Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Nghiên Tịch nhìn Tư Bác Văn, đáy mắt đầy sợ hãi và lo lắng không thể che giấu.

Nhìn thấy bộ dạng này của Lục Nghiên Tịch, trong lòng Tư Bác Văn cũng tự dưng run lên theo.

Những việc anh làm trước đây dường như trong lòng Lục Nghiên Tịch vẫn thật sự không thể nào quên được, đã để lại ám ảnh mất rồi.

Nếu không, Lục Nghiên Tịch cũng sẽ không phản ứng như thế này.

Anh hơi mím môi nhìn Lục Nghiên Tịch với vẻ mặt kiên định.

"Sẽ không đâu."

"Không như cô nghĩ đâu."

Trong khoảng thời gian này, mặc dù vẫn chưa làm rõ lòng mình nghĩ gì khi đối mặt với Lục Nghiên Tịch.

Nhưng cảm giác này có chút kỳ quái, không giống với trước đây.

Lần này, anh sẽ nắm chặt tay của Lục Nghiên Tịch lần nữa, sẽ không buông ra.

Nghe thấy lời phủ nhận của Tư Bác Văn, cả người Lục Nghiên Tịch không khỏi ngẩn ra.

Cô mở to mắt, như thể sợ rằng mình đã nghe nhầm gì đó.

"Anh, anh nói cái gì?"

Đừng nói người đàn ông này vừa rồi đang nói đùa nhé.

"Tư Bác Văn, anh có biết vừa rồi mình đang nói gì không?"

Tư Bác Văn rốt cuộc có biết nói ra những lời này có nghĩa là gì không...

Ngay cả Lục Nghiên Tịch cũng không để ý, ánh mắt cô nhìn Tư Bác Văn mang theo một ít hy vọng nhỏ nhoi.

Vẫn luôn yêu đơn phương Tư Bác Văn nhiều năm như vậy, muốn trong lúc nhất thời quên đi, đây là chuyện hoàn toàn không thể nào làm được.

"Tôi biết."



Tư Bác Văn gật đầu nhìn Lục Nghiên Tịch.

"Tôi biết nó có ý nghĩa gì."

"Lần này tôi sẽ không lựa chọn buông tay cô ra nữa."

Nói rồi, Tư Bác Văn vươn tay ra, nắm tay Lục Nghiên Tịch thật chặt, không cho cô rời đi.

Lục Nghiên Tịch ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Tư Bác Văn, thế mà lại bất chợt sa vào trong đó.

Chuyện này.

Quan hệ hiện giờ của hai người bọn họ, tính là gì đây?

Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch không khỏi lắc đầu.

Trong khoảng thời gian này, nhà họ Lục, mẹ, Tư Bác Văn bên này, quá nhiều quá nhiều chuyện đè ép đến mức cô thở không nổi.

Bây giờ sau khi nghe những lời Tư Bác Văn nói, Lục Nghiên Tịch thậm chí không biết phải làm gì mới tốt.

"Tôi, tôi không biết..."

"Anh đừng nói nữa."

Khi nghe những lời của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch vô thức muốn lẩn trốn.

Đã quen nhìn bộ dáng lạnh lùng của Tư Bác Văn, trong lúc nhất thời vẫn có hơi không được quen lắm khi Tư Bác Văn nói với cô điều đó.

Tuy nhiên, qua bao nhiêu năm tìm hiểu, Lục Nghiên Tịch cũng có thể nhìn ra người đàn ông trước mặt này không hề nói dối.

Chỉ là, cô vẫn có thể ở bên Tư Bác Văn ư?

Tình huống hiện tại của cô, hoàn toàn không thể tiếp tục bắt đầu lại với người đàn ông này.

Huống chi, giữa bọn họ thật sự có quá nhiều quá nhiều trở ngại.

"Tôi……"

Nhìn thấy vẻ mặt đầy do dự của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn hơi sốt ruột thẳng thừng ngắt lời.

"Lục Nghiên Tịch, tôi không quan tâm cô nghĩ như thế nào, nhưng để tôi nói cho cô biết, cô là người của Tư Bác Văn tôi, có mà chạy đằng trời."

Đôi mắt sâu thẳm của Tư Bác Văn cứ nhìn Lục Nghiên Tịch ở trước mặt như thế.

Trong lúc nhất thời, bốn mắt chạm nhau.

...

Ở bên này, Vu Diễm My bị người đàn ông kéo vào góc tường.

Cô ta vừa khiêu vũ, vừa nhìn Tư Bác Văn và cả Lục Nghiên Tịch bên cạnh một cách không cam lòng.

Nhìn bộ dạng của hai người, cũng không biết đang nói về cái gì.

Nghĩ đến cơ hội không dễ gì mình mới có được, lại bỏ lỡ một lần nữa như thế.

Đột nhiên, tâm trạng Vu Diễm My không dưng lại trở nên cáu kỉnh.



"Chết tiệt!"

Vu Diễm My không nhịn được tức giận rít khẽ một tiếng lên một tiếng.

Nghe thấy giọng của Vu Diễm My, người đàn ông cau mày, mở miệng hỏi thẳng cô.

“Làm sao thế, cô Vu.”

"Vừa rồi tôi có làm sai chuyện gì không?"

Người đàn ông nhìn Vu Diễm My với ánh mắt đầy nhiệt tình và thân thiện.

Ban đầu vốn là dự định bắt chuyện với Lục Nghiên Tịch, nhưng có vẻ như bắt chuyện với Vu Diễm My một chút cũng được.

"Cô Vu thật sự là tuổi trẻ tài cao, tuổi còn trẻ như vậy mà đã trở thành giám đốc điều hành của công ty rồi, so về thực lực nhất định không hề yếu kém..."

Người đàn ông không ngừng bắt chuyện với Vu Diễm My, vẻ mặt đầy nịnh nọt cô ta.

Vu Diễm My chỉ biết khinh thường, đáy mắt đầy vẻ thờ ơ.

Một người đàn ông như vậy sao có thể sánh được với Tư Bác Văn chứ.

"Cút, đừng làm phiền tôi."

Tính nết cô ta không được tốt lắm đâu, không phải ai cũng có thể bắt chuyện được.

Con hàng như thế này chi bằng cút đi sớm cho phức mắt.

Nghe thấy lời này của Vu Diễm My, trong lúc nhất thời, sắc mặt của người đàn ông cũng trở nên hơi khó coi.

"Cái gì?"

Nghĩ đến anh ta đã rong chơi lăn lộn giữa những người phụ nữ nhiều năm như thế, mà lần đầu tiên gặp được một người không biết tốt xấu gì giống như Vu Diễm My.

Một người đàn ông cho dù thế nào đi nữa cũng có lòng tự trọng của riêng mình.

Bị Vu Diễm My nói như thế, khuôn mặt anh ta tức khắc sa sầm đi.

"Cô Vu, tôi thật sự rất yêu thích cô, cho nên mới cùng cô..."

Người đàn ông còn chưa kịp nói xong, Vu Diễm My lại lần nữa cắt ngang.

"Tôi không quan tâm anh có yêu thíchtôi hay không, tránh xa tôi ra một chút."

"Buồn nôn."

Sau khi ném xuống hai chữ này, Vu Diễm My quay người bỏ đi thẳng.

Cô ta hất cằm chiếc cằm kiêu ngạo của mình lên, bộ dáng đó như muốn nói rằng, bản thân mình lợi hại như thế, không một ai có thể sánh được với mình.

Nhìn bộ dạng này của Vu Diễm My, lòng người đàn ông cũng trở nên không vui.

Bất kể như thế nào, tôn nghiêm của một người đàn ông cũng không nên bị người ta chà đạp như thế, huống chi là bị một người phụ nữ chà đạp.

Người đàn ông bước nhanh về phía trước túm chặt lấy cánh tay của Vu Diễm My.



"Mẹ kiếp, cô nói thêm một câu nữa thử xem, có tin tôi xé miệng cô ra hay không!"

Nói rồi, người đàn ông giơ cánh tay lên tát thẳng vào mặt Vu Diễm My không chút do dự.

Trong phút chốc, chỉ nghe thấy một tràng tiếng bạt tai vang dội lọt vào lỗ tai.

Vu Diễm My ngước mắt, trên mặt đầy vẻ không thể tin được.

Cái bạt tai vừa rồi kia, đánh đến mức đầu óc cô còn cảm thấy hơi lơ mơ.

"Anh, anh dám đánh tôi!"

"Anh!"

"Rốt cuộc anh có biết tôi là ai không?"

Vu Diễm My nhìn người đàn ông, thẳng thừng gầm lên.

Cái tát vừa rồi thực sự phải gọi là dùng hết sức lực, đến bây giờ, Vu Diễm My vẫn cảm thấy khuôn mặt còn hơi đau rát.

"Anh đợi đấy, xem tôi tính sổ anh như thế nào."

Một người trước giờ luôn huênh hoang như Vu Diễm My, không đặt những tên đàn ông chó này vào trong mắt.

Không ngờ đến hôm nay cô ta lại vấp phải một tên như thế, cơn tức này nếu không trút ra thì làm sao cô ta chịu nổi.

Nghe những lời này của Vu Diễm My, người đàn ông không khỏi mỉm cười.

"Cô nghĩ cô là ai?"

"Cô thực sự cho rằng mình là một nhân vật lớn có máu mặt sao, những lời tôi nói vừa rồi chỉ là để phụ họa cô mà thôi."

"Không ngờ cô lại cho đó là thật".

"Đi, để xem đêm nay tôi tính sổ cô như thế nào."

Nói rồi, người đàn ông nhổ mạnh một ngụm nước bọt vào Vu Diễm My, kéo cô ta đi thẳng ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK