“Vì sao cô lại bắt cóc tôi?”
“Rốt cuộc cô có ý đồ gì?”
Lục Nghiên Tịch buột miệng nói ra một loạt câu hỏi, sau đó lẳng lặng nhìn Ngụy Như Mai.
Ánh mắt hai người giao nhau, nếu ánh mắt có thể giết được người thì Ngụy Như Mai đã sớm giết Lục Nghiên Tịch trăm ngàn lần rồi.
Ngụy Như Mai nhìn Lục Nghiên Tịch với vẻ mặt hung dữ, người phụ nữ này đã cướp mọi thứ của cô ta.
“Muốn biết vì sao không?”
Ngụy Như Mai trợn mắt nhìn Lục Nghiên Tịch, trong mắt không có chút cảm xúc nào, giống như một chiếc máy lạnh ngắt, không có cảm xúc.
Cô ta chậm rãi nói: “Tất cả là do cô nên anh ấy mới đuổi tôi ra khỏi nhà, đều do cô."
Đến cuối cùng, giọng nói của Ngụy Như Mai từ bình tĩnh chậm rãi trở thành gào thét.
Cô ta nhìn thiếu nữ trên mặt đất với ành mắt hung dữ.
“Đó là cô tự làm tự chịu.”
Nhìn Ngụy Như Mai trước mặt, giọng điệu cứng nhắc và giọng nói lạnh lùng của Lục Nghiên Tịch lập tức tỏa ra khí thế.
Cô cả nhà họ Lục không thể là giả, loại khí thế bẩm sinh này không phải ai cũng có.
Ngụy Như Mai không kiềm chế được mà run sợ.
Sau đó Ngụy Như Mai nở nụ cười.
Cô ta lẩm bẩm nói: “Tôi mà lại sợ cô ư, haha, tình hình bây giờ, hẳn là cô rất rõ chứ.”
Sau đó Ngụy Như Mai dừng một lúc rồi lại nói: “Nếu cô quỳ xuống và muốn tôi tha thứ thì hãy liếm sạch đế giày của tôi đi, tôi còn có thể tha thứ, giữ lại một mạng cho cô.”
“Vậy cô cởi trói cho tôi đi đã rồi tôi cầu xin cô giữ lại một mạng cho tôi.”
Giọng điệu Lục Nghiên Tịch khẩn cầu khiến cho người ta nghe không ra rốt cuộc cô đang muốn làm gì, ánh mắt lúc sáng lúc tối, không thể đoán được.
Thấy Lục Nghiên Tịch bình thường kiêu ngạo như con chim công giờ lại cúi đầu trước mặt mình, Ngụy Như Mai rất cao hứng, nhất thời quên cảnh giác, để một người đàn ông cởi trói cho cô.
Ngụy Như Mai từ từ đi đến trước mặt cô.
“Cầm ghế đẩu đến đây cho tao.”
Sau đó người đàn ông kia đi tới phía sau cửa lấy một cái ghế ra để cho Ngụy Như Mai ngồi.
“Đến đây.”
Ngụy Như Mai từ từ ngồi xuống, nhấc chân mình lên, ngoắc tay, chỉ đế giày của mình, ám chỉ Lục Nghiên Tịch có thể liếm đế giày của mình rồi.
Lục Nghiên Tịch mỉm cười nghĩ đến việc cô rời đi, chậm rãi chuẩn bị ngồi xuống, nước bọt tích lại bấy lâu nhổ thẳng lên mặt Ngụy Như Mai.
Sao cô có thể liếm sạch giày của cô ta, vậy còn gì là thể diện của cô cả nhà họ Lục chứ, để thể diện nhà họ Lục của cô ở đâu, cô đã được dạy bảo từ nhỏ dù làm mất thể diện của mình cũng không được làm mất thể diện của nhà họ Lục.
“A, con điếm, cô cút cho tôi.”
Lục Nghiên Tịch nhìn tay Ngụy Như Mai đánh lung tung nhưng lại không đánh trúng được mình, cô càng cười sâu hơn.
Hừ, đẳng cấp của cô ta vẫn chưa đủ cao, cô đã sống trong môi trường lớn đó từ khi còn nhỏ, cô ta có thể so được với cô ư, cô ta vẫn chưa đủ nha.
“Người đâu? Đến trói cô ta lại cho tao.”
Ngụy Như Mai hoảng loạn hét lên.
Người đàn ông nhìn Lục Nghiên Tịch một cách hèn hạ.
Ngay lúc đó Lục Nghiên Tịch đang hoảng loạn, cô chưa nghĩ đến hậu quả khi nhổ thẳng lên mặt Ngụy Như Mai.
Lúc đó cô cảm thấy hả dạ, nhưng sau đó thì sao?
Bình thường cô không làm cái việc nhổ nước bọt này, nhưng một khi cấp bách cô sẽ làm một mạch.
Lục Nghiên Tịch phản ứng lại rồi vội vàng chạy trốn.
“Còn làm cái gì đấy, đám rác rưởi chúng mày mau đuổi theo cho tao.”
Ngụy Như Mai lập tức nổi giận, đám rác rưởi này, thấy cô đối với mình như vậy, không biết trói lại sao? Rác rưởi, một đám rác rưởi.
Người đàn ông hơi khó chịu, tôi là rác rưởi, mẹ nó không biết ai mới là rác rưởi, cô ta thuê gã, cho phép gã giở trò nhưng kết quả làm hơn nửa ngày như vậy cũng không làm được gì.
Người phụ nữ này thật sự phiền phức.
Người đàn ông nghĩ vậy rồi đuổi theo Lục Nghiên Tịch.
Lục Nghiên Tịch nhìn người đàn ông phía sau, cô tăng tốc.
Chung quy phụ nữ cũng không thể bằng đàn ông được.
Cuối cùng Lục Nghiên Tịch vẫn bị bắt trở lại.
Ngụy Như Mai mỉm cười với Lục Nghiên Tịch, Lục Nghiên Tịch cảm thấy nụ cười đó lạnh lẽo, có một dự cảm không tốt lắm.
“Ồ, tôi nhớ ra rồi, không phải trong bụng cô còn có con của Tư Bác Văn sao?” Ngụy Như Mai sờ bụng Lục Nghiên Tịch.
Đứa bé trong bụng này, sao có thể sống được, tôi chưa có con, dựa vào cái gì mà Lục Nghiên Tịch cô có con với Tư Bác Văn.
Lục Nghiên Tịch thật sự khiến người ta ghen tỵ, còn có con với Tư Bác Văn.
“Đừng động vào con của tôi, đừng!” Lục Nghiên Tịch cầu xin tha thứ.
Lục Nghiên Tịch bật khóc.
Lục Nghiên Tịch cảm nhận được tay Ngụy Như Mai lởn vởn ở quanh bụng cô, dự cảm này càng ngày càng đáng sợ.
Đứa bé này là hy vọng của cô, không được! Nếu không có đứa bé này, cô sẽ không còn hy vọng, chắc chắn Tư Bác Văn sẽ rất đau lòng, chỉ sợ Tư Bác Văn tự trách mình! Không được!
Lục Nghiên Tịch thật sự không biết phải làm sao, nếu không có đứa bé này cô phải làm sao đây?
Ngụy Như Mai nhìn Lục Nghiên Tịch khóc thảm như vậy, càng không có ý mềm lòng.
“Lục Nghiên Tịch, cô có từng nghĩ tới sẽ có ngày cô quỳ trên mặt đất cầu xin tôi không?”
“Lục Nghiên Tịch, cô thật đáng thương!” Ánh mắt Ngụy Như Mai lộ ra vẻ thương hại.
Lục Nghiên Tịch muốn phản kháng.
“Ngụy Như Mai, cô đừng có mà đắc ý, chắc chắn Tư Bác Văn sẽ đến cứu tôi.” Lục Nghiên Tịch tự nhủ với mình rằng chắc chắn Tư Bác Văn sẽ đến cứu cô.
“Lục Nghiên Tịch, cô đừng nghĩ ngợi nữa, Tư Bác Văn không thể đến cứu cô được đâu, không thể nào. Cô chờ chết ở đây đi!” Ngụy Như Mai đập tan ảo tưởng của Lục Nghiên Tịch.
“Không thể nào, trong bụng tôi còn có con của anh ấy!” Lục Nghiên Tịch lớn tiếng nói, cho mình chút cảm giác an toàn, Tư Bác Văn sẽ đến cứu cô.
Lục Nghiên Tịch luôn cảm thấy Tư Bác Văn không nhẫn tâm như vậy, anh luôn là người tốt với cô nhất, giống như lúc nhỏ vậy, anh sẽ đến cứu cô.
Ngụy Như Mai nhìn Lục Nghiên Tịch chế giễu, cô vẫn còn ảo tưởng nghĩ Tư Bác Văn sẽ đến cứu cô ư, đó là việc không thể nào, Tư Bác Văn còn không biết cô bị bắt cóc.
“Không thể nào.” Ngụy Như Mai cười nói.
Làm sao có thể để Tư Bác Văn đến cứu cô được, đừng hòng nghĩ tới nữa, việc này không thể xảy ra.
“Ra đây.” Ngụy Như Mai gọi mấy người đàn ông cao lớn từ trong góc ra, khuôn mặt họ đầy dầu.
Lục Nghiên Tịch càng hoảng loạn, giãy giụa nhiều lần nên tay không cẩn thận đã bị thương, Lục Nghiên Tịch nén đau cầm mảnh thủy tinh cắt dây thừng.
Mấy người đàn ông đã đi đến trước mặt Lục Nghiên Tịch, khi thấy nhan sắc và thân hình của lục Nghiên Tịch, mấy người đàn ông rất phấn khích, xoa tay vào nhau.
“Người phụ nữ này trông thật đẹp, chắc chắn cảm giác không tệ.” Một trong những người đàn ông nói một cách hèn hạ.
“Đúng, đúng.” Mấy người đàn ông còn lại cũng hùa theo.
“Tao tặng người phụ nữ này cho chúng mày, cứ làm đại đi, không sao.” Ngụy Như Mai nói rất tùy ý.
Lục Nghiên Tịch thật sự không biết vì sao người phụ nữ này có thể độc ác như vậy, đây là hai mạng người đấy, không coi mạng người ra gì sao, Lục Nghiên Tịch rất vui vì Tư Bác Văn đã đá Ngụy Như Mai, bằng không người phụ nữ này chính là một mầm họa.
Lục Nghiên Tịch còn chưa giải quyết tình trạng khó khăn của mình đã nghĩ đến Tư Bác Văn rồi.