Lý Tang Du chỉ có thể cười, liên tục cười, thật ra nụ cười của cô đã cứng đờ từ lâu nhưng cô không hề hay biết.
Trên mặt không cảm thấy gì, nhưng cô cảm nhận được bụng liên tục truyền đến từng cơn đau thắt.
Điều này khiến cô hoảng loạn không giải thích được.
Thấy cô cứ ôm bụng suốt, Lục Huyền Lâm nói nhỏ: “Cô ra ngoài trước đi, bảo chị cả đưa đến viện.”
Cô đã muốn đi từ lâu, lúc này không chút do dự bèn đứng lên.
“Tiểu Du, cháu đi đâu vậy?” Ông cụ Lục tinh mắt, Lý Tang Du vừa đứng lên đã bị phát hiện.
“Cháu đi vệ sinh ạ.”
Xem ra hôm nay không thể về sớm được rồi.
“Đi đi.”
Lý Tang Du bước nhanh như bay ra khỏi phòng tiệc.
Vừa bước vào phòng vệ sinh cô đã cảm nhận được một luồng nhiệt nóng tràn ra ngoài, nhìn xuống thì thấy phía dưới chiếc váy màu trắng trên người cũng dần bị nhuộm đỏ.
“A!” Cô giật mình, lảo đảo lùi lại vài bước, dựa vào bồn rửa mặt.
Cô ngây người nhìn máu trên người mình và trên mặt đất, cả người ngờ ngẫn.
Lúc này, người từ bên ngoài đi vào thấy vậy cũng hét lên.
“Rầm!” Cửa phòng vệ sinh bị mở ra, Lục Huyền Lâm xông vào.
Anh vốn định đi xem cô thế nào, không ngờ vừa đến đã nghe thấy tiếng hét.
Cảnh tượng trước mặt khiến anh bàng hoàng.
Nhưng sau đó...
“Lý Tang Du, cô đã làm gì hả?” Giọng nói mang theo sát khí nồng đậm phát ra từ miệng Lục Huyền Lâm, ánh mắt hung dữ của anh cũng có thể giết người.
Cô đã làm gì?
Đầu óc Lý Tang Du hỗn loạn, không nghĩ ra được gì, cô chỉ cảm thấy luồng nhiệt nóng vẫn đang trào ra, người cô từ từ trượt xuống, cuối cùng cô vô lực ngồi xuống vũng máu.
Lục Huyền Lâm lập tức tỉnh táo lại, bế cô lên bước nhanh ra khỏi phòng vệ sinh như cơn gió, vừa đi vừa hét: “Chuẩn bị xe!”
Lúc này Lý Tang Du không biết gì nữa, cũng không cảm thấy gì nữa, chỉ thấy bên tai có tiếng ồn ào, có tiếng cười nhạo, bất ngờ, còn có tiếng châm chọc...
“Con dâu nhà họ Lục làm sao thế?”
“Nhìn tình hình này e là không giữ được đứa nhỏ nữa.”
“Biết ngay người phụ nữ này có ý đồ xấu mà, ngay cả ông trời cũng không ưa cô ta, đây là báo ứng hiện đời...”
Theo bản năng, Lý Tang Du nhận ra giọng nói cuối cùng là Hà Thất Thất.
Hà Thất Thất!
Bóng tối bao trùm lên Lý Tang Du.
Cô ngất đi trong vòng tay Lục Huyền Lâm, không còn ý thức.
...
Lý Tang Du từ từ mở mắt ra, ánh mắt vô hồn ngơ ngác nhìn phía trên, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, cho cô biết đây là bệnh viện.
Dần dần, tất cả những ký ức hiện về trong tâm trí cô.
Cô chợt giật mình, vừa định ngồi dậy đã bị một đôi tay giữ chặt.
“Đừng di chuyển!”
Lý Tang Du quay đầu nhìn người bên cạnh, là chị gái của Lục Huyền Lâm – Lục Dĩ Mai.
“Chị, con của em...”
Lục Dĩ Mai lắc đầu thương tiếc.
Một giọt nước mắt trong veo chảy ra từ khóe mắt Lý Tang Du, tình trạng như ngày hôm qua đứa bé khó mà giữ được.
“Sao em lại bất cẩn như vậy? Bác sĩ nói em bị sảy thai do uống thuốc bừa bãi.”
Thuốc?
Sao có thể? Sau khi mang thai cô không hề bị sốt hay bị cảm, sao có thể là uống thuốc bừa bãi được?
Đột nhiên thuốc dưỡng thai hiện lên trong đầu cô.
Tại sao?
Vu Thiến là bạn thân nhất của cô mà, tại sao lại hại cô?
Lý Tang Du cố gắng ngồi dậy muốn hỏi cho rõ nhưng bị Lục Dĩ Mai giữ lại.
“Nghỉ ngơi đi, đừng cử động.” Dứt lời, điện thoại Lục Dĩ Mai đổ chuông: “Chị ra ngoài nghe điện thoại.”
Lý Tang Du buồn bã nhìn chị ấy rời đi, bây giờ cô cũng không biết tâm trạng mình lúc này thế nào, đột nhiên mất con, lòng cô trống rỗng, ngoài buồn ra thì không còn gì nữa.
“Cộp cộp cộp” Tiếng giày cao gót vang lên từ bên ngoài.
Một bóng người xuất hiện trong tầm mắt của Lý Tang Du.
“Xem đi, tôi nói không sai chứ, cô muốn mẹ quý nhờ con thì cũng phải có cái số đó.” Hà Thất Thất đắc ý, kiêu ngạo nhìn Lý Tang Du trên giường.
Một suy nghĩ đáng sợ đột nhiên hiện lên trong đầu Lý Tang Du: “Cô và Vu Thiến bắt tay hãm hại tôi?”
Cô không biết tại sao mình lại có suy nghĩ này, nhưng cứ nghĩ đến Vu Thiến và Hà Thất Thất cùng xuất hiện ở quán cafe, Hà Thất Thất vừa nói cô phải cẩn thận đứa con trong bụng, không lâu sau con cô đã bị hại, nguyên nhân bị hại lại chính là thuốc dưỡng thai mà Vu Thiến đưa.
Ngoại trừ một vài người đáng tin trong nhà, ai đưa thứ gì cô cũng không ăn, nhưng Vu Thiến là người ngoài duy nhất mà cô không đề phòng.
Hà Thất Thất nhàn nhã ngồi xuống ghế sofa đối diện giường bệnh: “Cũng không ngốc, bây giờ tôi cũng không ngại nói cho cô, Vu Thiến là em họ tôi.”
Lý Tang Du kinh ngạc nhìn Hà Thất Thất, cô chưa bao giờ biết Vu Thiến là người thân của Hà Thất Thất.
“Sao cô ấy lại muốn làm hại tôi.”
Hà Thất Thất nở nụ cười nham hiểm: “Chuyện này thì cô phải hỏi con bé rồi.”
Cô ta đang nói thì thấy Lục Huyền Lâm bước vào với vẻ mặt lạnh như băng.
Vừa nhìn thấy Lục Huyền Lâm, Hà Thất Thất đang kiêu ngạo lập tức thay đổi thái độ, cô ta vội vàng đứng lên, quan tâm an ủi: “Anh đừng buồn, chị dâu cũng không cố ý.”
Chị dâu?
Lý Tang Du nhìn Hà Thất Thất diễn kịch, thầm thở dài trong lòng, diễn giỏi lắm, Hà Thất Thất và Vu Thiến đều có thể đoạt giải Oscar. Đặc biệt là Vu Thiến, diễn kịch bao nhiêu năm trước mặt cô mà cô không hề nhận ra.
“Ra ngoài.” Trong mắt Lục Huyền Lâm hiện rõ vẻ không kiên nhẫn.
“Được, em đi ngay.” Hà Thất Thất tâm trạng tốt nên không để ý đến thái độ của Lục Huyền Lâm, cô ta quay đầu nói với Lý Tang Du: “Chị dâu, chị chăm sóc sức khỏe cho tốt nhé, nếu không chăm sóc tốt, sợ rằng sau này,..:
“Cút!” Lục Huyền Lâm quát lên.
Hà Thất Thất không dám nói thêm lời nào, cúi đầu vội vàng rời đi.
Lục Huyền Lâm không đến bên Lý Tang Du mà bước tới bên cửa sổ, đút hai tay vào túi quần nhìn phong cảnh bên ngoài.
Lý Tang Du cũng không có tâm trạng để nói, vẫn mở mắt nhìn trần nhà, con mất giống như một cái cùm, khóa chặt trái tim cô, lòng cô đầy phiền muộn.
Bầu không khí lúc này như ngưng lại.
Rất lâu sau.
“Tại sao cô lại muốn hại con tôi?”
Câu nói này như phát ra từ trong hầm băng, khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Ha, cô hại ư?
Hỗ dữ không ăn thịt con, anh không hiểu sao?
Anh không hiểu, nếu hiểu thì đã không hỏi cô như vậy.
“Tôi không làm!”
Lục Huyền Lâm đột nhiên xoay người, bước tới trước giường giận dữ trợn mắt nhìn cô: “Không làm? Nếu không phải cô cố ý uống thuốc linh tinh thì sao con lại mất được?”
Giải thích không?
Nói rằng Hà Thất Thất bắt tay với em họ của mình cùng nhau hãm hại cô?
Ai tin chứ?
Không có bằng chứng sẽ chỉ gây nên sóng gió, để nhà họ Hà, nhà họ Vu coi cô như cái gai trong mắt, bây giờ nhà họ Lý đã thảm hại rồi, cô mà nói như vậy chắc chắn sẽ rước thêm hai kẻ thù lớn cho nhà họ Lý.
Vậy nên cô chọn cách không giải thích.
“Chột dạ không còn gì để nói à?” Trong mắt Lục Huyền Lâm thoáng qua một tia nguy hiểm.