Lục Huyền Lâm không nói gì, bởi vì anh thật sự không còn lời nào để nói.
Đối với hai bác, anh mãi mãi là kẻ tội đồ đã đích thân đưa con gái họ vào đồn cảnh sát.
“Năn nỉ nó thì có ích gì? Không nghe giọng điệu của nó vừa rồi sao? Nó hoàn toàn không coi gia đình chúng ta ra gì. Ở trong mắt nó thì làm gì còn có chỗ cho người nhà họ Lục nữa.”
Lục Sơn nói một câu với giọng điệu rất khó chịu, cứ như để giúp Viên Thu trút giận, nhưng Lục Huyền Lâm biết, thực ra ông ta chỉ đang trút giận vì chuyện bị đánh thôi.
Thấy Lục Huyền Lâm không phản bác, Lục Sơn càng thêm vênh váo kiêu ngạo: “Bây giờ cậu giỏi rồi, làm sao còn có thể nghe theo lời khuyên của chúng tôi nữa. Nhà họ Lục đã nuôi nấng cậu nhiều năm như vậy thì lẽ ra cái ân tình đó phải lớn hơn một người đã chết như Lý Tang Du nhiều mới phải. Thật đúng là một đứa không có lương tâm.”
“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì câm miệng cho tôi.”
Ánh mắt Lục Huyền Lâm lạnh lùng nhìn Lục Sơn, hoàn toàn không có ý nể nang đối phương trước mặt mọi người trong gia tộc.
Nhưng dù mặt anh không có biểu cảm gì thì từ trong ánh mắt anh, Lục Sơn vẫn thấy được ý uy hiếp và nỗi căm hận.
Lục Huyền Lâm như vậy làm cho Lục Sơn không khỏi rùng mình, âm thanh của những cú đấm đá ngày hôm qua dường như lại vang lên bên tai khiến ông ta hơi sợ hãi, vết thương trên mặt cũng chợt thấy đau nhức.
Mà điều Lục Huyền Lâm hận nhất chính là nghe người khác nói xấu Lý Tang Du.
“Lục Sơn, cái miệng tốt nhất phải giữ cho sạch sẽ đi, há miệng một người chết ngậm miệng một người chết. Đây có phải là cách nhà họ Lục dạy ăn nói không vậy?”
“Tôi...” Lục Sơn muốn phản bác, nhưng chỉ cần Lục Huyền Lâm liếc mắt nhìn sang là ông ta liền không nói được gì nữa.
Chứng kiến cuộc cãi vã này khiến ông cụ Lục phải thở dài, đúng là gia môn bất hạnh mà.
Lục Hương Cầm không thể nhìn nổi nữa, bà ta tự cho rằng Lục Huyền Lâm sẽ không làm xấu mặt một người phụ nữ như mình ở trước mặt mọi người.
Thế là liền mỉm cười, tiếp tục khuyên nhủ: “Huyền Lâm à, cháu thấy đấy, người một nhà không nên chia rẽ. Dù sao chúng ta cũng là một gia đình, cho dù Dĩ Mai có lỗi phải chịu phạt thì cũng không nên để đến mức ngồi tù chứ!”
“Chuyện này mà truyền ra ngoài thì người ta sẽ nói như thế nào đây? Thế này thành ra là đấu đá nội bộ rồi còn gì?”
“Đúng vậy đó. Cứ coi như bác gái xin cháu đấy được không? Dĩ Mai làm sai cháu muốn mọi người bồi thường bao nhiêu tiền cũng được, nhưng cháu có thể rút đơn kiện, đừng để con bé phải vào tù được không?”
Lục Hương Cầm lại mở miệng lần nữa, vẻ mặt chân thành, nhưng khi nhìn về phía Lục Huyền Lâm, bà ta lại phát hiện ra dù họ có tốn công khuyên nhủ như vậy thì sắc mặt của người này từ khi vừa vào nhà đến giờ vẫn không hề thay đổi gì.
Mẹ Lục lại không nói năng gì. Cho dù cũng muốn khuyên nhủ Lục Huyền Lâm nhưng cuối cùng bà ta vẫn không lên tiếng.
Giờ Lục Huyền Lâm đã hiểu được một chút lý do tại sao lúc trước Lý Tang Du gặp người nhà anh là tránh còn không kịp rồi, cũng hiểu tại sao cô lại không muốn tốn nước bọt trước mặt người nhà họ Lục như thế.
Gia đình danh giá gì cơ chứ? Rõ ràng chỉ là một đám người ích kỷ.
Việc xin xỏ cho Lục Dĩ Mai cũng chỉ vì sợ truyền ra tiếng xấu, làm nhục thanh danh nhà họ Lục mà thôi.
Đối với một đám người không hiểu lý lẽ thì đôi khi sự thật còn không quan trọng bằng danh tiếng.
Lục Huyền Lâm phải thừa nhận lúc vừa mới biết được tin tức, anh cũng như những người này, đều không hề muốn tin vào điều đó.
Nhưng đối mặt với bằng chứng thì tất cả sự không muốn tin đều chỉ là đang lừa mình dối người thôi.
Lục Huyền Lâm chính là người cảm thấy không sẵn lòng đối mặt với việc người thân của mình lại là kẻ ra tay với người yêu của mình nhất.
Anh tuyệt đối không thể nhân nhượng với Lục Dĩ Mai. Nếu như bây giờ cứ bỏ qua cho chị ta như vậy thì sẽ chỉ càng thêm dung túng nuông chiều cho sự ương ngạnh của chị ta. Nếu chị ta không nhận được những bài học xứng đáng phải nhận thì làm sao có thể xứng đáng với những tháng ngày gian nan thống khổ mà ba người họ đã phải trải qua chứ.
“Huyền Lâm, Dĩ Mai cũng chỉ làm chuyện ngoài ý muốn thôi mà. Cháu hãy tha thứ cho con bé lần này đi!”
“Đúng đấy, chúng ta là người một nhà, không cần thiết phải gây chia rẽ chỉ vì một người ngoài như thế! Nếu thật sự không được thì để Dĩ Mai đi thắp nén nhang cho Lý Tang Du, nói lời xin lỗi rồi để chuyện này trôi qua đi.”
“Đúng, đúng, xin lỗi không phải là được rồi sao? Cùng lắm thì lại cho thêm một ít tiền nữa.”
“...”
Nghe câu đó cũng có vẻ rất hợp lý, những người còn lại trong nhà họ Lục lại tiếp tục lấy hết can đảm để thuyết phục Lục Huyền Lâm, làm bộ như một gia đình hòa thuận.
Những tiếng nói cứ vang lên không ngừng bên tai Lục Huyền Lâm.
Nếu như lúc đầu lời nói của Lục Hương Cầm đã kích động Lục Huyền Lâm tức giận thì bây giờ những người này lại đang đổ thêm dầu vào lửa.
Xin lỗi sao? Liệu một lời xin lỗi và một khoản tiền có thể giải quyết được chuyện đã qua không? Những gì Lục Dĩ Mai làm đã đủ để khiến Trịnh Uyển Khanh chết một lần rồi, lẽ nào sinh mạng của cô ấy cứ thế bị chị ta xóa sổ sao?
Lục Huyền Lâm ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt lạnh lùng nhìn những người kia đang làm ầm ĩ như đám hề, không nói lời nào.
“Huyền Lâm, cháu nói gì đi chứ! Bác tin cháu sẽ không tuyệt tình như vậy đâu, từ nhỏ đến lớn con bé đâu có phải chịu ấm ức gì.”
Lục Hương Cầm là bác gái của Lục Dĩ Mai, nên dù có thật sự đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ cho Lục Dĩ Mai hay không thì hôm nay tất cả mọi người cũng đều có mặt ở đây, nên bà ta phải thể hiện thật tốt.
Hơn nữa, trước đây Lục Dĩ Mai luôn có hình tượng là một cô gái ngoan, được mấy người lớn rất yêu quý. Lúc này, người khác nói đỡ cho cô ta ngoài việc vì nể mặt ba cô ta thì đúng là cũng có một phần tình cảm thật sự với cô ta.
“Vẫn là câu cháu vừa nói, muốn cháu rút đơn kiện là điều không thể nào.” Lục Huyền Lâm nói tiếp: “Chị ta đã có ý định giết Trịnh Uyển Khanh, cháu không thể tùy tiện bỏ qua cho chị ta được.”
Nói tới nói lui anh cũng không còn kiên nhẫn nữa.
“Mà thứ chị ta muốn hại đâu chỉ là một cái mạng.”
Lục Huyền Lâm dừng lại không nói thêm đoạn sau, bầu không khí hoàn toàn yên lặng.
“Dù vậy thì cũng không có lý do gì mà lại im lặng không nói một tiếng gì đã giam người ta lại như thế.” Lục Sơn không chịu nổi cái vẻ trịch thượng của Lục Huyền Lâm được nữa, liền lôi ra điểm mấu chốt của vấn đề.
Nếu muốn giam người lại thì đương nhiên là phải không nói một tiếng gì rồi. Lục Huyền Lâm thầm mắng Lục Sơn trong lòng.
“Huyền Lâm, cháu không thể làm thế được, bác biết cháu làm việc này vì Lý Tang Du, nhưng cô ta đã không còn nữa thì tại sao chúng ta không chuyện lớn hóa nhỏ đi?” Lục Hương Cầm nói.
“Cháu không tự mình ra tay đã là vì gia tộc rồi.” Giọng Lục Huyền Lâm trầm khàn, anh biết những gì anh làm sẽ không được người trong gia tộc chấp nhận, nhưng nếu anh không làm gì thì ai sẽ trả giá cho những chuyện đã qua chứ?
Trong mắt người nhà họ Lục, Lục Huyền Lâm bây giờ hoàn toàn là một người điên. Muốn hủy hoại tương lai của người sống vì một người chết không phải chuyện điên rồ thì là gì?
“Anh cả này, Dĩ Mai là con gái anh đấy. Anh phải nói gì đi chứ!” Lục Hương Cầm nhìn thấy ba Lục vẫn giữ im lặng cả tối thì lại càng giận mà không có chỗ trút.
Nhưng đáp lại bà ta ngoài sự im lặng thì vẫn chỉ là im lặng. Ba Lục từ đầu đến cuối đều không hề mở miệng.
“Ba, cả tối nay ba cũng không nói gì. Ba mau khuyên Huyền Lâm đi, đừng để thằng bé cứ làm sai mãi thế.” Thấy Lục Huyền Lâm không hề có ý muốn nhượng bộ, Lục Hương Cầm đành phải quay ra cầu ông cụ Lục.
Ông cụ Lục không thèm liếc nhìn Lục Hương Cầm, ông ta chống gậy, sắc mặt cũng chẳng đẹp đẽ gì: “Đủ rồi, nếu đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Ba không có gì để nói hết.”
Hai đứa trẻ Trịnh Uyển Khanh và Tang Du, lại thêm cả Huyền Lâm nữa, nhà họ Lục có lỗi với bọn chúng, sao bây giờ có thể mặt dày đi cầu xin cho Lục Dĩ Mai được chứ?