như cô còn bịa đặt về tôi như vậy thì tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng, cô có bằng chứng gì không!"
Đến giờ Ngụy Như Mai vẫn cứ chắc chắn rằng chỉ cần cô ta không thừa nhận thì nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ dựa vào kẻ hèn nhát Mễ Lộ kia thì có thể lấy bằng chứng gì được cơ chứ.
Ngụy Như Mai vẫn còn đang nghĩ vậy thì không ngờ rằng, ánh mắt cô ta chuyển động và quét thẳng tới những bức ảnh trên bàn.
"Đây, đây là cái gì?"
Nhìn thấy những bức ảnh trên bàn, sắc mặt Ngụy Như Mai càng ngày càng khó coi, hoàn toàn biến thành màu trắng.
Không được, cô ta nhất định không thể để cho Tư Bác Văn nhìn thấy những bức ảnh này.
Nghĩ đến đây, Ngụy Như Mai cầm ảnh lên và thẳng thừng xé thành mảnh nhỏ.
"Những thứ rác rưởi như thế này thì giữ lại làm gì!"
Nhìn thấy hành động của Ngụy Như Mai, Lục Nghiên Tịch càng cong môi hả hê hơn.
Vào lúc này, thực ra cực kỳ rõ cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra rồi.
"Ngụy Như Mai, tiếp tục xé đi, chỗ tôi còn có rất nhiều này."
Không còn nghi ngờ gì nữa, hành động này của Ngụy Như Mai đúng là không đánh đã khai.
Lục Nghiên Tịch cong môi, giống như sợ Ngụy Như Mai không thừa nhận mà cầm máy ghi âm lên và ấn thẳng vào máy ghi âm.
Ngay lâp tức, cuộc hội thoại giữa Ngụy Như Mai và Mễ Lộ cứ thế truyền vào tai mọi người, vang lên trong phòng làm việc yên tĩnh này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngụy Như Mai càng thêm tái nhợt, trông sắc mặt hết sức khó coi.
"Cô!"
"Rốt cuộc là cô muốn làm gì?"
Tên Lục Nghiên Tịch này, rõ ràng là muốn chơi chết cô ta mới đúng.
Bây giờ chân tướng sự việc này đã đặt ngay trước mắt rồi, cho dù Ngụy Như Mai không muốn thừa nhận thì cũng chẳng còn cách nào cả.
Lục Nghiên Tịch bước tới phía trước, ánh mắt lạnh lùng.
"Tôi chỉ muốn hỏi cô thôi, cuối cùng tôi đã chọc vào cô chỗ nào vậy, Ngụy Như Mai."
"Để cô hận tôi, muốn hãm hại tôi hết lần này tới lần khác như vậy!"
Cô vốn cũng không chủ động chọc tức Ngụy Như Mai, nhưng người phụ nữ này lại cứ được đằng chân lân đằng đầu.
Nghĩ đến đây, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Lục Nghiên Tịch càng nhiều thêm.
Ngụy Như Mai cười lạnh một tiếng không nói gì nhưng căm hận trong mắt lại hiện lên vô cùng rõ ràng.
Đến lúc này, tất cả mọi thứ cũng đã vô cùng rõ ràng rồi.
"Tổng giám đốc Tư, bây giờ anh có thể cho tôi một công đạo được rồi chứ?"
Tất cả mọi thứ đều được đặt trước mặt Tư Bác Văn rồi, anh còn muốn bao che cho người phụ nữ này thế nào nữa đây.
Tư Bác Văn không nói gì, nhìn Ngụy Như Mai với ánh mắt đầy ớn lạnh.
Anh không ngờ rằng, vào lúc anh không nhận ra, người phụ nữ đã từng giống như ánh trăng sáng này lại biến thành một người có lòng dạ rắn rết như vậy.
"Ngụy Như Mai, cô còn có gì muốn nói nữa không?"
Giọng nói của Tư Bác Văn vang lên, có chút lạnh lùng.
Anh ghét nhất là loại người giở thủ đoạn này, cho dù có thích đi chăng nữa thì cũng không thể bỏ qua.
Ngụy Như Mai biết, cả người phịch một cái, ngã ngồi thẳng trên mặt đất.
"Bác Văn, Bác Văn!"