Cô cứ thế ngồi trên ghế của mình, nghĩ nên làm thế nào để tra ra người hãm hại sau lưng mình.
Nhưng trong mắt Mễ Lộ, hành động của Lục Nghiên Tịch là đang khinh thường cô ta, cứ như đang làm kiêu vậy.
“Lục Nghiên Tịch, cô chảnh chọe gì ở đây? Không nghe thấy tôi nói chuyện với cô à?”
“Đừng tưởng tôi không biết cô vào công ty thế nào. Với năng lực của cô, có lẽ bị người ta làm quy tắc ngầm rồi nhỉ.”
“Bây giờ cô còn giả vờ kiêu ngạo thanh cao làm gì?”
Mễ Lộ nhìn Lục Nghiên Tịch với ánh mắt đầy khinh thường.
Dáng vẻ cứ như lời cô ta nói hoàn toàn chính xác, mọi chuyện đã bị cô ta đoán đúng hết.
Thấy cảnh này, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy hơi buồn cười.
Bây giờ xem ra cô không cần đoán cũng biết ai làm chuyện này rồi.
Cả công ty, chỉ có một mình cô ta ghét Lục Nghiên Tịch nhất thôi.
Không còn gì nghi ngờ nữa, cô ta không làm chuyện này thì còn ai vào đây?
Nghĩ tới đây, Lục Nghiên Tịch đột nhiên đứng phắt dậy. Cô vốn cao hơn Mễ Lộ nửa cái đầu, bây giờ lại càng có cảm giác nhìn từ trên cao xuống.
“Cô… cô muốn làm gì?”
Không biết tại sao, cảm nhận được áp bách trên người Lục Nghiên Tịch, không hiểu sao trong lòng Mễ Lộ lại chợt thấy hoảng hốt.
Cô ta nuốt khan một cái, chuẩn bị kéo dài khoảng cách với Lục Nghiên Tịch.
Nhưng Lục Nghiên Tịch lại áp sát vào người cô ta.
“Cô trốn cái gì?”
Lục Nghiên Tịch híp mắt, trong lời nói mang theo chút nguy hiểm khiến người khác không hiểu nổi.
“Mễ Lộ, rốt cuộc cô ghét tôi tới mức nào thế?”
Rốt cuộc người phụ nữ này không muốn nhìn thấy cô tới mức nào mới có thể làm vậy với cô chứ.
Từ lúc mới vào công ty tới giờ, cô chưa từng xảy ra tranh chấp không vui gì với Mễ Lộ mà.
Vậy mà người phụ nữ này cứ được đằng chân lên đằng đầu hết lần này đến lần khác, khiêu chiến giới hạn của cô.
Mễ Lộ sững sờ, lắc đầu nguầy nguậy.
“Cô… cô đang nói gì vậy, tôi không hiểu cô nói gì hết.”
Không biết tại sao, Mễ Lộ luôn cảm thấy quái lạ trong lòng, giống như sắp xảy ra chuyện xấu gì vậy.
Chẳng lẽ chuyện kia đã bị Lục Nghiên Tịch phát hiện rồi sao.
Nghĩ vậy, sắc mặt Mễ Lộ lập tức trắng bệch.
Nhìn dáng vẻ này của Mễ Lộ, Lục Nghiên Tịch hài lòng nhếch khóe môi.
Xem ra, quả nhiên cô không hề đoán sai.
“Cô, tại sao phải đổi nội dung tài liệu của tôi?”
Lục Nghiên Tịch nói không hề do dự, lập tức khẳng định chuyện này là do Mễ Lộ làm.
Nghe vậy, biểu cảm của Mễ Lộ chợt thay đổi.
“Cô… cô nói bậy gì thế?”
“Nội dung tài liệu gì? Sao tôi không biết?”
“Lúc trước cô tự giao cái đó cho chị Nguyệt mà, liên quan gì tới tôi?”
Nghe vậy, Lục Nghiên Tịch lập tức bật cười ra tiếng.
“Tôi vẫn chưa nói là tài liệu gì mà, không phải cô nói không biết sao?”
“Giờ cô lại nói ở chỗ chị Nguyệt?”
Nói xong, ánh mắt sắc bén của Lục Nghiên Tịch híp lại, trông hơi đáng sợ.
“Mễ Lộ, nói! Cô làm lúc nào?”
Bị Lục Nghiên Tịch dọa như vậy, Mễ Lộ càng căng thẳng hơn.
Cô ta vội vàng lắc đầu: “Cô đang nói gì vậy, sao tôi không hiểu!”
“Tài liệu gì? Rốt cuộc cô đang nói gì thế?”
Dù sao cũng chỉ là một câu, cứ cắn răng không thừa nhận là được. Dù gì hiện tại cũng không có bằng chứng, hoàn toàn không có cách nào chứng minh là cô ta.
Dường như Lục Nghiên Tịch cũng nhìn ra suy nghĩ trong lòng Mễ Lộ, cô cười khẩy.
“Không nói chứ gì? Vậy cô đừng trách tôi dùng một vài thủ đoạn đặc biệt.”
Ngay sau đó, Lục Nghiên Tịch nhướng mày, nở nụ cười nguy hiểm.
Cô còn chưa kịp nói xong, Chu Kha Nguyệt đã đi từ ngoài vào.
“Hai người đang làm cái gì vậy?”
Thấy Chu Kha Nguyệt tới, Mễ Lộ càng luống cuống không biết nên làm gì hơn.
Lúc này, so với việc để Lục Nghiên Tịch mở miệng rồi bản thân rơi vào thế yếu, không bằng cô ta chủ động nói trước.
Nghĩ vậy, Mễ Lộ đi thẳng tới trước mặt Chu Kha Nguyệt.
Viền mắt cô ta đỏ ửng, nước mắt long lanh rưng rưng, dáng vẻ như vừa phải chịu rất nhiều uất ức vậy.
“Chị Nguyệt, Nghiên Tịch đổ oan cho em!”
“Em hoàn toàn không biết gì hết, thế mà cô ấy không thèm phân rõ trắng đen đã đổ oan cho em rồi, em thật sự không biết nên nói thế nào nữa.”
Thấy dáng vẻ của hai người, Chu Kha Nguyệt không không nhịn được mà nhíu chặt lông mày.
“Sao vậy?”
“Đổ oan cái gì, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”
Chu Kha Nguyệt cũng không vội chất vấn ai mà muốn hiểu rõ chuyện gì xảy ra trước.
“Chị Nguyệt, em cũng không biết là có chuyện gì, Nghiên Tịch vừa vào đã bắt đầu nói em là...”
Mễ Lộ hít mũi, một giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống theo khóe mắt.
Thấy dáng vẻ này của cô ta, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy buồn cười.
Còn chưa bắt đầu mà đã rơi nước mắt rồi, thật khiến người khác phải khâm phục mà.
Chu Kha Nguyệt nhíu mày, cô ấy cũng không thích kiểu khóc sướt mướt này.
“Nghiên Tịch, em nói đi, chuyện gì xảy ra vậy.”
Lục Nghiên Tịch gật đầu, nói thẳng với Chu Kha Nguyệt: “Chị Nguyệt, chị xem cái này trước đi.”
Nói xong, Lục Nghiên Tịch đưa tài liệu sáng nay cho Chu Kha Nguyệt.
“Đây… đây không phải là tài liệu mà lúc trước em đưa chị xem à? Sao trông có hơi khác vậy.”
Chu Kha Nguyệt nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.
“Nếu giao tài liệu này lên thì sẽ gặp phải sai lầm rất lớn.”
“Nghiên Tịch, về sau em có sửa lại tài liệu này à?”
Lục Nghiên Tịch lắc đầu: “Không ạ.”
“Chị Nguyệt, em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hôm nay lúc tổng giám đốc Tư đưa cho em thì đã biến thành thế này rồi.”
“Sau khi sửa xong, em hoàn toàn không đụng vào tài liệu mà vẫn luôn đặt trên bàn, ngày hôm sau lập tức nộp lên.”
“Lời giải thích duy nhất bây giờ là nó đã bị người khác đánh tráo trong khoảng thời gian sau khi nộp lên, tiếp đó xuất hiện vấn đề.”
Nghe Lục Nghiên Tịch phân tích, Chu Kha Nguyệt cũng cảm thấy rất có lý, bèn gật đầu theo.
“Không sai, quả thật là vậy.”
Vậy người ra tay chỉ có thể là người trong công ty, cũng chính là người trong văn phòng.
Những người khác hoàn toàn không thể ra tay được.
Nghĩ tới đây, Chu Kha Nguyệt cũng sực hiểu ra, thảo nào Lục Nghiên Tịch lại nghi ngờ Mễ Lộ.
“Chị Nguyệt, giờ chị cũng đã thấy rồi đấy, mọi chuyện là như vậy, chúng ta...”
Không đợi Lục Nghiên Tịch nói xong, Chu Kha Nguyệt đã lập tức cắt ngang.
“Dù thế nào thì cũng phải có chứng cứ rồi hẵng nói.”
Bọn họ không thể đổ oan cho bất cứ ai trong khi không có bằng chứng, tuyệt đối không được.
Nghe vậy, Lục Nghiên Tịch đành phải gật đầu theo.
“Em biết rồi, chị Nguyệt.”
Ý của Chu Kha Nguyệt rất rõ ràng, Lục Nghiên Tịch không thể không biết được.
“Được, em sẽ điều tra rõ rồi mới giải quyết tiếp.”
Chu Kha Nguyệt gật đầu: “Ừ.”