Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ Lục cảm thấy mình thật sự là thất sách, chỉ đành đợi ở quán cà phê cách đó không xa.

Ngày đầu tiên cứ vậy mà trôi qua, ngoài việc cứ cảm thấy mình bị người khác nhìn trộm ra, những các khác Lý Tang Du đều cảm thấy khá tốt.

Còn vấn đề nhìn trộm này, Lý Tang Du cảm thấy có thể là người trong công ty trước kia từng ái mộ cô, tới quan sát cô.

Tuy suy nghĩ này có hơi tự luyến, nhưng ngoài điều này ra hình như không có cách nói khác.

6 năm trôi qua rồi, chắc chỉ là hoài niệm, không có ý gì khác, cô cũng không để tâm.

Bây giờ nên đi đón tụi nhỏ, trường mẫu giáo mà Lục Huyền Lâm tìm cho tụi nhỏ sẽ tổ chức cho phụ huynh đón các bé vào 3 giờ, rất thuận tiện cho nhân viên văn phòng như Lý Tang Du.

Mẹ Lục nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đến gần, nhíu mày lại, đi ra khỏi quán cà phê.

“Lý Tang Du?”

Có thể ở trường mẫu giáo gặp được người quen, là sự bất ngờ của Lý Tang Du, gặp được mẹ Lục thì càng bất ngờ hơn nữa.

||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||

Lý Tang Du khẽ mỉm cười, tỏ ý lịch sự: “Bác gái."

6 năm không gặp, Lý Tang Du vẫn dáng vẻ đó, gương mặt được thời gian bỏ quên, cho người khác cảm giác vẫn rất kiêu ngạo.

Chẳng trách Lục Huyền Lâm bị mê như điếu đổ.

Lông mày của mẹ Lục không giãn ra, nhìn sang nơi khác, lạnh lùng nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Chuyện duy nhất bọn họ có thể nói chính là Lục Huyền Lâm, mẹ Lục chắc là biết chuyện gì đó.

Lẽ nào đòi cháu? Lý Tang Du sẽ không đồng ý.

“Bác gái, tôi phải đón con, xin bác hãy đợi một chút.”



“Hừ.”

Đối với sự lịch sự của Lý Tang Du, mẹ Lục không để trong mắt, hừ lạnh một tiếng: “Cô cũng là người thông minh, tin rằng cô biết mục đích tôi đến đây.”

“Bác gái bác đánh giá cao tôi rồi, tôi làm sao đoán được tâm tư của bác.” Lý Tang Du mỉm cười.

Trôi qua lâu như vậy, mẹ Lục vẫn không ưa cô.

Người duy nhất của nhà họ Lục đối tốt với cô chỉ có ông cụ Lục.

Hiện nay mẹ Lục tìm tới đây, là Lục Huyền Lâm nói, hay là tự mình tìm tới?

“Hừ, nghe nói cô bây giờ có con rồi.”

“Phải.”

Thật sự đòi cháu sao?

Trong lòng Lý Tang Du có hơi lo lắng, cô bằng lòng để tụi nhỏ nhận lại ba của mình, không đại biểu có thể đưa con cô đi.

“6 năm không trở về, cô còn về làm gì? Dẫn theo con chồng trước trở về tiếp tục quấn lấy Lục Huyền Lâm sao?”

Mẹ Lục vẫn không biết đứa trẻ là con của Lục Huyền Lâm sao?

“Tôi không có như vậy, bác gái, là bác nghĩ nhiều rồi.”

Sao mở miệng thì cô trở thành người vô liêm sỉ như vậy?

“Tôi nghĩ nhiều, nếu tôi nghĩ nhiều, cô sao lại cho con học ở trường mẫu giáo do Lục Thị chúng tôi góp vốn?”

“Trường mẫu giáo là Lục Huyền Lâm tìm, những chuyện khác thì tôi không biết, tôi không hề biết.”

Thì ra trường mẫu giáo này, Lục Huyền Lâm đã góp vốn, công ty của mình góp vốn, trường mẫu giáo cũng góp vốn, bây giờ Lục Thị thật sự có thể bị phung phí như vậy sao?

Lý Tang Du cảm thấy có chút cảm giác bị lừa gạt.

“Cô không biết sao? Lý Tang Du, từ sau khi cô xảy ra chuyện, Huyền Lâm nói rõ với tôi con người của cô, tôi cũng đã hết lần này đến lần khác xem xét lại những tổn thương tôi gây ra cho cô trong quá khứ, nhưng không ngờ cô là người như vậy! Huyền Lâm bị cô lừa rồi! Cô dựa vào sự mang nợ mà Huyền Lâm đối với cô, dẫn con của người khác đến tìm nó, cô không thấy xấu hổ sao?” Mẹ Lục đau đớn mà nhìn sang Lý Tang Du.

Lục Huyền Lâm luôn nói bà ta nhìn nhầm người rồi, thật ra không phải, chỉ là hai mắt của Lục Huyền Lâm bị che mờ rồi.

“Xấu hổ sao? Bác gái, chuyện bác nói đều không phải là sự thật, tôi tại sao phải cảm thấy xấu hổ?”

Chuyện này chắc là mẹ Lục tự mình điều tra, nếu không là người khác gây chia rẽ nói cho mẹ Lục.

“Tôi không muốn quay về tìm Lục Huyền Lâm, nếu không phải chuyện công việc, tôi nghĩ tôi cũng sẽ không quay về nữa, càng không cần nói những điều này.”



“Nói thì hay lắm, vậy cô tại sao muốn để Huyền Lâm biết? Tại sao còn tiếp xúc với Huyền Lâm thân thiết như vậy?”

Lý Tang Du không có trả lời nữa, nói nhiều vô ích, cô không muốn tranh luận vô lý nữa.

Cô không giải thích, mẹ Lục trở về tự nhiên sẽ hỏi Lục Huyền Lâm, cũng không cần cô nói gì.

Bây giờ nói nhiều nữa, theo mẹ Lục thấy cũng chẳng qua là cưỡng từ đoạt lý mà thôi.

“Mẹ!”

Thấy Lý Tang Du không nói chuyện, mẹ Lục tức đến mức không có chỗ xả, khi còn muốn nói thêm mấy lời trách mắng Lý Tang Du nữa, Tịch và Mộ chạy ra.

Tịch không nhìn thấy mẹ Lục, lao vào trong lòng Lý Tang Du.

“Mẹ, đó là ai ạ?” Mộ hiểu chuyện mỉm cười với mẹ Lục, mới đi tới trước mặt Lý Tang Du, nhỏ giọng hỏi.

Rất lễ phép.

“Không phải ai cả.” Lý Tang Du khẽ mỉm cười, nắm tay của hai đứa trẻ: “Bác gái, không có chuyện gì nữa, tôi dẫn các con đi trước.”

Tịch liếc nhìn mẹ Lục, dáng vẻ ngơ ngác rất là kỳ lạ: “Mẹ, dì đó lạ lạ.”

Mẹ Lục chăm sóc rất tốt, nhìn trông cũng chỉ hơn 40 tuổi, Tịch đương nhiên chọn cách xưng hô trẻ.

Chút thông minh này cô bé vẫn có.

Dì? Tịch, nếu con biết đây là mẹ của ba con thì phải làm sao?

“Người bên cạnh mẹ đều kỳ lạ, con không phải nói như vậy sao?”

“Lêu lêu, mẹ hư.” Tịch làm cái mặt quỷ với Lý Tang Du, không vui mà dẩu miệng.

Cảnh tượng vui đùa khiến mẹ Lục không thể rời mắt, đặc biệt là Mộ.

Khoảnh khắc Mộ cười với bà, giống như nhìn thấy Lục Huyền Lâm hồi nhỏ, có điều ôn hòa hơn Lục Huyền Lâm, có vài phần giống Lý Tang Du.

Bọn trẻ nhìn trông cũng không chỉ có dáng vẻ khoảng ba bốn tuổi, nên có 5 tuổi rồi!

Mẹ Lục hốt hoảng rút điện thoại gọi cho ba Lục.

“Phải làm sao đây? Tôi hình như làm sai chuyện rồi.”

...



Trịnh Mễ Á đẩy mẹ của mình vào quán cà phê, vừa vào cửa thì nhìn thấy đôi mẹ con Tiêu Hà.

“Mẹ, mẹ tại sao muốn đến?” Trịnh Mễ Á bực bội hỏi.

Hai người này, nghe thấy tên cũng khiến cô ta nghiến răng nghiến lợi, bây giờ vậy mà nói chuyện trước mặt!

“Cũng đến lúc nói chuyện đàng hoàng rồi.”

So với Trịnh Mễ Á, mẹ Trịnh rõ ràng khá điềm tĩnh, chỉ có sự bình yên nên có, bị bệnh nằm lâu trên giường, sắc mặt rất tái nhợt, bây giờ ra ngoài cũng là ngồi xe lăn.

Vẫn hấp dẫn, dáng vẻ yếu ớt bệnh tật hiện nay càng khiến người ta thương tiếc.

Nhìn thấy mẹ Trịnh, Trịnh Uyển Khanh cũng biết ba của mình tại sao lúc đầu lại vứt bỏ Tiêu Hà.

Cùng lúc sở hữu tiền và người đẹp, ai mà không lựa chọn như vậy chứ?

“Không ngờ, người phụ nữ này đã bộ dạng như này, vẫn có dáng vẻ hồ ly tinh!”

Tiêu Hà mãi mãi cũng sẽ không quên gương mặt này, hại bà ta sảy thai, thậm chí có thể nói là ‘tan nhà nát cửa’.

“Mẹ, nhịn cơn giận, đừng bị quấy nhiễu, đừng quên, mục đích đến đây hôm nay của mẹ.” Trịnh Uyển Khanh nhỏ giọng an ủi.

Nhìn biểu cảm của mẹ con nhà này, Trịnh Mễ Á càng không có sắc mặt tốt, từ xa đã hỏi: “Các người lại muốn giở trò gì?”

“Mễ Á, đừng quậy phá.” Mẹ Trịnh trách móc mà liếc nhìn Trịnh Mễ Á: “Xin lỗi, để hai người đợi lâu rồi.”

Trịnh Mễ Á nghe lời của mẹ mình nhất, hừ một tiếng cũng không nói gì nữa, dưới sự giúp đỡ của người phục vụ, cố định ở trước bàn.

“Đâu có, dì, nếu không phải mẹ con cháu có chuyện, cũng không làm phiền dì ra đây.” Trịnh Uyển Khanh muốn đi tới bắt tay, nhưng bị Trịnh Mễ Á từ chối, bèn thu tay lại.

Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK