Lúc vào bệnh viện có người đã nói cho anh ấy biết tình hình, anh ấy vội vàng chạy tới, còn đang thở hổn hển thì đã nhìn thấy trên hành lang Lục Nghiên Tịch đang bị giữ lại, ánh mắt lập tức lộ ra sự thương xót.
Giọng nói của anh ấy vang lên, các vệ sĩ tự giác tránh sang một bên, chờ Mộ Bảo Vinh bước vào.
“Anh?” Tư Bác Văn không tin lắm.
Mộ Bảo Vinh lấy thẻ công tác là bác sĩ điều trị chính của mình ra, anh ấy đi vào bên trong kiểm tra vết thương của Ngụy Như Mai: “Lập tức truyền dịch, bệnh nhân mất máu quá nhiều, chuyển sang phòng phẫu thuật bên cạnh trước đã, kiểm tra ngân hàng máu xem có máu dự trữ không, hay là ai có chung nhóm máu với cô ấy?”
Sau khi hỏi xong, Tư Bác Văn liếc nhìn một lượt những người đứng ở bên ngoài nhưng không ai lên tiếng.
“Lấy máu của cô ta, cô ta có nhóm máu O.” Thấy không ai nói gì, Tư Bác Văn chỉ vào Lục Nghiên Tịch khẽ nói.
Khi làm việc Mộ Bảo Vinh rất nghiêm túc nhưng khi nhìn thấy người đàn ông kia chỉ vào Lục Nghiên Tịch, trong mắt anh ấy liền hiện ra sự chán ghét với người này.
Đây là lần thứ hai anh ấy gặp Tư Bác Văn, lần này lại càng khó chịu hơn.
“Không lấy máu của cô ấy được, đổi người khác đi.” Mộ Bảo Vinh từ chối thẳng thừng lời đề nghị của Tư Bác Văn, cơ thể Lục Nghiên Tịch chưa truyền hết máu thì sợ cô đã chết rồi.
Nhưng làm sao Tư Bác Văn có thể để cho Ngụy Như Mai gặp nguy hiểm chứ: “Cứ truyền của cô ta đi, nếu để Như Mai xảy ra chuyện gì tôi sẽ không tha cho anh đâu, cậu chủ Mộ ạ!” Câu nói cuối cùng cho thấy Tư Bác Văn biết rõ về thân phận của Mộ Bảo Vinh.
Nếu không cứu được Ngụy Như Mai, nhà họ Mộ cũng sẽ bị liên lụy.
Mộ Bảo Vinh nhìn thẳng về phía Tư Bác Văn, sự cố chấp và lạnh lùng của đối phương khiến Mộ Bảo Vinh mở mang tầm mắt: “Tôi đã nói rồi, không lấy máu của cô ấy được.”
“Tại sao không? Cô ta có nhóm máu O.” Tư Bác Văn giải thích về nhóm máu của Lục Nghiên Tịch một lần nữa, cứ như thể nhất định phải dùng máu của cô.
Từ đầu đến cuối Lục Nghiên Tịch vẫn chỉ là người ngoài cuộc, nụ cười ở khóe miệng cô càng ngày càng sâu. Nhìn dáng vẻ kiên định kia của Tư Bác Văn, cô đột nhiên cảm thấy suy nghĩ trước đây của mình thật quá nực cười, đúng là vô cùng nực cười.
“Cô ấy bị...” Mộ Bảo Vinh còn chưa nói xong thì đã bị cắt ngang.
“Tôi không muốn.” Lục Nghiên Tịch lớn tiếng nói, thấy cánh cửa phòng phẫu thuật đã đóng lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nhìn thẳng về phía Tư Bác Văn.
“Cô không có quyền lựa chọn.” Tư Bác Văn nói một câu định luôn kết quả.
Vệ sĩ bên cạnh cũng nhanh chóng động tay động chân, nhoáng cái đã giữ chặt được Lục Nghiên Tịch.
“Cô ấy…” Mộ Bảo Vinh đang định nói ra bệnh tình của cô thì Lục Nghiên Tịch đã lườm anh ấy uy hiếp, lời đã nói đến miệng cũng chỉ biết nuốt lại.
Hiện giờ chỉ còn hy vọng vào ngân hàng máu, nếu vừa hay có máu thì mọi việc sẽ được giải quyết.
Trong phòng phẫu thuật bên cạnh, Tư Bác Văn phá lệ đi thẳng vào phòng phẫu thuật, vừa dùng một tay giữ chặt Lục Nghiên Tịch trong lòng, vừa quan sát Mộ Bảo Vinh làm phẫu thuật.
Đầu tiên là mổ ra sau đó vệ sinh, khử trùng, khâu lại và cầm máu.
Người phụ nữ này đúng là quá gan lì, dám lấy việc tự sát ra làm thật, vết cắt trên tay lớn đến mức cần khâu lại. Nhưng cô ta lại rạch rất khéo, không cắt vào động mạch, cũng rạch không quá sâu, nếu không sau một hồi dày vò ban nãy thì cô ta đã chảy gần hết máu rồi.
“Bác sĩ Mộ, hết máu rồi.” Y tá chạy vào thở hổn hển, vội vàng nói.
Hết máu rồi? Ánh mắt của Mộ Bảo Vinh vô thức nhìn về phía Lục Nghiên Tịch.
Không để bất kỳ ai nói thêm lời nào, Tư Bác Văn đã trói thẳng cô vào ghế, vạch cánh tay của Lục Nghiên Tịch lên, ở các ven đã có rất nhiều vết kim, gần đây sức khỏe cô không tốt nên thường xuyên phải truyền dịch.
Tư Bác Văn nhìn thấy liền sửng sốt, vô thức nghiêng đầu sang hỏi: “Tại sao lại có nhiều vết kim như vậy?” Trên cánh tay có bốn năm vết, trên mu bàn tay cũng có ba bốn cái, hơn nữa cả hai tay đều có.
Nhưng chỉ có sự im lặng trả lời Tư Bác Văn.
“Lấy máu đi, nhìn cái gì mà nhìn?” Cô không quan tâm làm Tư Bác Văn càng thêm khó chịu, anh hét lên một tiếng rồi nhìn sang Mộ Bảo Vinh.
Mộ Bảo Vinh không nhúc nhích, nếu thực sự lấy máu thì máu của Lục Nghiên Tịch thì sẽ làm lây bệnh sang cho Ngụy Như Mai, Lục Nghiên Tịch cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng ngay từ đầu Lục Nghiên Tịch đã dùng ánh mắt của mình để kháng cự và uy hiếp anh ấy.
“Lấy đi!” Tư Bác Văn đã hết kiên nhẫn.
“Bác sĩ Mộ, bác sĩ Mộ.” Cô y tá vội vàng đẩy cửa phòng phẫu thuật vào ra rồi nói: “Một người đàn ông tới, nói anh ta có nhóm máu O, có thể hiến máu được, nhưng anh ta đòi giá rất cao.”
“Muốn bao nhiêu thì cứ nhiều theo anh ta.” Tư Bác Văn đã lên tiếng thì đương nhiên là điều kiện này không có vấn đề gì.
“Tôi muốn anh buông tha cho Nghiên Tịch, tránh xa cô ấy ra.” Một giọng nói truyền tới từ sau cô y tá, sau đó Hoắc Vũ Khải bước ra từ góc tối của cánh cửa, lạnh lùng nói.
Chuyện Tư Bác Văn đêm hôm đến từng khách sạn một để kiểm tra đã ầm ĩ hết cả lên. Sau đó anh ta gọi điện thoại cho Lục Nghiên Tịch nhưng lại là một y tá nghe máy, sau khi biết được có chuyện gì xảy ra, anh ta liền vội vàng đến đây.
Cũng may vừa đúng lúc.
“Được.” Tư Bác Văn nhanh chóng đồng ý.
Mộ Bảo Vinh cũng bắt đầu bận rộn, dù sao bệnh nhân mất nhiều máu, thời gian cũng hơi lâu nên một số chức năng của cơ thể đã suy kiệt.
Sau khi Hoắc Vũ Khải bắt đầu truyền máu giúp Ngụy Như Mai thì Tư Bác Văn mới tha cho Lục Nghiên Tịch.
Ngay sau khi được tự do, cô giải thích một câu rằng Lý Tang Du vẫn còn đang ở trong phòng phẫu thuật, sau đó chạy sang cửa phòng cấp cứu bên cạnh ngồi đợi.
Đợt phẫu thuật lần này diễn ra dài nhất, Lục Nghiên Tịch đợi gần ba tiếng đồng hồ mà vẫn chưa kết thúc.
Khi Hoắc Vũ Khải bước ra, lập tức nhìn thấy cô đang mệt mỏi ngồi trên ghế, cả người không còn chút tinh thần và sức lực nào, ngồi im như tượng: “Nghiên Tịch, em đi nghỉ ngơi một lát đi?”
Nghe thấy tiếng, Lục Nghiên Tịch ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Vũ Khải, đợi đến khi anh ta ngồi xuống, cô liền dựa vào lòng anh ta.
Cô thích sự ấm áp và nương tựa này, có như vậy thì cô mới tiếp tục chống đỡ được.
Lục Nghiên Tịch không nói gì càng khiến Hoắc Vũ Khải đau lòng: “Nếu mệt thì cứ ngủ một lát đi, anh canh chừng cho em.”
Lục Nghiên Tịch vâng một tiếng nhưng không nhắm mắt lại mà tiếp tục nhìn chằm chằm về phía cánh cửa phòng phẫu thuật. Cô không để ý rằng, môi Hoắc Vũ Khải trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Cả hai người đều không chú ý đến việc có hai người đang đứng sau lưng mình, Mộ Bảo Vinh và Tư Bác Văn đang nói về những thứ cần chú ý, khi bước ra nhìn thấy cảnh tượng này, cả hai người đều khựng lại.
Nhìn thấy sự dựa dẫm Lục Nghiên Tịch với Hoắc Vũ Khải, Mộ Bảo Vinh cúi đầu, đẩy đẩy cặp kính vàng: “Anh Tư, bệnh nhân đừng ăn những đồ bổ dưỡng quá, hiện giờ cơ thể cô ấy vẫn còn rất yếu, bình thường…
Mộ Bảo Vinh nói nhưng Tư Bác Văn không hề nghe, khiến anh ấy đành phải nhìn về phía Tư Bác Văn, thấy ngọn lửa ghen tuông bùng cháy trong đôi mắt đó: “Anh Tư?” Lần này, Mộ Bảo Vinh huơ huơ tay trước mặt Tư Bác Văn để anh tập trung trở lại.
Tự nhiên Tư Bác Văn nhắm mắt lại, lúc mở ra đã không còn cảm xúc gì nữa: “Nói tiếp đi.”
Mộ Bảo Vinh dừng lại rồi khẽ hỏi: “Anh và Lục Nghiên Tịch có quan hệ gì?”