Hơn nữa một đói sẽ tiết nước miếng, có cảm giác đặc biệt thèm ăn.
"Lý Tang Du, một ngày cô không so đo là không thoải mái phải không?" Lục Huyền Lâm từng bước từng bước tới gần, cả người có luồng khí lạnh.
Lý Tang Du ngẩng cao đầu không chịu khuất phục.
Hai người cứ như vậy cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, nhiệt độ xung quanh đông cứng lại.
Cuối cùng, ánh mắt Lục Huyền Lâm lóe lên: "Đừng tưởng rằng giờ cô mang thai tôi chịu thua cô."
Nói đúng, cô đang ỷ vào chuyện một lần mang thai không ai bì nổi.
Đối với người giúp việc là vậy, đối với anh cũng như vậy.
Một người phụ nữ, cả đời kết hôn một lần.
Của cô bị phá hủy!
Lần đầu tiên mang thai.
Cô mới có cơ hội trở mình, làm sao có thể bỏ qua dễ dàng?
Lúc nói chuyện, anh phả hơi thở nóng lên mặt cô, mắt cô không hề chớp một cái.
Nhưng cô không thích tiếp xúc khoảng cách gần như vậy, Lý Tang Du đưa tay đẩy một cái. Đẩy ra cũng đồng thời đi thẳng vào phòng ngủ.
"Lý Tang Du!"
Không để ý người sau lưng chợt quát lên, cô đói có hơi hoảng, chạy thẳng xuống tầng tới phòng bếp.
Người giúp việc lúc này đều đã ngủ rồi, Lý Tang Du cũng không có thói quen được phục vụ, mở tủ lạnh ra nhìn, bên trong trống trơn.
Không có đồ ăn thừa là thói quen của chủ nhà này, thức ăn ngon cũng chỉ ăn một lần.
Vì vậy, ngày hôm sau, người giúp việc nếu không mua thức ăn vừa đủ, thì buổi tối sẽ đổ sạch.
Cũng may còn trứng gà, trong phòng ngủ của cô cũng còn có mì ăn liền.
Lý Tang Du vặn bếp ga, bắt đầu nấu nước mì.
Cô là thiên kim từ khi ra đời, ở đây hai năm đã học được cách tự nuôi bản thân, mặc dù kỹ năng nấu nướng không tốt lắm, nhưng kỹ thuật nấu mì vẫn rất tốt.
Một bát mì ăn liền, thêm một quả trứng gà, ngon ở tầm thế giới!
Mấy phút sau, toàn bộ phòng bếp thoang thoảng mùi thơm.
Mùi thơm truyền đến phòng ngủ đang mở cửa trên tầng, Lục Huyền Lâm giật giật chóp mũi, nhíu mày một cái: Mùi gì đây?
Người phụ nữ kia đang làm gì vậy?
Lục Huyền Lâm đi ra khỏi phòng ngủ, đi tới phòng khách, thấy Lý Tang Du đang bưng bát, ngồi xuống ghế sofa chuẩn bị ăn.
"Gì đó?"
"Mì gói!"
Không trách Lục Huyền Lâm không biết mì gói, trước khi gả đi cô cũng chưa từng ăn.
Nghe vậy, Lục Huyền Lâm vừa nguôi ngoai cơn giận, trong nháy mắt chân mày cau lại: "Cô cho con tôi ăn rác à?"
Anh chưa từng ăn mì ăn liền, nhưng nghe nói qua.
"Nếu không thì sao?" Lý Tang Du hút một miệng đầy mì, phồng má hỏi.
"Muốn ăn cái gì thì gọi người giúp việc làm." Lục Huyền Lâm đi tới cướp cái bát trong tay cô.
Mới vừa mới chuẩn bị ăn ngấu nghiến, Lý Tang Du vội vàng nuốt vào thức ăn trong miệng, quắc mắt nhìn anh: "Gọi người giúp việc làm? Bọn họ ai nghe lời tôi chứ?"
Bình thường thế nào cô cũng không thấy có vấn đề gì, cũng không thể cướp miếng ăn của cô, nhất là bây giờ một ngày cô có thể ăn năm bữa.
Lục Huyền Lâm hơi ngẩn người.
Tình cảnh cô không được ai quan tâm này do một tay anh tạo ra.
Không ngờ bây giờ làm liên lụy con trai anh.
"Sau này dì Vương là người giúp việc riêng của cô."
"Đừng nói với tôi, bà ấy quyết một lòng với anh, tôi không muốn mình trở thành cái gai trong mắt người ta." Lý Tang Du vừa nói vừa cướp bát mì.
Kết quả bị Lục Huyền Lâm đổ hết, vứt cả bát vào thùng rác.
"A!" Một cơn giận xộc thẳng lên đầu Lý Tang Du.
Vừa mới ăn một miếng, cơn thèm ăn khiến cô suýt chút nữa nhảy cẫng lên, túm cổ áo anh, giận không kìm được hét lớn: "Tôi muốn kiện anh ngược đãi phụ nữ có thai."
Lúc này, Lục Huyền Lâm hiếm khi không tức giận, từ từ đẩy từng ngón tay cô ra, từ tốn nói câu: "Chờ!"
Anh đi vào phòng bếp.
Phòng bếp?
Lý Tang Du khó tin nhìn bóng người ở trong bếp.
Mấy khi anh vào bếp?
Phòng bếp là kiểu rộng mở, ngồi ở phòng ăn có thể nhìn thấy rất rõ ràng cảnh trong bếp.
Lý Tang Du ngơ ngác nhìn người không ngừng đi qua lại trong bếp, cho đến khi thức ăn bày trước mặt cô, cô mới hoàn hồn lại.
Cũng là một tô mì, mấy miếng súp lơ xanh, một miếng thịt màu hồng từ bữa trưa, một vắt mì Ý màu vàng, cộng thêm mùi thơm tỏa ra, kết hợp thành một đĩa mì Tây đủ màu sắc và hương thơm.
Kinh ngạc, vẫn là kinh ngạc!
Những nguyên liệu nấu ăn này sao vừa rồi cô không thấy?
Anh còn có kĩ năng này?
Nước miếng đang không ngừng gia tăng, bây giờ chỉ cần có thức ăn, là có thể kích thích vị giác của cô.
Mới vừa cầm dĩa lên, đối diện truyền tới một câu nói: "Muốn ăn phải tham gia bữa tiệc mấy hôm nữa do ông chuẩn bị."
Á…
Đây là đe dọa, lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác.
Lý Tang Du chưa bao giời bị người ta lợi dụng điểm yếu để uy hiếp!
Nhưng là...
Dĩa trong tay cô như có suy nghĩ vậy, từ từ di chuyển về chỗ có thức ăn.
Bây giờ...
"Ừ!" Nhẹ nhàng đồng ý, cô bắt đầu vội ăn.
Cô, bị một đĩa thức ăn đánh bại!
Lục Huyền Lâm ngồi đối diện, nhìn cô ăn như hổ đói, không khỏi nhíu mày: "Thân là phụ nữ, tiết chế hơn đi, lúc nào cũng ăn đồ vớ vẩn, cẩn thận biến thành con heo rác."
Nhét vào miệng một miếng súp lơ Lý Tang Du rất hưởng thụ vừa nhai vừa nói: "Có phải anh có thành kiến với heo không? Có thấy không..." Cô gắp một miếng thịt từ trưa: "Đây chính là đóng góp vĩ đại của heo." Dứt lời lại nhét vào trong miệng.
Mùi vị không tệ!
Hoàn toàn là hai logic khác nhau, Lục Huyền Lâm lại nhíu mày lần nữa, từ bỏ việc tiếp tục chủ đề này.
Gặp nhiều cô gái chỉ giả vờ ăn một miếng nhỏ, cách ăn của Lý Tang Du lại trái ngược làm cho người ta có cảm giác ngon miệng, thèm ăn.
Đôi môi đỏ mím thật chặt, chiếc cằm xinh xắn không ngừng cử động theo động tác nhai, trong mắt xuất hiện ý cười thích thú, cô đang đắm chìm trong một vẻ đẹp hoàn toàn khác.
Lục Huyền Lâm nhìn, nhưng ngoài miệng nói một nẻo: "Cô đúng là không có thể diện, một tô mì đã làm cô khuất phục, tôi còn tưởng rằng Lý Tang Du có bản lĩnh thế nào."
"Thể diện? Thể diện lớn hơn nữa cũng không chống lại miếng ăn, hơn nữa, giờ này tôi vẫn ngồi đây ăn, không phải do anh hại tôi sao?"
Lục Huyền Lâm đứng lên: "Cô bây giờ có thể ăn có thể ngủ, có thể làm heo." Dứt lời, lên tầng.
Lý Tang Du liếc anh một cái, nhỏ giọng thầm thì: "Anh mới là heo, anh là heo, con trai anh là heo con..."
Hôm sau.
Lý Tang Du còn đang ngủ bị điện thoại đánh thức.
"A lô..."
"Tang Du!"
Vừa nghe tiếng trong điện thoại, Lý Tang Du "phắt" một cái ngồi dậy, kinh ngạc nói: "Vu Thiến?"
Vu Thiến là bạn thân nhất của cô, từ khi đại học bắt đầu hai người vẫn ở chung, ở nước ngoài cả hai đều là ngưởi ở đất khách quê người nên cũng thân nhau hơn.
Chỉ là ở sau khi cô kết hôn, Vu Thiến đột nhiên ra nước ngoài, bặt vô âm tín, không ngờ hôm nay lại gọi cho cô.
"Bây giờ cậu ở đâu?"
"Vừa về tới là tớ gọi cậu ngay..."
"Được, tớ đến ngay."
...
"Tang Du, tớ ở đây." Vu Thiến vẫy tay với Lý Tang Du vừa đi vào quán cà phê.
Lý Tang Du ngồi đối diện cô, gọi một ly trà, đánh giá cô bạn đã lâu không gặp.