Dù sao lúc nãy nghe quản gia nói hơi lo lắng.
Nhưng bây giờ xem ra là cô nghĩ nhiều quá thôi, rõ ràng cậu bé Gia Bảo này dễ gần lắm mà.
Lục Nghiên Tịch nhếch môi ngồi cạnh Gia Bảo, bắt đầu trò chuyện với cậu bé.
Bỗng bầu không khí giữa hai người rất vui vẻ và hòa thuận.
...
Giữa lúc đó, quản gia đi lên thấy hai người như thế bèn vội vàng chạy xuống báo cáo với Tư Bác Văn.
"Ông chủ ơi, không ổn rồi!"
"Ông chủ!"
Thấy quản gia gấp gáp như thế, Tư Bác Văn bất giác nhíu mày, hỏi.
"Sao vậy!"
Lẽ nào Lục Nghiên Tịch và Gia Bảo xảy ra chuyện gì?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tư Bác Văn càng u ám hơn.
Tư Bác Văn nhìn quản gia như muốn biết đáp án.
Do quá kích động nên qua một lúc lâu quản gia vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Ông ta thở hổn hển, đợi cả buổi cũng không thấy ông ta giải thích chuyện gì đang xảy ra.
Dáng vẻ của quản gia làm Tư Bác Văn bực bội liếc mắt nhìn.
Thôi, anh tự đi lên xem cho rồi.
Nghĩ vậy, Tư Bác Văn đẩy quản gia ra, tự mình chạy lên lầu.
Mở cửa phòng, anh cũng sững sờ khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt.
Lục Nghiên Tịch ngồi dưới đất, người đang tựa vào lòng cô chính là Gia Bảo.
Khuôn mặt Gia Bảo vẫn còn vệt nước mắt chưa khô, cậu bé cứ vậy nằm thiếp đi trong lòng Lục Nghiên Tịch.
Tư Bác Văn quá đỗi ngạc nhiên trước khung cảnh ấy.
Anh nói rồi mà, trực giác luôn mách bảo anh rằng Lục Nghiên Tịch nhất định sẽ dỗ dành được Gia Bảo.
Nhìn tình hình thì trực giác của anh đã đúng.
Thấy Tư Bác Văn đứng ngây người ở cửa, Lục Nghiên Tịch không khỏi liếc mắt nhìn.
Cô đưa tay làm động tác với Tư Bác Văn ra hiệu anh tới đây ngay.
Có biết nãy giờ cô ôm Gia Bảo thế này mỏi tay lắm không?
Thế mà người đàn ông này chẳng tự giác qua đây chút nào, đúng là đáng ghét.
Dáng vẻ đó của Lục Nghiên Tịch làm Tư Bác Văn thấy hơi buồn cười, anh nhoẻn môi đi nhanh tới.
"Đưa tôi nào."
Tư Bác Văn chìa tay, chuẩn bị ôm Gia Bảo về từ lòng Lục Nghiên Tịch.
Bấy giờ Lục Nghiên Tịch mới chú ý tới.
Hóa ra Gia Bảo nắm chặt đầu ngón tay mình nãy giờ, cố giật thế nào cũng không tài nào dứt ra được.
Thấy vậy, Lục Nghiên Tịch bỗng đỏ mặt.
Cô đưa tay vỗ nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn, núng nính của Gia Bảo.
"Gia Bảo, Gia Bảo!"
"Dậy nào."
Nhưng dù Lục Nghiên Tịch có gọi thế nào thì Gia Bảo cũng không có phản ứng gì cả, vẫn nhắm mắt ngủ say li bì.
Hơn nửa người Gia Bảo còn dựa vào Tư Bác Văn.
Thế là hai người cách nhau rất gần, giữa hai người không còn bất kì khoảng trống nào.
"Phải làm sao đây?"
Không còn cách nào, Lục Nghiên Tịch nhìn về phía Tư Bác Văn.
Thế này thì biết làm sao bây giờ?
Gia Bảo nắm cô rất chặt, dù sao cũng không thể giật phăng ra được.
Nếu làm vậy thì cậu bé sẽ lại òa khóc mất, mới dỗ xong mà.
Nhất thời Lục Nghiên Tịch làm vẻ mặt đau khổ, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Biểu cảm của Lục Nghiên Tịch làm Tư Bác Văn buồn cười.
"Còn sao nữa?'
"Tạm vậy một đêm đi."
Nói rồi Tư Bác Văn ôm Gia Bảo đi qua chiếc giường lớn gần đó.
Bị kéo lên, Lục Nghiên Tịch cũng phải đứng dậy theo, đi theo sau lưng Tư Bác Văn.
"Tạm một đêm, tạm kiểu gì?"
Lục Nghiên Tịch mở to mắt, nhìn Tư Bác Văn chằm chằm với vẻ khó hiểu.
Người đàn ông này nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ, làm như dễ lắm vậy.
Nhưng Tư Bác Văn không để ý tới Lục Nghiên Tịch mà nằm luôn lên giường, ngủ.
Hành động của Tư Bác Văn làm Lục Nghiên Tịch hoảng sợ đến mức sắp rơi cả cằm.
"Tư Bác Văn!"
"Anh ngủ thật à!"
Cô cứ nghĩ anh chỉ đùa thôi, bây giờ xem ra là cô nghĩ nhiều rồi.
Nghe thấy giọng Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn mở mắt nhìn cô với vẻ khó hiểu.
"Sao vậy?"
Tư Bác Văn thế này càng làm Lục Nghiên Tịch tức hơn.
"Anh!"
Lục Nghiên Tịch vừa định nói tiếp nhưng chưa kịp thốt ra từ nào thì sực nhận ra mình hơi lớn tiếng.
Lỡ lát nữa đánh thức Gia Bảo thì sao.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch lắc đầu, ngậm miệng lại.
Đành vậy, đến Tư Bác Văn cũng không ngại ở tạm như vậy thì cô còn nói gì nữa.
Đắn đo chỉ khiến người ta nghĩ mình làm dáng thôi.
"Không có gì."
Dứt lời, Lục Nghiên Tịch ngồi xuống, ngã vào bên kia của Gia Bảo rồi ngủ luôn.
Tư Bác Văn thấy Lục Nghiên Tịch như vậy thì bật cười, khóe môi nhếch lên.
Dường như đã lâu lắm rồi họ không ở với nhau thế này.
Trước đây sống chung với nhau, anh luôn thấy Lục Nghiên Tịch phiền phức và đáng ghét.
Nhưng đến khi thật sự chia tay với Lục Nghiên Tịch thì không hiểu sao anh lại nhớ nhung những ngày tháng ấy.
Tư Bác Văn lắc đầu, đôi mắt ánh lên sự bồi hồi.
Tự nhiên suy nghĩ không đâu làm gì.
...
Lục Nghiên Tịch ở bên kia cũng có cảm giác tương tự.
Trái tim tưởng chừng nguội lạnh bỗng loạn nhịp.
Bên kia giường là Tư Bác Văn.
Hai người nằm trên cùng một chiếc giường, thật là một hình ảnh yên bình và đẹp đẽ biết bao, trước đây Lục Nghiên Tịch chưa bao giờ nghĩ tới nó.
Thời gian trôi qua, phút chốc đã là sáng hôm sau.
Khi Lục Nghiên Tịch thức dậy đã khoảng mười giờ.
Gia Bảo đang nằm sấp trước mặt chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn cô, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Biểu cảm của Gia Bảo làm Lục Nghiên Tịch không khỏi bật cười.
"Gia Bảo, em đang nhìn gì thế?"
Gia Bảo vừa nghe Lục Nghiên Tịch cất tiếng thì tròn mắt, dường như cậu bé rất tò mò vì sao Lục Nghiên Tịch biết tên mình.
Phản ứng của Gia Bảo làm nét cười trong mắt Lục Nghiên Tịch tươi rói hơn.
"Có phải em đang tò mò vì sao chị biết tên em không?"
Cái đầu nhỏ nhắn của Gia Bảo gật gật lia lịa: "Dạ."
"Chị nghe ba em nói đó."
Lục Nghiên Tịch cười, không biết tại sao cô thấy gương mặt nhỏ nhắn trước mắt đáng yêu quá đi mất.
Nhưng Lục Nghiên Tịch thật sự không thấy chút đường nét nào của Tư Bác Văn trên gương mặt bé bỏng đó cả.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch lắc đầu, gạt suy nghĩ đó đi.
Cô nghĩ linh tinh gì thế không biết.
"Chị tên gì ạ?"