Với suy nghĩ này của Lục Nghiên Tịch, sao bác sĩ Vương có thể không nhìn ra được. Nhưng ông vẫn hy vọng, cho dù có thế nào thì Lục Nghiên Tịch cũng có thể quan tâm sức khỏe của mình đầu tiên.
"Đến lúc đó nếu thai nhi không ổn định, tôi cũng không thể làm gì khác."
Nghe lời của bác sĩ Vương nói thì sự vắng mặt của các chuyên gia đã cho Lục Nghiên Tịch một cơ hội thì sao cô có thể không biết quý trọng được chứ.
Cô gật mạnh đầu: "Được, bác sĩ Vương ông cứ yên tâm."
Bây giờ chỉ có thể tạm thời giữ đứa bé này lại, như thế mọi chuyện khác đều dễ nói rồi!
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn ngồi bên cạnh cô cũng có chút không biết nên làm gì.
Vốn dĩ anh không muốn để Lục Nghiên Tịch sinh đứa bé này ra, cũng không muốn để bác sĩ cho cô một chút hy vọng nào.
Nhưng mà bây giờ lại thấy Lục Nghiên Tịch tươi cười vui vẻ như thế thì không nhịn được mà cong môi, xem ra tất cả đều đáng giá, còn gì quan trọng hơn sự vui vẻ của Lục Nghiên Tịch được chứ?
Anh ngước mắt lên, nhìn bác sĩ Vương đang ngồi trước mặt.
"Bác sĩ Vương, khi nào chúng tôi đến tái khám."
"Một tuần nữa đi."
Một tuần thì khá có tốt cho việc kiểm tra tình trạng cơ thể của Lục Nghiên Tịch bất cứ lúc nào, nếu có chỗ nào không ổn, thì có thể nói thẳng ra trước cũng tốt hơn.
Tư Bác Văn vội vàng gật đầu, trong lòng yên lặng mà ghi nhớ.
"Được!"
Sau đó bác sĩ Vương lại tiếp tục dặn dò thêm vài câu, rồi mới để cho hai người rời đi.
Cầm túi thuốc nặng trong tay, Lục Nghiên Tịch hơi nhíu mày.
"Nhiều thuốc thế này, uống đến khi nào đây."
Quan trọng là, cô ghét nhất chính là phải uống thuốc, bây giờ lại còn cầm nhiều như thế, nhìn thoáng qua, Lục Nghiên Tịch đã muốn sụp đổ luôn rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn đang đứng bên cạnh vội vàng an ủi.
"Đừng nóng, đều là vì tốt cho con, em phải ngoan ngoãn uống thuốc đấy."
Nếu muốn sinh đứa bé này ra, nhất định phải làm như thế, nói cách khác, nếu không thể đảm bảo cơ thể của Lục Nghiên Tịch khỏe mạnh, thì sao đứa bé có thể khỏe mạnh được.
Nghe Tư Bác Văn nói như thế, Lục Nghiên Tịch chỉ đành nghe lời gật đầu.
"Vâng, em biết rồi."
Tuy là không mấy thiện chí, nhưng ngoại trừ lần này ra, thì không còn cách nào khác có thể tốt hơn được nữa.
Tư Bác Văn ngước mắt lên, liếc nhìn Lục Nghiên Tịch.
"Tý nữa em muốn đi đâu, có thể anh phải đến công ty giải quyết một số chuyện nữa."
Quan trọng là, mấy ngày nay vì ở cùng Lục Nghiên Tịch, nên Tư Bác Văn không hề đi đâu cả, cứ ở bên cạnh cô không rời nửa bước.
Chuyện trong công ty, tất cả mọi thứ, Tư Bác Văn đều chưa xử lý. Nếu không xử lý thì chắc mọi thứ đã rối tung lên cả rồi.
Nghe thấy Tư Bác Văn nói thế, Lục Nghiên Tịch vội vàng gật đầu: "Yên tâm, anh không cần lo cho em, em không sao đâu."
Bây giờ không phải cô đang rất tốt sao? Có chỗ nào giống với người bị bệnh, có vấn đề về sức khỏe sao.
"Anh cứ lo đi làm đi, chờ tý nữa em đến gặp mẹ em, tối chút sẽ về mà."
Đã mấy ngày nay cô chưa đến gặp Lý Tang Du rồi, cũng không biết bây giờ tình hình thế nào rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn cười vô cùng cưng chiều.
"Thế, hôn anh một cái rồi anh đi."
Nói xong, Tư Bác Văn còn nghiêng má của mình đến trước mặt Lục Nghiên Tịch, cứ giống như đang sợ cô không chịu hôn anh vậy.
Lục Nghiên Tịch đỏ mặt, đẩy Tư Bác Văn ra một chút: "Anh làm gì đấy, trên đường có nhiều người thế này..."
Trước cổng bệnh viện, lại làm mấy hành động này, Lục Nghiên Tịch thật sự không làm được.
"Hôn hay không đây?"
Tư Bác Văn nhướng mày, trong mắt còn chứa một chút uy hiếp, cứ như thế mà nhìn Lục Nghiên Tịch.
Lục Nghiên Tịch cũng nhướng mày, đáp trả lại anh một ánh mắt khiêu khích nói: "Em không hôn đâu, anh làm gì em..."
Không đợi Lục Nghiên Tịch nói xong, Tư Bác Văn đã cúi người, trực tiếp hôn xuống môi Lục Nghiên Tịch.
Cô vừa đẩy vừa la: "Anh buông, ưm..."
Lục Nghiên Tịch giãy giụa, Tư Bác Văn lại dùng chút sức giữ cô lại.
Cũng không biết đã qua bao lâu, bây giờ Tư Bác Văn mới thả cô ra, vô cùng đắc ý mà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng lên của Lục Nghiên Tịch.
"Em không hôn anh, vậy thì để anh hôn em!"
Nhìn thấy dáng vẻ không biết xấu hổ thế này của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch có chút bất lực.
"Anh!"
"Thôi bỏ đi, anh mau đi làm đi."
Tư Bác Văn xoa xoa đầu của Lục Nghiên Tịch, gật đầu: "Ừm, anh đi trước nhé!"
Sau đó, Tư Bác Văn xoay người rời đi.
Sau khi nhìn thấy Tư Bác Văn đi rồi, Lục Nghiên Tịch cũng xoay người, chuẩn bị rời đi.
Cô gọi một chiếc xe, đi thẳng đến dưới lầu bệnh viện, xuống xe tiến thẳng vào.
Cốc cốc cốc --
Lục Nghiên Tịch đứng ở cửa, giơ tay, gõ cửa phòng bệnh.
"Mời vào."
Ngay sau đó, giọng của mẹ cũng truyền ra từ bên trong cánh cửa.
Lục Nghiên Tịch đẩy cửa ra, nhìn Lý Tang Du nói: "Mẹ!"
Nghe được giọng của Lục Nghiên Tịch, thì Lý Tang Dung mới biết Lục Nghiên Tịch đã trở về rồi.
Bà cười: "Tiểu Tịch sao con đến đây thế?"
"Gần đây công việc thế nào rồi, con nhìn con này, mệt như thế này rồi, còn gầy ra như thế nữa."
Lý Tang Du đưa mắt nhìn dáng vẻ của Lục Nghiên Tịch, trong mắt đều là sự đau xót.
Lục Nghiên Tịch lắc đầu: "Mẹ, con không có gì đâu, cơ thể con rất tốt! Mẹ không biết đâu con béo rồi đấy."
Nghe Lục Nghiên Tịch nói như thế, Lý Tang Du ngạc nhiên: "Thật à?"
"Béo lên là tốt rồi, nhất định phải chăm sóc cơ thể của mình cho tốt đấy, nếu không đến lúc đó mẹ sẽ lo lắng cho con đấy."
Lục Nghiên Tịch gật đầu, nhìn Lý Tang Du: "Mẹ, mẹ cứ nói con, vậy gần đây mẹ thấy thế nào rồi?"
Trên mặt Lý Tang Du rất có sức sống, so với trước kia thì xem ra tốt hơn nhiều.
"Con nhìn xem, bác sĩ nói qua một khoảng thời gian nữa là có thế xuất viện rồi."
Nghe đến đây, Lục Nghiên Tịch mới cười theo bà: "Nếu thế thì tốt quá rồi!"
Chỉ cần Lý Tang Du không xảy ra chuyện gì, thì mọi thứ đều không còn quan trọng nữa.
"Đúng rồi, chú Thái đâu, lâu rồi còn chưa gặp chú ấy nữa."
Nghe Lục Nghiên Tịch nói thế, khóe môi Lý Tang Du cong lên: "Chú Thái của con rất khỏe, con cứ yên tâm đi."
"Khoảng thời gian con không có ở đây, mỗi ngày chú Thái của con đều sẽ đến đây với mẹ, con không cần lo lắng đâu."
Nghe Lý Tang Du nói thế, thì Lục Nghiên Tịch đã cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Cô chỉ sợ, sợ lúc cô không có ở đây thì không có ai chăm sóc cho Lý Tang Du. Nhưng mà bây giờ xem ra cô đã nghĩ nhiều rồi.
Lục Nghiên Tịch gật đầu: "Thế thì tốt rồi, hôm nào đến con nhất định sẽ mời chú Thái ăn bữa cơm mới được."
Lục Nghiên Tịch vừa dứt lời đã thấy một giọng đàn ông truyền đến.
"Ai muốn mời chú đi ăn cơm à?"