Lục Nghiên Tịch nhanh chóng bước theo sau, tò mò hỏi Chu Kha Nguyệt.
“Là họp về chuyện của làng du lịch, dự án này rất quan trọng, em chuẩn bị một chút rồi đi thẳng lên đó đi.”
Chu Kha Nguyệt trông có vẻ rất nghiêm trọng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lục Nghiên Tịch.
Nghe Chu Kha Nguyệt nói như thế, Lục Nghiên Tịch cũng căng thẳng theo.
Cô gật đầu đáp: “Được ạ.”
Sau đó cô nhanh chân đi theo Chu Kha Nguyệt đi thẳng lên lầu.
Vừa mới bước vào phòng họp thì một người đã bất ngờ rơi vào trong tầm mắt của Lục Nghiên Tịch.
Cô nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi ở trong phòng họp, biểu cảm trên mặt cô ta vô cùng đắc ý, dáng vẻ lại cực kỳ kiêu ngạo.
Lục Nghiên Tịch sững sờ, đột nhiên bước chân sững lại một chút.
Người phụ nữ trước mặt không phải là Vu Diễm My thì còn là ai được nữa chứ?
Từ khi nhà họ Lục xảy ra chuyện thì không biết cả nhà họ đã chạy tới phương nào rồi.
Không ngờ cô lại gặp lại cô ta ngay lúc này.
Khóe môi của Lục Nghiên Tịch khẽ cong lên, trong mắt hiện rõ sự châm chọc.
Đương nhiên là Vu Diễm My cũng chú ý tới Lục Nghiên Tịch, cô ta lập tức liếc Lục Nghiên Tịch.
Một lát sau thì Tư Bác Văn cũng bước vào.
Anh ngồi vào ghế và nói: “Bây giờ cuộc họp chính thức bắt đầu.”
…
Trong cuộc họp, Vu Diễm My không ngừng thể hiện bản thân, cô ta muốn cho mọi người nhìn thấy năng lực của mình, giống như lúc trước, cô ta hy vọng có thể chiếm được sự chú ý của Tư Bác Văn.
Chỉ tiếc rằng Tư Bác Văn còn không thèm liếc mắt nhìn cô ta lấy một lần nào cả.
Tư Bác Văn quay đầu lại và nhìn thẳng về phía Lục Nghiên Tịch.
“Lục Nghiên Tịch, cô cảm thấy thế nào?”
Lục Nghiên Tịch vẫn đang ngồi bên cạnh chuẩn bị xem kịch vui, đột nhiên bị Tư Bác Văn gọi tên khiến cô bỗng sững sờ một lúc.
“Hả?”
“Tôi cho rằng, hạng mục lần này chúng ta có thể áp dụng…”
Sau đó Lục Nghiên Tịch nhanh chóng phản ứng lại, cô lập tức phát biểu suy nghĩ của mình và cũng phản bác lại quan điểm của Vu Diễm My.
Lục Nghiên Tịch vừa dứt lời thì trong mắt Tư Bác Văn đã thoáng qua vẻ hài lòng.
Anh nhìn về phía Vu Diễm My và nói: “Cô nghe không? Đây là suy nghĩ của chúng tôi.”
Bị Tư Bác Văn nói thẳng mặt như thế, Vu Diễm My vẫn đứng đó nhưng lòng bàn tay đã nắm chặt lại, trong mắt tràn đầy sự thù hận.
Lục Nghiên Tịch này thật sự là oan hồn không tan mà.
…
Sau khi cuộc họp kết thúc, tất cả mọi người đều rời đi, Lục Nghiên Tịch cầm theo tài liệu rồi cũng chuẩn bị đứng dậy, không ngờ đúng lúc này cô lại bị Vu Diễm My gọi lại.
“Lục Nghiên Tịch, cô đứng lại đó cho tôi!”
Nghe thấy giọng nói của Vu Diễm My, Lục Nghiên Tịch nhướng mày.
“Sao nữa?”
Cô xoay người lại, nhìn vẻ mặt buồn cười của người phụ nữ trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.
Cái bà chị Vu Diễm My này đột nhiên gọi cô lại như thế, rốt cuộc là đang muốn giở trò mèo gì nữa đây.
Chỉ thấy Vu Diễm My đi thẳng đến trước mặt Lục Nghiên Tịch.
Cô ta hất cằm và nói: “Lục Nghiên Tịch, cô thật sự là oan hồn không tan đấy à?”
“Hèn chi tôi lại nói cô rẻ tiền, Tư Bác Văn đã đối xử với nhà họ Lục như thế rồi mà cô vẫn có thể làm việc ở Tư Thị được sao? Cô thật sự khiến cho tôi cảm thấy bất ngờ lắm đấy.”
Vu Diễm My đi đến bên cạnh Lục Nghiên Tịch, cô nhìn Lục Nghiên Tịch từ trên xuống dưới, trong mắt không giấu được ẩn ý mỉa mai.
Nghe lời nói của Vu Diễm My, gương mặt của Lục Nghiên Tịch chợt tái nhợt, sau đó cô bật cười.
“Rẻ tiền hả?”
“Dù sao thì cũng tốt hơn một kẻ vong ơn bội nghĩa như chị.”
“Lúc trước cả nhà chị dựa dẫm nhà họ Lục, ăn của nhà tôi dùng của nhà tôi, chẳng phải chị cũng sống rất an yên và thoải mái hay sao?”
Nhắc đến chuyện lúc trước, trong lòng Lục Nghiên Tịch bây giờ cũng vẫn có rất nhiều thắc mắc.
Cả nhà Vu Diễm My này, trước khi nhà họ Lục xảy ra chuyện thì bọn họ vẫn luôn tìm mọi cách dựa dẫm vào nhà họ Lục.
Sau khi nhà họ Lục xảy ra chuyện, điều đầu tiên mà bọn họ nghĩ tới là phải làm sao để phủi sạch mối quan hệ này, rồi làm cách nào để có thể nuốt chửng toàn bộ tài sản của nhà họ Lục.
Lục Nghiên Tịch nhớ tới hoàn cảnh khó khăn trước đây, còn có những lần mà cả nhà Vu Diễm My bỏ đá xuống giếng, thừa cơ hãm hại gia đình cô, Lục Nghiên Tịch không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi.
Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Vu Diễm My: “Chị hận tôi, thế nhưng trước khi nhà họ Lục xảy ra chuyện, chẳng phải chị vẫn luôn la liếm và nịnh bợ tôi hay sao?”
Không còn nghi ngờ gì nữa, những lời này của Lục Nghiên Tịch đã gãi đúng vào chỗ ngứa của Vu Diễm My.
Điều cô ta ghét nhất chính là dáng vẻ kiêu ngạo hống hách này của Lục Nghiên Tịch, rõ ràng là bây giờ đã sa sút như thế này rồi mà vẫn còn cho rằng bản thân là một cô công chúa kiêu ngạo nữa sao.
Từ nhỏ đến lớn thì cô ta luôn làm mọi thứ tốt hơn Lục Nghiên Tịch, thế nhưng mọi người chỉ nhìn thấy Lục Nghiên Tịch mà thôi, bọn họ không hề quan tâm tới cô ta một chút nào hết!
Ngay cả Tư Bác Văn cũng thế…
“Lục Nghiên Tịch, bây giờ cô còn gì để mà hống hách với tôi chứ.”
“Nhà họ Lục đã sa sút như thế này rồi, cô còn ra vẻ như thế cho ai xem?”
“Bây giờ Tư Bác Văn cho phép cô ở lại Tư Thị, không chừng anh ấy còn đang tính toán xem phải dạy dỗ cô thế nào đấy, chỉ có mình cô là ngu xuẩn mà hưởng thụ khoảng thời gian này mà thôi.”
Vu Diễm My cười lạnh và thẳng thắn giễu cợt Lục Nghiên Tịch.
Nghe đến đó, ý cười trong mắt Lục Nghiên Tịch lại càng nhiều hơn.
Cho đến bây giờ rồi, làm sao cô lại không hiểu rõ ràng tâm tư tình cảm của Vu Diễm My dành cho Tư Bác Văn được chứ.
Cô nhướng mày, vẻ mặt vô cùng giả dối hỏi: “Vậy thì sao?”
“Dù sao thì cũng tốt hơn chị, muốn nhưng không thể có được.”
Kiểu nói này của Lục Nghiên Tịch khiến cho Vu Diễm My phát điên hơn nữa.
Cô ta bước nhanh về phía trước, định sẽ ra tay với Lục Nghiên Tịch: “Cô, Lục Nghiên Tịch, tôi muốn xé rách cái miệng của cô!”
Lục Nghiên Tịch nghiêng người né tránh, cô lắc đầu, duỗi tay ra, lập tức bắt được cổ tay của Vu Diễm My.
Đã lâu như vậy rồi mà tính tình của Vu Diễm My cũng không thay đổi, hở một chút là nổi giận, tùy tiện nói vài câu thì đã nổi điên lên rồi.
Rõ ràng bây giờ người sa sút là cô nhưng mà vẫn có thể dễ dàng đâm vào chỗ đau của Vu Diễm My.
“Chị họ, chị đừng quên đây là chỗ nào.”
“Dù thế nào thì tôi cũng là người của Tư Thị, nếu như chị đánh tôi, chị sẽ có quả ngon mà ăn à?”
Lục Nghiên Tịch vừa nói vừa hất tay Vu Diễm My ra rồi quay người rời đi.
Vu Diễm My đứng yên tại chỗ, cô ta tức giận giậm chân.
Đáng ghét!
Lần này cô ta phải dạy cho Lục Nghiên Tịch một bài học mới được!
Vừa mới ra khỏi phòng họp vài bước thì Lục Nghiên Tịch chợt cảm thấy cổ tay nóng bừng, cả người cô bị kéo vào góc tường.
Ngay sau đó, hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông lập tức phả vào người cô.
“Lục Nghiên Tịch, tính tình ngày càng mạnh mẽ đấy nhỉ.”
Tư Bác Văn khép hờ mắt nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn trước mặt, anh không giấu nổi mà bật cười.
Rõ ràng là dáng vẻ yếu ớt không chịu nổi thế nhưng lại phải giả vờ rằng bản thân là một bé mèo hoang.
“Ai cho cô sự tự tin mà cô dám lấy Tư Thị ra làm bia đỡ đạn cho cô vậy hả?”
Lục Nghiên Tịch giương mắt lên nhìn Tư Bác Văn rồi lại nhắm mắt lại.
Người đàn ông này, bây giờ Lục Nghiên Tịch cảm thấy cô ngày càng không thể đoán được suy nghĩ của anh ta rồi.
Rõ ràng là trước đó anh ghét cô đến tận xương tủy, nhưng mà bây giờ lại…
“Chẳng lẽ tôi không phải là người của Tư Thị hay sao?”
Lục Nghiên Tịch nhìn Tư Bác Văn rồi hỏi thẳng.
Tư Bác Văn nhướng mày và không nói gì.
“Nếu như tôi là người Tư Thị, vậy thì sao anh có thể nói là tôi lấy Tư Thị ra làm bia đỡ đạn được hả?”
Lục Nghiên Tịch nói xong thì lạnh lùng đẩy người đàn ông trước mặt ra, ánh mắt không dừng lại trên người anh nữa, cô xoay người định rời đi.
“Tổng giám đốc Tư, nếu như không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây.”