Nghĩ đến đây, Lăng Thiệu Huy đành phải nói với ánh mắt đầy lo lắng.
“Được rồi, Lăng Thiệu Huy.”
“Tạm thời kết thúc chuyện ở làng nghỉ mát, thông báo cho mọi người về đi.”
Phải biết rằng đến bây giờ Chu Kha Nguyệt vẫn còn ở làng nghỉ mát để xử lý phần công việc còn lại đấy.
Hiện tại Tư Bác Văn và Lục Nghiên Tịch đã thành ra thế này rồi thì còn lấy đâu ra sức để mà hỗ trợ bên đấy nữa.
Đến lúc đó chỉ đành tìm khi khác quay lại.
Nhưng bây giờ dự án cũng được xem như gần hoàn thành rồi.
Nghe thấy lời Tư Bác Văn nói, Lăng Thiệu Huy lập tức gật đầu, đồng ý.
“Được, tổng giám đốc, tôi đã biết rồi.”
Nói xong Lăng Thiệu Huy xoay người, rời đi luôn.
Tư Bác Văn cứ tiếp tục ngồi trên ghế, xử lý chuyện trong công ty.
Mấy hôm trước bởi vì đi công tác nên công việc của anh bị dồn lại chất thành đống, nhất định phải tranh thủ giải quyết hết tất cả mọi việc trong thời gian này.
Nghĩ vậy, tốc độ tay của Tư Bác Văn cũng nhanh hơn đôi chút.
Đúng lúc này, Lục Nghiên Tịch vốn đang nằm trên giường nhắm chặt hai mắt, bỗng nhiên mở to mắt.
Lọt vào tầm mắt cô là một mảng trắng như tuyết.
“Nước...”
Cổ họng cô khô khốc, cảm thấy hơi khó chịu.
“Khát nước...”
Vốn dĩ Tư Bác Văn đang xử lý công việc của mình, nhưng gần như chỉ trong một giây sau khi nghe thấy tiếng của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn đã bưng ly nước, lập tức đi đến bên cạnh Lục Nghiên Tịch.
Anh cẩn thận đưa ly nước đến bên miệng Lục Nghiên Tịch, đút cô uống.
“Uống đi.”
Lục Nghiên Tịch cũng không có nghĩ nhiều, nhận lấy rồi uống một hơi cạn sạch.
Chờ đến sau khi mình uống nước xong, lúc này cô mới nhận ra hoá ra trong phòng bệnh còn có một người khác.
“Tư Bác Văn…”
Nhớ tới dáng vẻ ngày đó của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch nói với ánh mắt đong đầy lo lắng.
“Anh có khoẻ không? Anh không sao chứ?”
Nhớ tới chuyện xảy ra hôm ấy, đến bây giờ trong lòng Lục Nghiên Tịch vẫn còn cảm thấy hơi áy náy.
“Bây giờ anh thấy thế nào rồi?”
Nghe thấy Lục Nghiên Tịch nói vậy, bỗng Tư Bác Văn cảm thấy hơi buồn cười.
Người phụ nữ này cũng nực cười thật.
Bản thân đã ra nông nỗi này rồi, vậy mà bây giờ vẫn còn muốn quan tâm anh.
Rõ ràng là Lục Nghiên Tịch bị thương nặng hơn mới đúng.
Tư Bác Văn lắc đầu: “Tôi không sao.”
“Thay vì lo lắng cho tôi, chẳng thà cô cứ nhọc lòng chú ý đến mình đi.”
“Cô xem cô ngã đến mức nào đi, bác sĩ nói, nếu không nghỉ ngơi cho tốt thì đến lúc đấy nhan sắc của cô sẽ bị huỷ hoại đấy.”
Không có một cô gái nào là không thích đẹp, nghe Tư Bác Văn nói vậy, sắc mặt Lục Nghiên Tịch bỗng chốc xấu đi.
“Nhan sắc bị huỷ ư?”
“Thật hay giả vậy?”
Nếu khuôn mặt của cô bị huỷ thật thì phải làm sao đây.
Tư Bác Văn cố nhịn cười, nghiêm trang gật đầu.
“Ừ, vậy nên tốt nhất cô nên ngoan ngoãn phối hợp kiểm tra đi.”
Lục Nghiên Tịch đồng ý luôn không chút nghĩ ngợi, cực kỳ thoải mái.
“Được, tôi biết rồi.”
Thấy bộ dạng Lục Nghiên Tịch thoải mái như vậy, Tư Bác Văn còn tưởng là cô vẫn chưa phản ứng lại.
Lần đầu tiên thấy dáng vẻ Lục Nghiên Tịch như thế này, thật sự khiến người ta bất ngờ.
“Lúc trước cô cũng nghe lời như vậy thì có phải là tốt rồi không.”
Tư Bác Văn cầm lấy một miếng trái cây ở cái bàn bên cạnh, đưa cho Lục Nghiên Tịch.
Lục Nghiên Tịch nhận lấy, hơi do dự nhìn Tư Bác Văn.
Cô không nhịn được nhớ đến chuyện hôm ấy, nếu không phải Tư Bác Văn quyết đoán nhảy xuống như vậy.
Chỉ sợ, có thể là cô sẽ không được giải cứu nhanh đến thế...
Tuy rất không muốn nói như vậy, nhưng chuyện này là sự thật.
Bỗng nhiên, trong lòng Lục Nghiên Tịch cảm thấy hơi chua xót.
Cô ngước mắt nhìn Tư Bác Văn trước mặt.
“Cảm ơn anh.”
Cảm ơn sự dũng cảm quên mình hôm ấy của Tư Bác Văn.
Tư Bác Văn không khỏi nhếch môi cười khi nghe thấy Lục Nghiên Tịch nói vậy, trong ánh mắt hiện lên chút vui vẻ.
“Cảm ơn tôi, chỉ cảm ơn bằng lời vậy thôi à?”
“Thế này không được chân thành lắm nhỉ.”
Nghe thấy lời Tư Bác Văn nói, bỗng Lục Nghiên Tịch nhíu mày.
“Vậy anh nói đi, anh muốn tôi cảm ơn thế nào.”
Chẳng lẽ người đàn ông này còn muốn cô quỳ lạy cảm ơn nữa à?
Tư Bác Văn nhìn Lục Nghiên Tịch, cười xấu xa.
“Lấy thân báo đáp là được.”
Nghe Tư Bác Văn nói ra như vậy, suýt chút nữa Lục Nghiên Tịch đã phun ra một ngụm máu.
“Anh.”
Lục Nghiên Tịch đỏ mặt, không khỏi thấy xấu hổ và giận dữ.
“Tư Bác Văn, anh đừng có mà nói hươu nói vượn với tôi.”
Gần đây người đàn ông này bị sao thế, thật sự càng ngày càng có xu thế bỏ cái tôi đi.
Thấy dáng vẻ này của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch đỏ hoe cả mắt, xấu hổ và tức giận trong ánh mắt cô càng nhiều hơn.
Tư Bác Văn bật cười, cứ thế nhìn Lục Nghiên Tịch trước mặt, nói thẳng.
“Tôi thì sao?”
“Lời tôi nói là thật mà.”
“Cô có muốn suy tính đến chuyện lấy thân báo đáp không, tuy hiện tại vốn dĩ cô đã là người của tôi rồi.”
Nghe thấy những lời nói không biết xấu hổ này của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch lườm anh một cái, cũng không thèm để ý đến Tư Bác Văn nữa.
Mặc kệ Tư Bác Văn nói gì, Lục Nghiên Tịch vờ như cô không hề nghe thấy gì hết, lạnh lùng với anh.
Người đàn ông này thật sự càng ngày càng quá đáng.
Nhìn dáng vẻ của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn không khỏi bật cười.
“Được rồi, vừa rồi chỉ trêu cô thôi.”
Anh biết nếu cứ tiếp tục trêu Lục Nghiên Tịch như vậy, chắc chắn người phụ nữ này sẽ tức giận.
Vì để đề phòng chuyện này xảy ra, tốt nhất là nên bỏ đi vậy.
Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Ừ.”
“Đúng rồi, vết thương trên người anh thế nào rồi?”
Lục Nghiên Tịch nhìn Tư Bác Văn, hỏi thẳng.
Từ sau khi tỉnh lại, người đàn ông này vẫn cứ ở bên cạnh cô.
Không biết hiện tại vết thương của Tư Bác Văn ra sao rồi.
Nghe thấy Lục Nghiên Tịch quan tâm mình, Tư Bác Văn cười, lắc đầu: “Yên tâm đi, tôi không sao cả.”
Cơ thể nhỏ nhắn yếu ớt này của Lục Nghiên Tịch sao có thể sánh với anh được chứ, thế chẳng phải trò đùa à?
Lục Nghiên Tịch nhìn anh nửa tin nửa ngờ: “Thật sao?”
“Khỏi nhanh vậy thì tốt, rất tốt.”
“Bác sĩ nói, khoảng thời gian này cô phải nghỉ ngơi thật tốt, cô cũng sẽ sớm khỏe lại thôi.”
Nghe thấy lời an ủi mình của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch cũng gật đầu theo.
Bỗng chốc, Lục Nghiên Tịch hơi ngượng ngùng nhìn Tư Bác Văn, ánh mắt đầy ắp xấu hổ.
“Ờm… anh có thể gọi bác sĩ hộ tôi được không?”
Thấy bộ dạng này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn không thể không căng thẳng.
“Sao thế, thấy không khỏe ở đâu à?”
“Sao đang yên đang lành lại muốn gọi làm gì?”
Vẻ mặt Tư Bác Văn căng thẳng nhìn Lục Nghiên Tịch, giống như thể anh sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì đó vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch hơi mất tự nhiên nắm chặt lòng bàn tay.
“Tôi, tôi chỉ muốn đi vệ sinh thôi.”