“Liên quan gì đến tôi?”
Lục Nghiên Tịch trợn mắt, lười chẳng muốn tranh cãi với Tư Bác Văn.
“Chuyện này chắc hẳn có người cố ý, mong tổng giám đốc Tư có thể cho tôi một lời giải thích rõ ràng.”
Chuyện này xảy ra tại cuộc họp thường niên của Tư Thị. Tư Bác Văn đương nhiên có nghĩa vụ phải điều tra rõ ràng xem chuyện gì đang xảy ra.
Nghe Lục Nghiên Tịch nói vậy, Tư Bác Văn gật đầu.
“Yên tâm, tôi biết rồi.”
“Tôi sẽ điều tra rõ.”
Nói xong, ánh mắt Tư Bác Văn không khỏi tối sầm lại, hiện lên chút âm u.
Phải biết, Tư Bác Văn ghét nhất là loại người giở trò ngấm ngầm sau lưng người khác.
Nếu để anh điều tra ra ai là kẻ đứng sau, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Bỗng, Tư Bác Văn lại nhớ đến lời của Nguỵ Như Mai.
Anh ngước mắt lên, không nhịn được hỏi Lục Nghiên Tịch: “Lúc cô rời đi có nhìn thấy Nguỵ Như Mai không?”
Nghe câu hỏi của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch không khỏi có chút khó hiểu.
Cô lắc đầu: “Không, sao vậy?”
Nghe đến đây, ánh mắt Tư Bác Văn tối sầm lại.
Nếu Lục Nghiên Tịch không gặp Nguỵ Như Mai, vậy tại sao Ngụy Như Mai lại nói như vậy…
Ánh mắt Tư Bác Văn lạnh lẽo, không tránh được rơi vào đắn đo.
“Không sao.”
Tư Bác Văn gật đầu, nén nỗi nghi ngờ xuống đáy lòng.
“Bên này tôi còn chút việc, đi trước, đến lúc đó gặp lại sau.”
Nói xong, Tư Bác Văn quay người rời đi.
“Này!”
Mặc kệ Lục Nghiên Tịch có hét thế nào, anh vẫn không dừng lại dù chỉ một chút.
Lục Nghiên Tịch cau mày, đáy mắt tràn đầy nghi ngờ.
…
Bên này, tại Tư Thị.
Chuyện Lục Nghiên Tịch được Tư Bác Văn đưa đến bệnh viện có thể nói không ai không biết không ai không hiểu.
Mễ Lộ đang ngồi trong văn phòng, tâm trạng lo lắng khó mà giải thích.
Phải biết, chính cô ta đã nhốt Lục Nghiên Tịch trong nhà vệ sinh, đến khi điều tra ra, đó chắc chắn sẽ là vấn đề của cô ta.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã xong, còn có thể làm được gì nữa.
Suốt buổi sáng, Mễ Lộ có chút bất an.
Ngay cả công việc mà Chu Kha Nguyệt giao, cô ta cũng không hoàn thành, cả người lúc nào cũng mất tập trung.
“Mễ Lộ, cô làm việc cái kiểu gì đây.”
Lúc này, chỉ thấy Chu Kha Nguyệt cầm một tập tài liệu đi đến trước mặt cô ta, đáy mắt tràn đầy tức giận.
“Đây là số liệu cơ bản nhất của dự án, nhìn xem cô đã làm được những gì?”
Nhìn nội dung trên tài liệu, trong lòng Mễ Lộ thầm than không ổn, đây là chuyện của riêng cô ta, thật sự làm hỏng rồi.
Mễ Lộ run rẩy cầm lấy tập tài liệu, vội vàng mở miệng.
“Chị Nguyệt, thật xin lỗi.”
“Hôm nay tâm trạng tôi không tốt nên hơi mất trạng thái.”
Chu Kha Nguyệt nhíu mày: “Sao vậy?”
Thần kinh vẫn luôn căng thẳng cũng được thả lỏng đi rất nhiều.
Dù sao Mễ Lộ vẫn luôn bên cạnh cô ấy, lúc đầu nhìn thấy sai lầm như vậy, cô ấy còn có chút không thể tin được.
Đã lâu vậy rồi sao vẫn xảy ra lỗi như vậy.
“Tôi, mẹ tôi bị bệnh, cho nên mới…”
Mễ Lộ cắn môi dưới, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển để tìm một cái cớ thích hợp.
Nghe đến đây, sắc mặt Chu Kha Nguyệt cũng tốt hơn trước nhiều.
Cô ấy nhìn Mễ Lộ đầy thấu hiểu rồi nói: “Dù vậy, nhưng chuyện công việc vẫn cần chú ý hơn.”
“Nếu không, khi xảy ra sự cố, ai sẽ chịu trách nhiệm?”
Nghe Chu Kha Nguyệt nói vậy, Mễ Lộ vội vàng gật đầu.
“Vâng, chị Nguyệt, tôi biết rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa!”
Dứt lời, Mễ Lộ lấy tài liệu của mình bắt đầu sửa chữa.
“Lần này đừng phạm sai lầm nữa.”
“Vâng!”
Sửa tài liệu xong, Mễ Lộ cuối cùng cũng được tan làm.
Vừa tan làm, cô ta lôi điện thoại ra gọi thẳng cho Nguỵ Như Mai.
Lúc này, vẫn nên hỏi Nguỵ Như Mai phải làm sao.
Điện thoại vừa gọi cách đây không lâu. Giọng Nguỵ Như Mai phát ra từ đầu dây bên kia.
“A lô, sao thế?”
Mễ Lộ cắn răng, vội vàng nói: “Cô Ngụy, tôi đã giúp cô làm những việc này rồi, nhưng bây giờ tổng giám đốc Tư đang điều tra.”
“Nếu điều tra ra tôi thì phải làm sao?”
Vẻ mặt Mễ Lộ như đưa đám, gần như sắp khóc đến nơi.
Nghe những lời của Mễ Lộ, Nguỵ Như Mai nhướng mày không cho là đúng.
“Cô đừng sợ. Chuyện này tôi sẽ luôn đứng về phía cô.”
“Cô yên tâm, nếu điều tra ra, tôi sẽ cho cô một số tiền để cô nhanh chóng rời khỏi nơi này.”
Nguỵ Như Mai nói nhanh như thể muốn Mễ Lộ cảm thấy yên tâm.
Tuy những lời Nguỵ Như Mai nói không sai, nhưng Mễ Lộ vẫn cảm thấy chẳng giúp được gì cho cô ta cả.
Vẫn không có gì bảo đảm.
Mễ Lộ ngập ngừng: “Nhưng…”
Cô ta còn chưa dứt lời, Nguỵ Như Mai đã cắt ngang.
“Được rồi, không nhưng gì hết.”
“Lúc đó nếu bị điều tra thì cô cứ nhận, tuyệt đối không khai tôi ra, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”
“Nếu tôi mà tiêu thì cô chắc chắn cũng xong đời.”
“Vào lúc này, người duy nhất mà cô có thể tin tưởng là tôi.”
Không thể không nói, lời của Nguỵ Như Mai đã nắm thóp Mễ Lộ.
Điều mà Mễ Lộ sợ nhất bây giờ là bị điều tra.
Nghe vậy, Mễ Lộ không thể không gật đầu.
“Được.”
Người duy nhất có thể trông cậy lúc này, quả thực trừ Nguỵ Như Mai thì không còn ai khác.
“Đến lúc đó cô cứ làm theo những gì tôi nói là được.”
Nguỵ Như Mai lại dặn dò một câu.
“Này, cô Ngụy, cô đừng lừa tôi.”
Mễ Lộ lo lắng nói thêm một câu.
“Yên tâm, tôi lừa cô làm gì, không phải cô cũng có nhược điểm của tôi sao?”
Nghe Nguỵ Như Mai nói vậy, lúc này Mễ Lộ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cô ta gật đầu: “Được, vậy quyết định thế đi.”
“Thôi, không nói với cô nữa.”
Nói xong, Nguỵ Như Mai cúp luôn điện thoại.
Cô ta nhếch môi, ánh mắt hiện lên chút kỳ quái.
Chết tiệt, lần này không giết được Lục Nghiên Tịch.
Nhưng có kẻ chết thay là Mễ Lộ ở đây, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Nguỵ Như Mai càng thêm đắc ý.
Chỉ là lần này không còn quân cờ, tìm một quân khác rất mất thời gian.
Lục Nghiên Tịch, để xem lần này tôi trị cô thế nào.
Bệnh viện.
Lục Nghiên Tịch đang nằm trên giường, một người mà cô không ngờ tới đi thẳng vào phòng bệnh.
“Nghiên Tịch.”
Nhìn lên, khuôn mặt quen thuộc của Mộ Bảo Vinh hiện ra trong tầm mắt.
Lục Nghiên Tịch sửng sốt, đáy mắt không khỏi dâng lên chút ý cười.