Một lời như làm thức tỉnh người trong mộng.
Sắc mặt Lục Nghiên Tịch trở nên vô cùng khó coi: “Bọn họ ăn tiền hoa hồng phải không?” Hài cốt của ba còn chưa lạnh mà bọn họ đã bắt đầu hút máu công ty rồi!
Loại người như vậy mà ba mẹ còn thường xuyên nhắc nhở cô rằng đó là người thân của mình!
“Tiền hoa hồng sao? Em nghĩ đơn giản quá rồi. Tốt nhất là em mau lấy lại tài sản của ba em về tay mình đi.” Hoắc Vũ Khải trầm giọng nói, mặt thoáng hiện lên vẻ đau lòng.
Theo như những gì anh ta biết được, cả nhà Vu Diễm My đã bắt đầu thương lượng về việc bán xe và nhà của Lục Huyền Lâm đi.
Anh ta không nói rõ ra, nhưng Lục Nghiên Tịch biết rằng, giờ cô đã lập gia đình, những thứ kia hiển nhiên sẽ rơi vào tay của Lục Hương Cầm.
“Còn nữa, em phải để ý cả Tư Bác Văn, gần đây anh ta cũng hơi kì lạ.” Hoắc Vũ Khải chậm rãi nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Nghiên Tịch, thấy sắc mặt cô hơi thay đổi, anh ta liền biết mình nói sai rồi.
“Ừ, em biết rồi.” Lục Nghiên Tịch đồng ý qua loa lấy lệ, sau khi vừa ăn tối xong, cô lại vội vàng chạy về biệt thự.
Văn kiện đã được gửi đến máy tính, do giám đốc tài chính gửi đến, là báo cáo tài chính của quý này. Cô kiểm tra qua một vài khoản mục, có một số khoản nợ không rõ ràng, toàn bộ đều từ tay Vương Chấn đi ra.
Cô yêu cầu xem cả báo cáo tài chính của mấy quý trước nữa, kiểm tra hết trong vài ngày mới phát hiện một số cổ đông trong công ty cũng có vấn đề.
Cầm những thứ này xong, cô vội trở về nhà họ Lục.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa, mở cửa là một gương mặt xa lạ: “Xin chào, cô là…?” Một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, nhìn Lục Nghiên Tịch, ánh mắt trốn tránh.
Bà ta đã nhìn thấy cô gái này ở bức ảnh trong nhà.
Lục Nghiên Tịch quan sát bà ta rồi thẳng thừng đẩy cửa vào trong. Cô không quan tâm đến ánh mắt của người phụ nữ kia, đi thẳng vào phòng khách.
Lục Hương Cầm đang ngồi trong phòng khách ăn đồ ngọt, xem chương trình truyền hình. Dáng vẻ hệt như của một bà chủ.
Lúc nhìn thấy Lục Nghiên Tịch, bà ta cũng không đứng dậy, chỉ liếc cô một cái: “Về rồi đấy à.”
Sau đó cũng không nói gì nữa.
“Dượng đâu rồi?” Mục đích của cô là đến tìm Vương Chấn, cũng không muốn dây dưa nhiều với Lục Hương Cầm làm gì.
Mà nói bây giờ nhà họ Lục trống hoe trống hoắt, thấy Lục Hương Cầm như vậy, trong lòng cô vô cùng tức giận, cũng không có tâm trạng đâu mà nói chuyện.
“Vẫn chưa về.” Lục Hương Cầm khịt mũi mỉa mai một tiếng, nhổ vỏ trong miệng ra, sau đó mới đánh mắt nhìn sang, thấy Lục Nghiên Tịch đã khôi phục lại như trước, vẻ mặt thoáng hiện vẻ chế giễu.
Cưng chiều thì sao nào, gả ra ngoài rồi thì cũng thành loại ăn cháo đá bát cả thôi, ba mình vừa mất, mẹ còn đang nằm trên giường mà mình vẫn ở đây làm loạn.
Trong suy nghĩ của Lục Hương Cầm, Lục Nghiên Tịch phải nên chưa gượng dậy nổi.
Bớt làm phiền đến bà ta.
“Được rồi, khi nào dượng về thì bảo ông ta gọi điện cho tôi.” Lục Nghiên Tịch nói, thấy Lục Hương Cầm “ừ” một tiếng, cô mới nói tiếp: “Tôi đến lấy quần áo để thay cho mẹ tôi.”
Những ngày qua Lý Tang Du nằm trên giường nên vẫn toàn mặc quần áo ngủ, tiện để cô lau người, lúc ngủ cũng thoải mái hơn nhiều.
Nhưng Lục Nghiên Tịch nghĩ đến khi mẹ tỉnh lại là có thể thay quần áo của bà.
Không chờ cô kịp làm gì thì Lục Hương Cầm đã ngắt lời cô: “Đã thu dọn xong hết rồi, để hết ở kia kìa.” Dứt lời, bà ta chỉ vào một căn phòng ở tầng một.
Nếu Lục Nghiên Tịch nhớ không nhầm, đó là phòng chứa mấy đồ linh tinh.
Quả nhiên, cô vừa đẩy cửa ra, một đống thùng giấy lớn đầy ắp, chồng thành đống ở góc tường, nhìn như bị tùy tiện vứt ở đó, dường như sắp đổ xuống đến nơi.
Đúng là đã bị coi thành đồ linh tinh luôn rồi. Cô mở đại một cái, bên trong là vest và quần áo thường ngày trước kia của ba.
Cô tức giận ra ngoài, đứng chắn trước tivi của Lục Hương Cầm: “Cô, cô làm vậy là có ý gì?”
“Cháu đã gả ra ngoài rồi, còn đón cả mẹ cháu qua đó nữa. Những thứ này để lại cũng vô ích thôi, giữ lại để làm gì chứ?” Lục Hương Cầm như đang nhìn một kẻ ngốc, hờ hững nói xong liền phất tay: “Đứng dịch ra chút đi, chắn của cô rồi.”
“Cô!” Lục Nghiên Tịch không chịu thua, ngược lại còn nhìn chằm chằm Lục Hương Cầm như nhìn một người xa lạ.
Vu Diễm My mở công ty riêng, Vương Chấn thì đang táy máy tay chân vào Lục Thị, bây giờ lại đến Lục Hương Cầm tuyên bố chủ quyền ở nhà. Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?
“Nghiên Tịch, đừng làm loạn nữa được không? Mau về đi, cô còn có việc phải làm, để lái xe đưa cháu về đi.” Dứt lời, Lục Hương Cầm đã tự dịch chỗ ngồi, tiếp tục bình thản xem ti vi.
“Các người muốn chiếm đoạt đồ của ba mẹ tôi đúng không?” Lúc Lục Nghiên Tịch hỏi ra câu này, trong lòng cũng đã có câu trả lời.
Chỉ là từ đầu đến cuối, trong lòng cô vẫn còn nhen nhóm chút hy vọng, hy vọng rằng đây chỉ là ảo giác của cô thôi, dù sao những người này cũng là người thân của cô. Nhưng sự thật thì lòng tin của cô không đáng giá một xu nào cả.
“Chiếm đoạt sao? Nghiên Tịch, cô cũng họ Lục, là em gái của ba cháu. Gia sản này cũng là của ba cô để lại mà, cô thừa kế thì có gì sai đâu?” Mặt Lục Hương Cầm tối sầm lại, bỗng dưng đứng lên.
Khí thế này đúng là giống chủ nhà thật đấy.
Không để Lục Nghiên Tịch lên tiếng, bà ta đột nhiên lấy một tập văn kiện từ trong ngăn kéo ra!
Trên đó là giấy chứng nhận chuyển nhượng bất động sản, còn có cả bất động sản đứng tên Lục Huyền Lâm đều đã chuyển nhượng hết sang cho Lục Hương Cầm.
Lục Nghiên Tịch không thể tin nổi, sau khi lật xem mấy tờ, cô lật thẳng đến trang cuối cùng, là chữ ký của Lục Huyền Lâm.
Ba cô lại còn tự nguyện!
Ngày tháng ghi trên đó là một tháng trước.
Trước lễ kết hôn của cô.
“Các người đã sớm chuẩn bị rồi ư?” Từ khi cô sắp gả cho Tư Bác Văn, những thứ này đã được chuẩn bị hết cả. Hoặc có thể nói, bọn họ đã có ý định này từ lâu rồi, chẳng qua là đang chờ thời cơ mà thôi.
Lục Nghiên Tịch bỗng muốn bật cười, mà cô cũng cười lên thật: “Cô à, ba của tôi đối xử không tốt với mấy người sao? Những năm qua ăn của nhà tôi, dùng của nhà tôi, chị họ thích gì ba mẹ tôi đã nói không bao giờ chưa? Tại sao lại đối xử với bọn họ như thế?”
Cô cảm thấy ba mẹ cô đối xử như vậy là quá tốt rồi.
“Tại sao à? Lục Nghiên Tịch, từ khi mẹ mày gả vào đây, lúc nào cũng soi mói lỗi sai của tao, rêu rằng tao không tốt, sau này sẽ bị gia đình nhà chồng chê cười, ngày nào cũng nói đông nói tây. Bà ta tốt lắm chắc? Còn cả mày nữa, mày lớn lên dưới ánh hào quang, bất kỳ thứ gì thì cũng là mày có thì Diễm My mới có, thế thì tốt ở chỗ nào?”
Dường như bị gợi lại kí ức, Lục Hương Cầm cũng nghiêm túc hẳn lên, trong mắt là nỗi oán hận không thể che giấu được.
Dù sao cũng lật mặt với nhau rồi, bà ta cũng chẳng muốn níu kéo cái quan hệ người thân kia làm gì nữa: “Mày đi đi, sau này cũng đừng về nữa. Chúng ta không còn quan hệ nữa rồi.”
Ý là muốn cắt đứt quan hệ.
“Cắt đứt cũng được thôi, nhưng tôi muốn lấy lại những thứ này, tôi mới là người thừa kế trực hệ gần nhất.” Lục Nghiên Tịch cầm văn kiện trên bàn lên, xé làm đôi ngay trước mặt Lục Hương Cầm.